Chương 65: Ngày Mười một tháng Hai (II)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 65: Ngày Mười một tháng Hai (II)

Chương 65: Ngày Mười một tháng Hai (II)


***
Tôi không gặp khó khăn gì trong việc đặt một cái khuôn nhỏ hình trái tim bởi đối với một làng nghề đúc đồng nổi tiếng khắp vùng thì một cái khuôn nhỏ bằng lòng bàn tay không đáng để bận tâm, vấn đề nằm ở tiền công mà tiền công cũng chưa đến một trăm nghìn. Xong việc, tôi và R9 không vội về ngay mà lại la cà quán xá tán dóc cho đến khi Chắc Gạo xuất hiện. Chắc Gạo và R9 là một cặp bài trùng trong việc chơi điện tử nên tôi đã về trước, bỏ mặc hai thằng bạn ngồi trước màn hình tivi 21 inches say sưa tái hiện sự gay cấn của những trận cầu đêm qua.

Buổi sáng ở làng tôi, giống như bao ngôi làng khác ở vùng quê Bắc Bộ, luôn yên bình. Tôi, một người trẻ tuổi, thích sự ồn ào nơi phố thị hơn là cảnh làng quê tĩnh lặng, ngày này qua ngày khác chẳng đổi thay. Dựng cái xe đạp cạnh gốc cây bưởi sinh đôi trước sân nhà, đút hai tay vào túi quần, tôi chậm rãi bước lên thềm nhà trong khi miệng không ngừng huýt sao theo giai điệu của bài hát "My love" của nhóm nhạc Westlife mà tôi yêu thích. Ai đó từng nói với tôi rằng những kẻ đang yêu đời đều có bộ dạng giống như tôi lúc ấy.

Đẩy nhẹ cánh cửa nhà đang khép hờ để bước vào nhà, tôi đoán bà Già lại đang ngồi chơi bên nhà hàng xóm đến tầm 10 giờ sẽ về chuẩn bị bữa trưa như mọi ngày nên tôi định sẽ mắc võng rồi đánh một giấc cho đến khi bà gọi dậy ăn cơm. Nếu phải lựa chọn giữa việc đi chơi ở đâu đó và nằm ngủ thì tôi không ngại ngần chọn đi ngủ, tôi có thể ngủ bất cứ lúc nào và ở bất cứ đâu mà tôi muốn, kể cả nơi đó có ồn ào đến đâu đi chăng nữa cũng vậy. Ban ngày tôi thường uể oải nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống thì tôi lại tỉnh táo đến lạ thường. Nói chung, giờ giấc sinh hoạt của tôi có chút trái ngược với mọi người. Mấy năm trước Sơn Ca, anh thầy phù thủy hơn tôi vài tuổi, bảo rằng tôi có tố chất… làm thầy cúng vì anh ấy cũng thức khuya rất giỏi. Có lẽ vì vậy mà anh thầy phù thủy Sơn Ca có dáng vẻ gầy tong teo, nói da bọc xương thì hơi quá nhưng giống người vừa thoát nạn đói cũng không oan. Thức khuya nhiều hốc mắt sẽ trũng sâu, tôi vốn đã xấu trai sẵn, nếu thức đêm thức hôm và lại bê tráp theo hầu Sơn Ca thì khả năng tôi không lấy được vợ là rất cao.

- Uầy!

Một bóng người bất ngờ nhảy bổ ra trước mặt tôi cùng với đôi bàn tay nhỏ nhắn, trắng hồng xòe ra như muốn vồ lấy tôi, tôi khẽ giật mình, lùi lại một bước, hai mắt mở thao láo nhìn cho rõ người vừa mới hù dọa mình. Tôi ngạc nhiên:

- Sao… sao An lại ở đây?

Hà An tiu nghỉu:

- Tớ mới xuống được một lúc. Bà bảo là bạn đi chơi cùng với anh R9 rồi nên tớ đành nằm ở nhà chơi một mình.

- À, ờ!

