Chương 118: Hồn Về Cố Hương (III)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 118: Hồn Về Cố Hương (III)

Chương 118: Hồn Về Cố Hương (III)


***
Tôi những tưởng mọi chuyện đã xong thì lời tiếp theo của chị Ma càng khiến tôi cảm nhận được rằng mọi chuyện sắp diễn ra dường như đều đã được sắp đặt đâu vào đấy cả rồi. Tôi, Sơn Ca hay một ai đó khác cũng chỉ là những quân tốt trên bàn cờ tướng. Tôi không quá lạ lẫm với chuyện mọi mưu tính của mình, sau cùng, đều nằm trong mưu tính của một thế lực giấu mặt nào đó mà tôi không biết. Thế nên tôi tạm cho rằng đây là những sắp đặt của số phận.

Tôi díp đôi mắt lại biểu lộ rõ sự nghi ngờ của mình:

- Chị lại bày trò gì hay sao?

- Chị không đủ khả năng. – Chị Ma thản nhiên cười. – Chị đây cũng chỉ muốn làm tốt phần việc của mình và… nói sao nhỉ?

Chị Ma giơ bàn tay với những ngón búp măng lên trước mặt ngắm nghía, hết lật rồi lại úp:

- Công việc của chị xem ra cũng hoàn thành được hai phần ba rồi, mọi thứ đều tốt cả.

- Việc gì thế ạ? – Tôi thắc mắc.

- Hết cái Tết này thì em cũng tròn mười tám tuổi, một khi em đã trưởng thành thì chị cũng xem như yên tâm phần nào. Từ lúc em mười tám đến khi hai mươi mốt tuổi là quãng thời gian rất thú vị, em hãy học cách tận hưởng. Nói chính xác thì chỉ non nửa năm nữa thôi chị và em không phải cứ muốn là gặp được mặc dù chị vẫn ở đây. – Chị Ma chỉ vào ngôi miếu nhỏ. – Và em có thể ở đâu đó mà em muốn.

Tôi chép miệng rồi khẽ lắc đầu, điều này không phải lần đầu chị Ma đề cập đến nhưng ở đời mấy ai biết trước được tương lai của mình rồi sẽ ra sao, vậy nên thay vì băn khoăn lo lắng thì tôi chọn cách sẵn sàng đón nhận. Cuộc đời có khổ ắt có sướng và ngược lại, nếu không thì cuộc đời còn đáng sống hay không?

Một khi tôi tròn mười tám tuổi, âm dương khí cân bằng, cũng là lúc cơ thể khỏe mạnh. Một khi âm khí và dương khí mất cân bằng dễ sinh ra bệnh tật, điều này hẳn nhiên ai cũng biết, trong đó âm là huyết, dương là khí. Nói một cách giản đơn nhất, khi dương thịnh âm suy thì cơ thể luôn cảm thấy nóng và ngược lại thì cơ thể luôn lạnh. Kể từ khi tôi sống ở làng, bởi nhiều nguyên do nên âm khí có phần thịnh hơn nên thường ốm đau bệnh tật, tôi vẫn không thể nào quên được những trận ốm thập tử nhất sinh. Mỗi khi tôi trải qua bạo bệnh, tôi phải đối mặt với những ảo giác rất khủng khiếp. Tôi không muốn lặp lại điều đó, thật may sao gần hai năm nay tôi đã không còn phải đối mặt với những trận ốm liệt giường liệt chiếu nữa. Bà nội của tôi cũng không còn phải thức xuyên đêm trông cho tôi ngủ, lau những giọt mồ hôi không ngừng túa ra từ trong cơ thể của tôi.

Cái thanh kiếm gỗ mà vị sư già cho tôi mượn, ngoài việc trấn yêu trừ ma thì nó còn giúp tôi rất nhiều trong việc ổn định tinh thần mỗi khi tôi cầm nó trong tay. Chị Ma rất ngán thanh kiếm này, chị ấy đã từng xúi tôi đem đi trả lại nhưng tôi, một thằng bé, phát hiện ra những điều kỳ diệu mà thanh kiếm mang lại thì đời nào tôi chịu đem trả.

