Chương 113: Đuổi Theo Cái Bóng

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 113: Đuổi Theo Cái Bóng

Chương 113: Đuổi Theo Cái Bóng


***
Tôi tin rằng bất cứ ai khi rơi vào hoàn cảnh nguy nan, ngàn cân treo sợi tóc đều kêu lên "trời ơi" chứ chẳng ai kêu "đất ơi" cả, có lẽ do "trời ơi" thuận miệng hơn chăng? Hoặc cũng có thể họ giống như tôi lúc này, tôi ngẩng đầu lên nhìn trời mà chạy nhưng miệng lại hét lên gọi tên những người… thân thích! Tôi nhớ không chính xác cho lắm nhưng tôi tin rằng tôi đã gọi "mẹ ơi" rồi "bố ơi" sau đó là "bà ơi"… rất rất nhiều, hẳn là tôi đã gọi tên đủ vài lượt những người thân trong gia đình của mình để tăng thêm sức mạnh vào những bước chân.

Tôi chạy vì mạng sống của mình!

Lúc thì ngửa cổ, khi thì cắm đầu nhắm hướng Bắc mà chạy, chạy càng xa lũy tre làng càng tốt.

Vậy việc gọi tên từng người thân để gia tăng sức mạnh có hiệu quả hay không?

Tôi không biết nữa.

Nhưng tôi biết chắc chắn một điều rằng, với chiều cao hạn chế và sải chân không phải là thế mạnh của mình thì tôi đã bị gã lạ mặt có giọng nói chói tai gần như bắt kịp. Tôi đã sợ hãi đến tột độ khi nhận ra khoảng cách giữa tôi và kẻ đang truy đuổi tôi bị thu hẹp một cách nhanh chóng. Trong khoảnh khắc sinh tử, tôi tưởng như những ngón tay của đối phương đã chạm được vào mái tóc của mình. Hắn ta muốn túm tóc tôi giật lại! Giây phút này là giây phút mà tôi tin rằng bản thân mình đang cận kề với cái kết và hai ông Hắc Bạch Vô Thường đang lẩn khuất đâu đó gần đây chờ đợi để đưa tôi đi về cõi âm ty.

Vào khoảnh khắc ấy tôi đã nhắm tịt mắt cố sức mà chạy, dường như hai bên khóe mắt còn có những giọt lệ rơi. Tôi sợ đến phát khóc! Tôi tin là như vậy.

- Cứu em với, cứu em với!

Tôi nói trong hơi thở đứt quãng ngay khi trong đầu tôi chợt nhớ ra mình vẫn còn gọi thiếu tên một người thân quen:

- Chị Ngọc Hoa ơi cứu em… cứu em với!

Tôi nghe như bên tai có tiếng thì thầm:

- Chị đang xem em chạy được bao xa nữa.

- Cứu em với, cứu em với! – Tôi nói mà sắp phát khóc hoặc thực tế tôi đã khóc rồi mà chẳng biết được.

- Hừ! Lúc có đồ ngon mấy khi nhớ đến người chị này, lúc nguy khốn mới nhớ đến, tình chị em chỉ đến thế thôi sao?

- Bánh đúc… một mâm, một mâm… bánh đúc! – Tôi cố gào lên trong hơi thở hổn hển của một kẻ sắp toi mạng.

- Cố mà chạy nhanh cái chân lên, kia kìa, đằng kia có mấy ngôi mộ đất… cố lên!

Giọng chị Ma như xa như gần thì thào bên tai. Tôi mệt bở hơi tai, mắt như hoa lên, mồ hôi chạy đầm đìa hai bên thái dương, căng mắt ra nhìn và quả hiên phía trước mặt có mấy ngôi mộ đất nằm giữa cánh đồng trống. Tôi ngoái đầu lại nhìn hai kẻ đang truy đuổi mình sát nút, gã có bộ dáng gầy gò bám sát phía sau, chỉ cách tôi chừng ba mét, nét mặt của gã lộ rõ vẻ tức giận như thể sắp phát điên. Gã còn lại bị bỏ xa hơn, tôi chỉ nhớ được như vậy.

