Chương 114: Bộ Dạng Tả Tơi

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 114: Bộ Dạng Tả Tơi

Chương 114: Bộ Dạng Tả Tơi


***
Cảm giác sau khi thoát khỏi hiểm nguy rất khó tả, một mặt thì tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng mặt khác tôi vẫn cảm thấy thấp thỏm lo âu. Đôi chân của tôi sau quãng đường cắm đầu cắm cổ chạy hàng cây số đã bủn rủn, chỉ trực chờ khuỵu xuống. Tôi cố động viên bản thân cố thêm một chút nữa là về đến làng, và cứ như thế, sau gần một chục lần cố gắng thì tôi cũng lê lết được về đến chỗ trạm bơm nước ở ngoài cánh đồng làng. Ném cái xẻng sang một bên, tôi nằm thẳng cẳng thở hồng hộc, miệng đắng ngắt nhưng chẳng còn chút nước nào trong ba lô. Nằm thở thêm vài phút khi mà nhịp thở đã gần trở lại bình thường lại đến phiên cơ thể nặng trĩu, tôi ngồi dậy, khó nhọc bò đến bên cống xi măng cạnh trạm bơm để tìm nước. Mực nước ở trong cống chỉ xăm xắp nhưng như vậy cũng tạm đủ cho tôi vục đôi bàn tay dính đầy đất cát xuống rửa qua loa rồi vục nước cho lên mặt. Tôi chẳng thể kiềm chế được cơn khát như muốn thiêu đốt cổ họng nên sau cùng thử thè lưỡi ra liếm thử thứ nước mà tôi đang dùng để rửa mặt mũi chân tay. Ngay khi vừa thử chạm lưỡi vào thứ nước vừa vục lên thì tôi liền nhổ phì phì, tôi cảm nhận rõ vị tanh và dĩ nhiên có chút ít cát mịn lẫn trong đó.

Ngồi gục đầu thả chân đong đưa trong làn nước mát lạnh được một lát, tôi ngẩng lên nhìn xung quanh, một bên là cánh đồng trống trải dài dưới ánh trăng, bên còn lại là những lùm cây mọc um tùm dẫn ra đường quốc lộ. Bây giờ trong đầu tôi mới nhớ đến Sơn Ca và anh Phương, chẳng biết hai người đó có thoát được đám người lạ kia không hay là bị túm rồi, nghĩ mãi nghĩ mãi sau cùng tôi đành tự trấn an:

- Chắc sẽ ổn thôi, hai đánh năm mà cái anh Phương kia võ nghệ đầy mình kiểu gì hai người cũng sẽ thoát được. Số mình đêm nay vẫn còn đỏ chán, bị túm được chắc chỉ có chết với cái đám ấy.

Tôi đứng thẳng người lên vặn vẹo vài cái rồi chép miệng đọc hai câu thơ của cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm:

- "Thớt có tanh tao ruồi đổ đến, Gang không mật mỡ kiến bò chi!"

Đọc xong tôi lắc đầu thở dài ngao ngán, lẩm nhẩm nói một mình:

- Có lẽ mình nên dừng cái việc này lại thôi, đêm nay có thể thoát được một mạng nhưng chẳng có gì đảm bảo ngày sau sẽ thoát được. Hừ! Mà như vậy chưa hết, sợ nhất là lũ chết bằm kia nhận mặt được mình thì chả mấy mà cả làng cả tống biết mình làm gì vào ban đêm… ây da!

Tôi nhăn nhó đưa tay lên gãi đầu:

- Thôi, trước mắt về nhà đã rồi tính, hy vọng sẽ sớm gặp lại hai người kia.

Những bước chân của tôi lại nhanh và nhẹ nhàng như một kẻ trộm đột nhập vào làng, may mắn cho tôi là con đường nhỏ rìa làng mỗi khi đêm xuống đều yên ắng. Tôi đi qua cổng nhà Chắc Gạo, liếc mắt nhìn vào khoảng sân tối om thì chỉ thấy chút ánh sáng vàng vọt, yếu ớt của cái đèn dầu hắt qua chấn song cửa chính. Đêm đã quá khuya, dù có cố dỏng tai lắng nghe thì tôi cũng không thể nào nghe được một thứ âm thanh nào ngoài tiếng gió thổi vi vu mãi không ngừng từ cánh đồng phía Đông của làng.