Mười tám tuổi, tôi sẽ thực sự trưởng thành và khi ấy dương khí thịnh, chị Ma sẽ khó lòng gặp tôi trong những giấc mơ. Tôi cũng không còn nhìn thấy những âm hồn lang thang cho dù tôi có muốn, điều này đồng nghĩa với việc tôi sẽ chẳng khác gì một người lòa.

Như tôi đã từng nói, trong khu vườn đầu hồi nhà tôi có một cây vối nằm cạnh bờ ao, tán lá sum suê. Tôi không dám khẳng định cây vối ấy là một cây vối cổ thụ bởi sau này khi tôi đã rời khỏi làng, đã rất nhiều lần nó chỉ còn trơ lại gốc nhưng bẵng đi một thời gian, lúc tôi trở về thì tôi lại ngạc nhiên xen lẫn vui mừng khi cây vối lại sum suê, tươi tốt. Đã có một khoảng thời gian rất dài, vào mỗi tối khi trăng lên, tôi chỉ cần hái một lá vối được chỉ định và cho vào miệng ngậm thì tôi có thể nhìn thấy nhiều âm hồn, cũng đồng nghĩa với việc tôi trở nên vô hình trước con mắt của người còn sống.

Đây có thể gọi là ẩn thân chi thuật hay không?

Điều này thật khó lý giải, đó mãi mãi là một bí mật không có lời giải.

Tôi chỉ biết được rằng khi tôi càng lớn, nhất là sau khi tôi tròn mười sáu tuổi, thì lá vối giảm dần hiệu nghiệm, có khi chỉ được hơn một canh giờ so với trước đó là từ lúc mặt trời tắt nắng đến khi những tia nắng mặt trời đầu tiên ló dạng. Có một đêm, đó là đêm mà hôm sau làng tôi có lễ hội, tôi ngậm lá vối chạy băng băng trên cánh đồng gần nhà thì Sơn Ca lại nhìn thấy tôi trong hình dáng của một cô gái mặc bộ váy áo màu đỏ với mái tóc dài thướt tha. Tôi đã tự lý giải rằng mỗi khi tôi ngậm thứ lá diệu kỳ ấy cũng có nghĩa là tôi đang sử dụng âm khí của chị Ma bao bọc và trở nên vô hình trước con mắt người thường. Tuy nhiên cái gì cũng có hai mặt, một khi tôi sử dụng thứ lá đó thường xuyên thì điều dễ nhận thấy nhất bằng mắt thường là cơ thể của tôi trở nên gầy gò, xanh sao, vàng vọt, đôi mắt trũng sâu thiếu sức sống. Phần vì tôi không muốn mình sớm trở thành một xác sống, phần vì lá vối đã giảm đi hiệu quả và bên cạnh đó, một khi chơi nhiều cùng những âm hồn thì thời gian đâu mà giao lưu với người còn trên dương thế? Trong khi tôi còn lâu mới trở thành ma được.

Tuy rất khó khăn nhưng tôi đã lựa chọn… cai lá vối!

Tôi đã làm được.

- Chị tính rủ ba ông Tam giãn gân giãn cốt xem như món quà chia tay!

- Cái gì?

Tôi thoáng giật mình trước lời chị Ma vừa nói ra, ngay sau đó tôi nhếch mép cười khẩy:

- Nói vòng vo một hồi thì xem ra đây mới chính là mục đích chính của chị.

Chị Ma nói tỉnh bơ:

- Một khi các ông ấy rời khỏi làng này thì sẽ không bao giờ trở lại đây được nữa, vậy nên cũng phải có chút ít kỷ niệm chứ.

- À vâng!

- Em bỏ ngay cái giọng ấy đi, nghe rất khó chịu.

- Em có nói gì đâu nhỉ?

- Nhưng nét mặt của em đã biểu thị tất cả rồi, đừng có mỉa mai chị kiểu đấy.

- Không hề, không hề! – Tôi vội xua tay. – Chỉ là em có chút ngạc nhiên, đáng ra chị nên nói ngay từ đầu cho đỡ mất thời gian.

- Tiện thôi! Vừa hay có việc thì rủ chứ không người ta lại đồn có miếng ngon chị ăn một mình hết. Nói gì thì nói, ba ông ấy cũng xem như ma làng nên bạc vàng chị cũng đã chuẩn bị cho mỗi người một tay nải, sau này không còn phải lo miếng ăn nữa, kể cả con cháu không còn thờ phụng.