- Mà này, sao dọa vậy mà bạn không bất ngờ, không hoảng hốt?

- Có… có mà!

- Đâu có, tớ thấy mặt bạn thản nhiên như không, chẳng có chút nào thể hiện sự sợ sệt cả.

- Tớ có giật mình, có sợ đấy chứ.

Tôi đưa tay lên vỗ ngực vài cái:

- Sợ muốn đứng tim luôn đây này, An chơi ác thật đấy!

- Nhìn chẳng giống gì cả.

Tôi chỉ khẽ giật mình, như thế đã là sợ lắm rồi, đây là nhà tôi thì tôi có gì mà sợ cơ chứ? Ma quỷ thì không có ở trong nhà là chắc chắn rồi, nếu không có ma quỷ dĩ nhiên chỉ có người mà nhà tôi thì chẳng mấy khi có khách, ngoài R9 thì Hà An có lẽ là vị khách thường xuyên xuất hiện. Thi thoảng đứa em họ của tôi cũng lên chơi, đi cùng với nó thường là một vài đứa bạn ồn ào nên tôi chưa bao giờ bất ngờ. Bên cạnh đó, sống ở ngôi làng nhỏ bé, âm u và tĩnh mịch này đã quen thì ma quỷ có gì mà sợ.

- Bạn xuống có việc gì? – Tôi hỏi Hà An.

- Ở nhà chẳng có ai chơi cùng thì tớ lại xuống đây.

- Bạn Anh đâu?

- Anh Cường đón nó đi chơi từ sớm rồi, Chủ nhật mà. Nghe đâu anh ấy đưa nó đi Hà Nội chơi vì sắp đến Valentine.

- Ra Hà Nội mua ảnh ca sĩ Phương Thanh ư?

- Sao bạn biết?

- Tớ đoán thế vì bạn ấy mê ca sĩ Phương Thanh, nếu ra Hà Nội kiểu gì chẳng lùng mua ảnh. Anh Cường học trường Y mà khu đấy có nhiều cửa hàng lưu niệm lắm.

- Có người yêu thật là thích!

Tôi lảng sang chủ đề khác:

- Bạn đã ăn sáng chưa?

- Nửa buổi rồi còn ăn sáng gì nữa, khi nãy bà Già cũng hỏi tớ, tớ đã ăn luôn hai cái bánh rán.

Hà An cười tít mắt:

- Mà này, bà Già tuy không thích tớ lắm nhưng vẫn quan tâm đến tớ đấy, có phải vì tớ là quen bạn không?

- Bà tớ quý những đứa con gái xinh xinh ấy mà.

Lời nói của tôi khiến Hà An khừng người lại và chỉ vài giây sau khuôn mặt ửng đỏ, nụ cười cũng vì thế mà trở nên gượng gạo. Tôi cười thầm:

- "Tưởng thế nào chứ bên ngoài cứng cỏi còn bên trong mềm như bún".

- Anh… anh R9 đâu?

- Nó đang ngồi chơi điện tử với thằng Chắc Gạo ở dưới Bưởi Đoan.

- Vậy… vậy sao bạn lại về trước?

- Hai thằng đó không phải là đối thủ của tớ nên không cho tớ chơi cùng, với lại tớ có linh tính là bạn xuống chơi nên về đấy chứ.

- Phét!

- Tớ nói thật chứ phét gì. – Tôi đề nghị. - Bạn có muốn xuống dưới ấy chơi thì tớ chở đi!

Hà An khẽ lắc đầu rồi quay lưng đi về phía tấm phản gỗ ngồi một mình im lặng. Tôi đứng ngây ra gãi đầu và tự hỏi rằng mình có nói gì sai hay không, tại sao bọn con gái cứ thất thường như vậy, vừa mới phút trước còn cười nói rộn ràng mà phút sau đã thu mình trầm tư đến là khó hiểu.

Tôi rót một cốc nước vối, lại gần mời Hà An đến mấy lần cô nàng mới ngúng nguẩy nói:

- Tớ uống đầy bụng nước rồi!

