Chương 123: Hồn Về Cố Hương (VIII)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 123: Hồn Về Cố Hương (VIII)

Chương 123: Hồn Về Cố Hương (VIII)


***
Tôi nhảy vào trong một bụi rậm ven con đường đất nhỏ dẫn ra bãi Bã Mía sau khi đã ngó trước nhìn sau để chắc rằng mình không bị bám theo. Ngồi trong bụi rậm, tôi lấy lá vối vào miệng, vài giây sau đó đúng như tôi nghĩ, ba ông Tam đứng sát vai bên nhau trố mắt nhìn tôi, tôi vội lên tiếng giải thích:

- Các ông không theo dõi câu chuyện từ đầu nên không biết được ngọn ngành, sở dĩ cháu phải làm như thế này là vì cháu đoán rằng đâu đó xung quanh đây sẽ có một nhóm người lạ mặt làm những việc mờ ám.

- Là chuyện gì? – Ông Lê Tam thắc mắc.

- Bây giờ… - Tôi suy nghĩ trong giây lát. – Bây giờ ba ông có thể đảo một vòng quanh nơi này được chứ ạ?

- Việc đó thì có khó gì. – Ông Lê Tam nói. – Xung quanh đây đều là đất của làng cả nhưng cụ thể là cháu muốn tìm ai hay tìm cái gì?

Tôi thì thào:

- Hẳn các ông cũng nghe ba cụ nói khi nãy rồi, cháu cần tìm ba người lạ mặt, một trong số đó chắc chắn là thầy cúng.

- Ây! Như thế thì phức tạp đấy, nó có liên quan đến việc đêm nay cô Hoa bảo sẽ có đánh nhau to hay không?

- Chắc chắn là có! – Tôi khẳng định. – Ma đưa lối, qủy dẫn đường, nếu đêm qua âm binh của ông ta đã theo chị Hoa đến tận cổng làng thì…

- Bọn ta hiểu rồi, để bọn ta đi tìm ngay! – Ông Tam Ba lên tiếng.

- Các ông nên tìm chỗ nào đó thoáng đãng nhưng ít bị để ý, có vật gì đó che chắn bởi theo kinh nghiệm trước đây của cháu, để làm phép gọi âm binh thì kiểu gì cũng phải cúng bái một hồi.

Ba ông Tam khẽ gật đầu rồi chia ra ba hướng, chỉ trong chớp mắt bóng dáng của ba ông đã lẫn vào ánh trăng còn tôi thì ngồi bó gối trong bụi rậm chờ đợi. Tôi không biết thứ lá diệu kỳ mà mình đang ngậm trong miệng bây giờ sẽ có hiệu quả đến khi nào nhưng tôi không thể bỏ ra được bởi như vậy sẽ không thể nhìn thấy được hồn của ba ông Tam khi ba ông này quay lại.

- "Chị Hoa đi đâu nhỉ? Chẳng biết chị ấy ẩn nấp nơi nào, kế hoạch cụ thể ra sao". – Tôi thầm nghĩ. – "Đánh đấm đến nơi rồi mà không gian yên ắng quá, gai hết cả người".

Tôi bỗng nhớ đến khuôn mặt, cặp mắt cùng giọng nói the thé của kẻ đã suýt tóm được tôi trong đêm qua, điều này khiến tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh ùa đến bủa vây lấy cơ thể mình.

Chừng mười phút đồng hồ trôi qua trong tĩnh lặng…

- Đúng như cháu nghĩ đấy Cò Tý! – Ông Tam Ba quay trở lại đầu tiên. – Có vẻ như đám người mà cháu nói đến đang làm gì đấy ở một khu một gần Cầu Khoai, gần mấy cái lò gạch bỏ hoang ấy mà.

Tôi chui ngay ra khỏi bụi rậm, vội vàng hỏi luôn.

- Sao ạ? Ông đã nhìn thấy gì rồi?

Ông Tam Ba khẽ lắc đầu:

- Không lại gần được đâu.

- Có việc gì ạ?

- Âm binh hiện lên cả rồi, ta nghĩ vậy.

- Ông không nhìn thấy ư?

- Ta đã cố tìm cách đến gần nhưng không được.