- Cố sức mà nhảy qua ngôi mộ!

Lời chỉ dẫn theo gió văng vẳng bên tai, tôi chẳng có thời gian để thắc mắc, thay vào đó răm rắp làm theo. Ngay khi chạy gần đến mấy ngôi mộ đất, tôi thuận đà nhún chân nhào hẳn về phía trước không chút đắn đo, trong tay vẫn không rời cái xẻng và lưỡi lê.

Tôi cho rằng mình đã được "đỡ"!

Bình thường với động tác lao mình về phía trước, băng qua chướng ngại vật như thế này chắc hẳn khi tiếp đất thì mặt mũi, chân tay của tôi sẽ bị xước, bị đau hoặc tệ hơn có thể trật khớp nhưng thật may tôi không gặp phải bất kỳ rủi ro nào. Tôi cảm nhận một cách rõ ràng rằng khi chuẩn bị tiếp đất, toàn thân tôi như thể vừa đặt lên một tấm nệm dày êm ái, tôi không bao giờ quên được cảm giác này.

- Nhanh, nhanh! Nép mình bên những ngôi mộ!

Lần này thì giọng nói của chị Ma thể hiện rõ sự gấp gáp. Sau vài cái chớp mắt vì ngạc nhiên, chưa kịp hít thở lấy hơi, tôi vội vàng đưa mắt nhìn quanh rồi lăn tròn vài vòng nằm nép mình bên những ngôi mộ và ngay sau đó thì miệng, mũi, thậm chí cả… đôi tai cũng thi nhau thở hồng hộc như chưa từng được thở trong suốt cuộc đời của mình. Tuy nhiên chỉ vài giây ngắn ngủi sau đó, tôi vội vàng buông bỏ hai món đồ vẫn đang cầm trong tay và dùng hai bàn tay đưa lên bịt chặt miệng khi mà kẻ truy đuổi đang đứng ngay cạnh tôi. Gã khom người, tay chống đầu gối thở phì phò trong khi cặp mắt không ngừng đảo đi đảo lại.

- N… nó… nó đâu rồi…? – Một giọng nói đứt quãng vọng đến.

Gã gầy gò có giọng nói the thé như mẹ ranh đáp trong hơi thở:

- Nó… nó… nó vừa mới đây mà nhoằng một cái trong chớp mắt đã không còn nhìn thấy. Mẹ… mẹ kiếp!

- Sa… sao thế được?

Gã gầy vặc lại:

- Biết thế đếch nào được.

Nói đoạn gã bực dọc ném mạnh cái gậy gỗ xuống đám cỏ. Thú thật là lúc này tôi cũng chưa nắm rõ được tình hình. Mấy ngôi mộ đất nằm chơ vơ trên một gò nhỏ giữa cánh đồng bằng phẳng, chỉ cao hơn bờ ruộng chừng một gang tay, gần như vừa đủ để tôi nằm nép mình. Cuộc đời tôi đã từng chứng kiến những điều lạ kỳ và đây là một trong những điều lạ kỳ mà tôi đang trải qua. Trong khi nỗi sợ hãi đang xâm chiếm tâm trí thì tôi cũng kịp nhớ đến chuyện ma giấu, chỉ có thể là ma giấu mới lý giải được sự kỳ lạ lúc này mà thôi. Hai người lớn, một người cao gầy, người kia thấp đậm bực dọc đứng ở khoảng hở giữa những ngôi mộ đất dõi mắt tứ phía tìm kiếm tôi trong khi tôi nằm ngay dưới chân của họ, chỉ cần họ bước hai bước về phía trước chắc chắn sẽ giẫm lên người tôi.

- Nó biến đi đâu? – Gã thấp đậm vừa thở phì phò vừa hỏi.