Tôi khẽ nhún vai rồi uống luôn cốc nước, đang định quay đi thì Hà An nói thêm:

- Người ta xuống đây chơi mà chẳng hỏi được một câu tử tế, toàn nói chuyện đâu đâu.

- Hả? Ơ tớ…

Tôi nhướng lông mày và nhăn trán suy nghĩ xem mình đã nói gì không tử tế nhưng tôi tin rằng mình không nói gì quá lời cả.

- Sao bạn không hỏi xem tớ đêm qua có ngủ ngon không?

Đối diện với ánh mắt của Hà An lúc này chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy có chút bối rối:

- Ờ… đêm… đêm qua bạn… bạn ngủ ngon chứ?

Hà An thở dài thất vọng làm tôi lo lắng:

- Bạn không ngủ được à?

- Ừ, không ngủ được.

- Sao… sao lại không ngủ được?

- Nhớ nên không ngủ được.

- Sao lại thế? Nhớ ai?

Thuận miệng hỏi xong tôi nhận ra mình hỏi hơi thừa nên chỉ đành biết đứng đó hết gãi đầu rồi gãi tai. Hà An ngẩng mặt lên lườm, tôi vội vàng cúi đầu né tránh cái nhìn sắc bén ấy.

- Tại đêm không ngủ được nên sáng nay tớ mới phải mò xuống đây đấy, tớ cũng chẳng hiểu sao mình lại ngốc nghếch đến thế, tớ là con gái cơ mà?

- Hả? À… ờ…

- Còn đứng đấy đến bao giờ? Sao không ngồi xuống đây?

Hà An nói như ra lệnh, đồng thời lấy tay vỗ nhẹ xuống phản ra hiệu. Tôi rúm ró làm theo lời Hà An, hai tay kẹp giữa hai đầu gối, tự nhiên tôi cảm thấy căng thẳng.

- Đứng từ trong nhà nhìn ra sân thấy khi nãy bạn phởn lắm mà, sao giờ lại ấp a ấp úng như gà mắc tóc thế?

- Có đâu, có đâu. – Tôi lí nhí.

- Vừa nãy còn huýt sáo đó thôi.

- À… ờ…

- Nói tớ nghe thử, đêm qua ngủ có ngon không?

- À… có, có ngon, ngủ có ngon. – Tôi vừa trả lời vừa gật đầu.

- Có mơ đến tớ không?

Tôi lắc đầu thay cho câu trả lời nhưng lắc đầu xong rồi mới nhận ra mình dại, đúng ra nên bảo là có mới phải.

- Ngẩng cái mặt lên, quay sang đây tớ xem nào.

- Ờ…

- Khiếp, mới hỏi có mấy câu như thế mà đỏ mặt tía tai rồi, rõ là nhát gan.

Nói dứt lời, bất chợt Hà An dùng hai tay vỗ nhẹ lên hai bên má đang nóng ran của tôi rồi giữ chặt, khiến cho tôi dù có muốn lảng tránh ánh mắt của Hà An cũng không được.

- Bởi vì đêm qua bạn không thèm nhớ gì đến tớ trong khi tớ thì có, như vậy là không công bằng mà tớ lại muốn công bằng vì thế bạn sẽ bị phạt.

Tôi chẳng thể nói được gì bởi Hà An liên tục bẹo má tôi rồi bất chợt đôi mắt của Hà An từ từ khép lại, khuôn mặt trắng hồng của cô nàng dí gần vào mặt tôi, tim tôi đập thình thịch và cổ họng lại đắng nghét. Đến khi chỉ còn cách đôi mắt đang mở to hết cỡ của tôi chừng mười phân thì Hà An dừng lại, đôi mắt của cô nàng dần dần mở ra nhìn tôi đắm đuối, ánh mắt mới dịu dàng làm sao. Hà An nhìn tôi như vậy trong vài giây rồi hai hàng lông mi lại từ từ cụp xuống và đôi môi hững hờ dường như đang chờ đợi điều gì đó.

***