Tôi không cảm thấy áy náy khi bỏ lại hai "người đồng đội" của mình bởi tôi không phải là đối thủ của đám người lạ mặt, đúng ra thì tôi chỉ là một kẻ chầu rìa. Tôi ở lại chẳng giúp được gì cho Sơn Ca và anh Phương mà bỏ chạy thoát thân chính là để họ không phải vướng bận về tôi. Tôi thoát rồi cũng không thể đi báo cho ai bởi như vậy có khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Tuy nhiên, dựa trên kinh nghiệm không lấy gì làm vẻ vang của mình thì tôi cho rằng tiếng ồn ào do hai bên tạo ra ở ngay cánh đồng rìa ngôi làng không biết tên kia nhất định đã đánh động người dân, chả mấy mà dân quân sẽ xuất hiện. Và như thế, đám đông đang hăng tiết cũng giải tán, kẻ nào bị túm lại thì kẻ đó thiệt thân.

Tiếng lách cách dù rất nhỏ, phát ra từ cái then cài cửa khiến bà Già thức giấc hoặc bà chưa ngủ, tôi chẳng thể biết được. Bà nằm trong màn hỏi vọng ra:

- Cò Tý đấy hả?

- Vâng! Là cháu!

- Gần sáng rồi sao mày mới mò về?

- Mới quá nửa đêm thôi bà ạ, đêm Trung thu nên bọn cháu ngồi mải nói chuyện quá.

Miệng nói nhưng tôi không quên lách mình qua khe cửa để vào trong nhà thật nhanh vì sợ bà sẽ rời khỏi giường. Tôi nhẹ nhàng đặt cái ba lô xuống gầm phản, rút thanh kiếm gỗ bỏ lên phản rồi lấy bộ quần áo đã để sẵn ở đầu giường rồi lại chuồn ra khỏi cửa, bà Già lại hỏi với theo:

- Vừa mới về mày lại định đi đâu nữa?

- Cháu gội đầu vì ngứa quá, chạy nhảy nhiều nên mồ hôi ướt cả áo bà ạ.

Múc nước mưa trong chum dội ào ào lên dầu, đổ dầu gội lên vò thật nhanh đồng thời tắm qua loa cho xong chuyện, toàn bộ thời gian tôi dùng để gột sạch cơ thể chỉ chưa đầy năm phút. Nước mưa mát lại ngọt dịu khiến tôi mau chóng tỉnh táo trở lại, cơ thể cũng bớt đi vài phần uể oải. Tắm rửa xong xuôi tôi lững thững đi ra miếu, rút mấy que hương ra châm lửa, đứng trước miếu khấn khấn vái vái một hồi mới cắm vào bát hương.

- "Ngày mai đi mua bánh đúc ở đâu đây, những một mâm thì…" – Tôi thở dài não nuột. – "Chắc phải đặt chứ ai người ta làm sẵn cho chừng ấy, thời buổi này mấy ai còn ăn bánh đúc nữa đâu".

Nhưng một lời hứa đã nói ra thì phải thực hiện cho bằng được, bất kể giá nào cũng phải làm nếu không khó mà yên thân được.

Trong đêm nay Sơn Ca đã cứu tôi một mạng chỉ bằng một câu nói. Tiếp đó là chủ nhân của ngôi miếu nhỏ trong vườn nhà này, chị Ngọc Hoa, lại cứu tôi thêm một mạng nữa. Tôi tin rằng sau này mình sẽ sống rất dai bởi vì người ta thường nói những kẻ chết hụt sẽ sống lâu! Tôi đây đã hút chết nhiều đến nỗi tôi chẳng còn để tâm đến nữa.

Sau gần nửa giờ đồng hồ ngồi một mình bên thềm nhà cho đầu tóc khô ráo, đồng thời để bản thân có thời gian suy ngẫm về những gì vừa mới diễn ra thì tôi đi đến quyết định rằng sẽ không bao giờ lọ mọ đêm hôm đi đào bới tìm của chìm nữa bởi tôi dần nhận ra rằng càng tham gia sâu vào công việc tưởng chừng dễ như ăn kẹo này thì càng thấy có nhiều góc khuất. Mình làm được thì người khác cũng làm được, một miếng mồi ngon tự nhiên sẽ thu hút những con thú nguy hiểm tìm đến. Kiếm tiền từ việc đi tăm những món đồ người xưa để lại quá dễ dàng khiến có lúc tôi tưởng rằng đó chỉ là những cuộc dạo chơi lúc trăng lên, sự chủ quan có thể dẫn tôi đến một kết cục bi thảm.

Tôi khẽ thở dài, cố vỗ về bản thân chìm dần vào giấc ngủ khi đồng hồ đã chỉ hơn hai giờ sáng. Sau khoảng thời gian suy nghĩ mông lung bên thềm nhà, tôi lại cảm thấy tâm hồn mình trống rỗng lạ thường.