Bạc vàng là thứ mà chị Ma, một Thần giữ của, không bao giờ thiếu. Có đôi lúc tôi nghe nói tài sản của chị ấy hao hụt đi rất nhiều nhưng với một ma nữ giỏi kiếm tiền như chị ấy có lẽ hai năm qua cũng đủ để chị ấy kiếm bù vào số bạc vàng đã bị vơi đi. Nhắc lại chuyện bạc vàng, tuy rằng tôi không phải là đứa khố rách áo ôm nhưng vài cây vàng tôi đã chôn giấu lung tung trong vườn nhà chẳng đáng là bao so với đống của cải của chị Ma mà tôi đã có vinh hạnh được tận mắt chứng kiến. Tôi không phải đại gia song cách mà tôi vung tay chi tiền có khi đại gia còn phải xanh mặt, tôi nhớ rằng chỉ trong một đêm, tôi đã mạnh tay chi hàng ngàn lượng vàng nhằm đút lót cho các âm binh để chạy tội, số vàng đút lót ấy dĩ nhiên chị Ma phải đứng ra thu xếp còn tôi chỉ phải chịu đựng một đêm ù tai chóng mặt vì nghe chửi, ngoài ra không hề chịu thêm trách nhiệm gì.

- Vậy em sẽ phải làm gì tiếp theo đây?

- Hãy chuẩn bị mọi thứ nhanh nhất có thể.

Tôi mím môi, khẽ gật đầu. Chị Ma quay lưng đi ra phía cổng, tôi định quay trở vào nhà nhưng chợt thấy chị Ma dừng chân ngoái đầu lại:

- Tối hoặc đêm mai hẳn sẽ vui, em không tham gia sao?

Tôi nhún vai:

- Em bây giờ khác gì người lòa? Em chẳng nhìn thấy gì hết.

- Tại sao không thử?

- Thử gì ạ?

Chị Ma nhìn về hướng cây vối:

- Như cũ, chiều mai lúc gà lên chuồng nhớ hái một lá.

- Còn hiệu nghiệm không chị?

- Nhiều thì có thể khó nhưng không phải là không thể, dù gì tối mai trăng tròn nhất tháng, âm thịnh thì…

- Được! – Tôi gật đầu đồng ý không chút suy nghĩ.

- Hẹn gặp em ở đầu làng vào tối mai, tốt nhất là cuối giờ Hợi lúc trăng tròn.

Bóng chị Ma nhạt dần rồi biến mất ở cổng nhà, tôi đứng thêm một lúc mới quay trở vào phản nằm, giấc mơ kết thúc cũng là lúc tôi choàng tỉnh giấc. Ngồi bần thần một lúc định thần, tôi thò chân xuống xỏ dép loẹt quẹt đi mở then cài cửa bước ra ngoài hiên. Trăng vẫn sáng nhưng đã chếch hẳn về phía Tây, chẳng cần nhìn đồng hồ treo tường thì tôi cũng đoán rằng lúc này hẳn là giữa giờ Dần.

Vậy là tôi chợp mắt chưa được bao lâu…

Ngồi bên hiên nhà, ánh mắt lơ đãng nhìn những tán cây um tùm trước sân nhà, tôi cố ghi nhớ lại toàn bộ những gì mình đã nghĩ đến trong giấc mơ hư hư thực thực vừa mới trải qua. Để chắc ăn hơn, tôi lấy ra một quyển vở cùng cây bút bi và cái đèn dầu được vặn to lên. Dưới ánh đèn dầu, tôi ngồi lúi húi ghi ghi chép chép một lúc và chỉ buông bút khi trang giấy kín những hình thù, chữ viết.

- Được, cháu nhất định sẽ cố gắng để đưa ba ông về chốn cũ một cách vẹn toàn, chí ít thì lời hứa hẹn có thể được thực hiện khi cháu không sống ở làng này nữa.

Gõ nhẹ nắp bút vào quyển vở theo từng nhịp hồi lâu và cảm thấy tính toán của mình đã đủ kín kẽ tôi mới đứng dậy trở vào nhà đi ngủ tiếp.

Tuổi trẻ ngả lưng muốn ngủ là ngủ được ngay.

***