- Nó chỉ quanh quẩn đâu đây thôi. – Gã gầy bực dọc trả lời. – Mẹ nó, để ông tóm được thì ông đập cho bằng chết.

- Hay… hay… hay nó có phép ẩn thân?

- Ẩn cái con c**! Nó chỉ là một thằng oắt con, nhìn cho kỹ đi, tôi chạy sau nó chỉ vài mét mà nhoáng một cái nó biến mất ở chỗ này.

- Nó… nó độn thổ được không?

- Ông xem phim Tàu quá nhiều rồi đấy! Ông mang theo đèn pin không?

- Không! Lúc nãy vội quá vứt hết trên đường.

- Mẹ nó chứ, chẳng lẽ thằng này chưa tới số. Chỉ có một khả năng là nó được kẻ khác che giấu nên mới đột ngột biến mất không tăm hơi như vậy.

- Hở? Là sao? Thế… thế bây giờ tính sao?

- Tính cái đéo gì? Chí ít cũng phải có cái đèn pin mới tính được. Đêm nay trăng tỏ, âm khí thịnh, bây giờ cũng cuối giờ Tý rồi, thằng ranh này chắc chắn được kẻ khác che chở.

- Chả có lẽ?

- Hừ! Đều là những thằng kiếm cơm bằng nghề này thì những chuyện khó hiểu lại rất dễ hiểu, ban nãy nó vừa chạy vừa kêu tên một loạt họ hàng gần xa thân bằng cố hữu của nó, đó cũng có thể là một câu chú. Xem nào… ờ… - Gã gầy lẩm bẩm thành tiếng. – Trước khi nó biến mất không tăm hơi ở chỗ này thì dường như nó gọi tên ai đó như nào nhỉ… ờ… hoa hoa? Không phải…!

- Nếu vậy mình quay lại trợ chiến, đập cho hai thằng ôn kia một trận vì dù gì thằng này cũng chỉ là một thằng ranh con. – Gã thấp đậm đề nghị.

- Một thằng ranh con cũng có thể nó chính là thằng đầu sỏ! Hai thằng ôn chỗ gò đất đó chính là hai thằng tao đã gặp trong quán nước lúc tối.

- Mày chắc chứ?

- Không chắc cú nhưng nhìn bộ dạng của chúng nó rất giống. Cái thằng gầy, dong dỏng cao cầm đao đứng trên gò tao đã gặp đôi ba lần, hình như nó cũng người Gia Lương. Bọn mày nhớ nghe ngóng, tìm hiểu thêm về thằng đó.

- Được, được!

- Mẹ kiếp, sao bọn nó lại phát hiện ra chỗ bọn mình giấu đồ nghề nghỉ? Chó đẻ!

- Đi thôi!

- Từ từ! Tao không thể dễ dàng buông tha thằng ôn con này được. Hai thằng kia thì tao đã nhớ mặt nhưng còn thằng ranh này là ai, ở đâu thì tao chưa biết. Nó cùng một hội với nhau, tao cứ tưởng bọn nó chỉ có hai mà bỗng đâu lòi ra thằng lỏi này nên phải đặc biệt lưu ý.

- Rách việc, dù gì nó cũng chỉ là một thằng oắt con tầm mười lăm tuổi thì làm được gì cho đời mà mày bận tâm.

- Các ông ngu bỏ mẹ! Não các ông bị rượu thịt nó ăn hết rồi à? Một thằng oắt con nhưng nó có thể là thằng đầu sỏ thì sao. Chờ một tí.

Gã thấp đậm làu bàu:

- Thằng ranh đó có gì ghê gớm, chỉ một cái tát là nằm quay đơ ngay.

Gã gầy cáu tiết:

- Thế ông đã tóm được nó chưa? Đồ vô dụng, chạy theo nó còn đếch xong.

Sau đó là một khoảng im lặng khiến tôi thấp thỏm lo âu, tôi chỉ dám dỏng tai lên lắng nghe chứ không cả dám cựa mình.