Trong giấc ngủ, tiếng lạch cạch liên tục vang lên từ cánh cửa sổ ngay cạnh tấm phản đã đánh thức hồn khôn của tôi dậy. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng vẫn sáng vằng vặc. Tán cây vối sum suê chìa những cành lá sát vào chấn song cửa. Tôi mở mắt ngồi dậy và nhận ra tiếng động là do gió thổi khiến một bên cánh cửa va đập vào tường nhà tạo ra tiếng động. Bỗng tôi nghe được tiếng vài cục đất hoặc những viên sỏi nhỏ ném vào cánh cửa sổ còn lại theo nhịp quen thuộc. Rời khỏi tấm phản gỗ, tôi bước ra ngoài mái hiên, đúng như tôi nghĩ, chị Ma đã đứng đợi tôi tự lúc nào. Tôi đứng ngây người ra một lúc, mãi cho đến khi chị Ma cất tiếng trách móc:

- Còn đứng đấy nữa hả? Lại đây!

Tôi khẽ gật đầu rồi nhanh chân bước xuống sân đi đến gần ngôi miếu nhỏ nơi góc vườn.

- Nhìn thấy gì chưa?

Chị Ma trợn mắt nhìn tôi rồi tự chỉ vào bản thân, tôi nhìn chị một lượt từ đầu xuống đến chân, ánh mắt có phần ái ngại. Tôi không dám trả lời mà chỉ đành đưa một tay lên gãi đầu, ngượng nghịu. Giọng chị Ma rít qua kẽ răng khiến tôi cảm thấy lạnh gáy:

- Đồ đần! Quân tham lam! Lòng tham khiến em mờ mắt có phải vậy không?

Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng, hai tay mân mê vạt áo.

- Nhìn đi, nhìn đi! Nhìn chị bây giờ có giống một con ăn xin không hả? Trời ơi là trời! Quần áo tả tơi, đầu bù tóc rối.

Chị Ma cố nén cơn tức giận, kéo nhẹ váy lên giơ một bàn chân ra:

- Chạy mất cả guốc, khốn nạn cái thân tôi không cơ chứ! Đêm nay là đêm rằm Trung thu, trăng đẹp như thế kia mà tại sao mình lại không được đi chơi? Tại sao phải đi canh chừng cái thằng vừa tham vừa ngu thế này hả trời?

Tôi gúi gằm mặt, cắn môi suy ngẫm những lời chị Ma mắng mình. Tham thì đúng rồi nhưng sao tôi lại ngu nhỉ? Mà tại sao chị Ma lại có bộ dạng như thế này? Đã từ lâu lắm rồi, để xem nào… ừ… dễ cũng phải đến sáu năm tôi chưa từng nhìn thấy bộ dạng chị ấy tơi tả như vậy.

- "Chắc chị ấy gặp đối thủ nào đó sừng sỏ nên mới ra nông nỗi này chứ bình thường chị ấy toàn bắt nạt ma khác, có khi vì vậy mà cảm thấy mắt mặt".

Chị Ma chợt quát:

- Ngẩng cái mặt lên xem nào!

- Vâng, vâng!

- Sao, đã biết tội mình gây ra chưa mà mặt ráo hoảnh như thế?

- Em… em… em tham ạ!

Chị Ma rít lên, vẻ mặt lộ rõ vẻ tức giận tột độ:

- Tham là từ xưa rồi chứ không phải mới đây, điều chị muốn nói là em ngu, rất ngu hiểu chưa?

- Vâng, em ngu ạ! – Tôi gật đầu lia lịa.

- Nói! Ngu là ngu như thế nào?

- Dạ, thưa chị là… là ngu ạ! Là… là… - Thú thật tôi cũng chưa nghĩ ra mình ngu ở chỗ nào để mà thừa nhận.

- Chỉ được cái mồm mép tép nhảy là tài thôi. – Chỉ Ma chỉ thẳng vào mặt tôi quát. – Nên nhớ cho kỹ, mạng người ai cũng chỉ có một, đừng có phung phí vào những việc vô bổ. Mới sao nhãng có vài hôm mà em đổ đốn như thế này thật là phí công bấy lâu nay chị dạy bảo.

Tôi lại cúi mặt nhìn xuống đất, nói ra thật khó tin nhưng đúng là tôi đang bị chị Ma dạy bảo một trận mà bao năm quen biết tôi chưa từng trải qua. Tôi đang cố nghĩ xem mình đã phạm phải sai lầm gì khiến chị Ma phải tức như muốn phát điên như vậy, nhất định có ẩn tình phía sau những gì mà tôi vừa trải qua đêm nay.

***