- Cái gì đấy?

- Hừ! Cao nhân tắc hữu cao nhân trị, nếu nó có người âm giúp sức thì tao cũng có thứ để khắc chế chứ? – Gã gầy cười khùng khục, tỏ rõ vẻ đắc chí. – Tao chỉ cần bôi thứ này lên xung quanh hốc mắt thì chả cái đếch gì giấu được tao sất. Mày lại đây.

- Mẹ, thứ đếch gì mà mùi thum thủm, ngai ngái vậy?

Gã gầy tặc lưỡi:

- Có một tí nước giải của trẻ sơ sinh thêm tí nhau thai trộn bùn non ấy mà.

- Ghê quá!

Tôi nghe rõ tiếng gã thấp đậm khạc nhổ phì phì, hẳn là thứ mà gã gầy đang dùng có mùi rất kinh khủng. Tôi lo lắng:

- "Liệu mình có bị phát hiện không? Kệ đi, nếu bị phát hiện thì lại chạy, nghỉ được một lúc cũng đỡ mệt rồi".

Tôi nheo mắt ngước nhìn về phía đằng xa rồi lại nhìn ánh trăng tròn vành vạnh để xác định lại phương hướng.

- Sao? Có thấy gì khác lạ không?

- Cay mắt bỏ mẹ! Có thấy gì lạ đâu?

- Cứ từ từ, từ từ nào! Mày nhắm hai mắt lại đếm đến ba rồi từ từ mở ra…. Thử đi!

Tim tôi đập thình thịch nhưng vẫn cố hít một hơi thật sâu rồi nhỏm đầu lên nhìn thử xem đối phương đang làm gì, hơn nữa tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tư thế vùng dậy bỏ chạy thục mạng. Tôi ngước lên, nín thở, mở to hai mắt trân trân nhìn hai kẻ một thấp một cao đang đứng cạnh chỉ dẫn cho nhau làm thứ gì đó nhằm khắc chế thuật ẩn thân. Bất chợt gã thấp đậm nói như reo khiến tôi giật mình, tim muốn ngừng đập:

- Kìa! Kìa! Có bóng người!

- Đâu? Đâu?

Gã gầy quay ngoắt nhìn theo hướng tay gã thấp đậm đang chỉ.

- Kìa! Thấy chưa? Có bóng người đang lom khom đằng kia, chắc chắn là thằng lỏi con đấy rồi chứ không ai khác!

Gã thấp hồ hởi, nói dứt lời gã nhảy luôn xuống ruộng chạy phăm phăm về hướng Đông Bắc, gã gầy hấp tấp lao theo, vừa chạy vừa hỏi:

- Chắc chứ, chắc chứ?

- Tao nhìn rõ bóng lưng của nó lom khom, kìa, thấy chưa?

- Mau lên, túm lấy nó, thằng chó kia đứng lại!

Tôi ngạc nhiên nói không thành tiếng, ngơ ngác ngồi thẳng người nhìn xung quanh rồi nhìn theo bóng lưng của hai kẻ vừa mới đứng bên cạnh mình rồi tự hỏi:

- "Bọn họ đang đuổi theo ai?"

Chờ thêm vài giây cho hai kẻ kia chạy thêm một quãng thì tôi nhổm hẳn người dậy, hai tay lần mò lưỡi lê và xẻng nằm ngay dưới chân rồi lom khom bỏ chạy một mạch về hướng Tây Bắc. Tôi vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn phía sau lưng, bóng dáng hai kẻ truy đuổi mình mỗi ngày một xa dần, chỉ còn tiếng la hét đắc chí của bọn nọ văng vẳng bên tai. Tôi vẫn không thể hiểu nổi hai kẻ điên ấy đang đuổi theo hình bóng nào trong đêm trăng giữa cánh đồng trống trải nhưng tôi có thể chắc chắn rằng bản thân tôi đã thoát nạn.

***