Tôi không lạ gì mấy cái lò gạch bỏ hoang gần đường cái quan mà ông Tam Ba vừa nhắc đến bởi vài năm trước đây tôi cũng đôi ba lần nghịch ngợm ở đó rồi. Mấy ruộng rau muống cạnh đường cái quan đến cho đến thời điểm này vẫn chẳng thể tươi tốt được chỉ vì có rất nhiều hồn ma đã hồn hiêu phách tán trong một đêm tối trời trên những ruộng rau đó.

- Chắc bọn nó cúng bái, tế lễ ở đấy thật! - Ông Lê Tam và Lê Ba cũng đã trở về. – Ta đánh một vòng gần như khắp cánh đồng lớn thì tất thảy đều yên tĩnh, duy chỉ có chỗ đấy là không đến gần được.

- Cây cối um tùm, chướng khí rất mạnh. – Ông Lê Ba bổ sung.

Vậy là ba ông Tam đi thám thính một vòng cũng chỉ mới xác định được rằng tại mấy cái lò gạch bỏ hoang giữa cánh đồng có nhiều sự lạ chứ không tiếp cận để nắm rõ tình hình hơn được. Thông tin nhận được mà thiếu thì tất nhiên tôi sẽ giảm sự tự tin đi vài phần, đánh đám nhất thiết phải biết địch biết ta, địch thì chưa biết ra sao nhưng "ta" thì quân số vừa đủ một bàn tay cả người lẫn ma. Tôi nhìn ba ông Tam một lượt:

- Bây giờ chúng ta nên làm gì ạ? Chị Hoa vẫn chẳng thấy bóng dáng, cháu cũng không biết đám ấy định làm gì.

- Cô ấy chỉ dặn bọn ta dành thời gian đi theo cháu hàn huyên vì sắp chia xa còn lúc nào đánh nhau tuyệt nhiên không thấy nói đến. – Ông Tam Ba lên tiếng.

- Chờ đợi! – Ông Lê Tam vừa nói vừa nhe răng cười. – Ngoài chờ đợi ra thì chúng ta chẳng thể làm gì khác được. Xưa nay mấy việc như thế này phần lớn đều do cô Hoa sắp xếp cả, lâu đâm ra quen.

Tôi cũng đành chép miệng thở dài có phần ngao ngán. Tôi chợt nghĩ ba ông tướng này đêm nào cũng bù khú, chén chú chén anh với ma làng thì chẳng mấy mà ngẫn cả. Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, khi đã thành ma rồi thì còn thú vui nào ngoài rượu nữa đâu?


- Ngồi ở đây chờ ư? – Tôi chau mày, đứng chống nạnh nhìn khắp bốn phía. – Đây không phải là cách trước đây ông cháu ta hay làm.

Ba ông Tam đưa mắt nhìn nhau nhưng sau đó cả ba cùng so vai, tôi nhăn nhó:

- Vậy âm binh của họ có đông không ạ? Chắc các ông cũng phải đếm sơ sơ chứ?

- Ta nghĩ chừng dăm chục hoặc hơn không đáng kể. – Ông Lê Tam đáp.

- Ta cũng áng chừng dăm ba chục gì đấy. – Ông Tam Ba bổ sung

- Còn ông ạ? – Tôi quay sang hỏi ông Lê Ba.

- À ừm… - Ông Lê Ba đưa tay lên sờ râu, cặp mắt nheo lại. – Đâu đó dăm chục, có lẽ vậy.

Tôi mím môi:

- Vậy tổng cộng là bao nhiêu ạ? Phải áng được quân số của họ thì mới có kế sách được chứ các ông?

- Tổng… tổng à… - Ông Lê Tam liếc nhìn hai ông còn lại, nét mặt có chút gượng gạo. – Ta nghĩ phải trên một trăm, đúng, chắc chắn là trên một trăm.

Tôi khẽ lắc đầu:

- Mới có hai năm buông kiếm cầm bình rượu mà ba ông cứ như người trên mấy ấy.

- Hề hề hề!

Ba ông Tam cười trừ còn tôi thì cười không nổi. Tôi quyết định:

- Thôi! Vậy cháu sẽ mò đến khu lò gạch đó xem tình hình ra sao.

- Được không? – Ông Tam Ba giật mình hỏi lại.

- Cháu bây giờ không phải là hồn ma nữa, cũng chẳng ẩn thân được. – Tôi nói. – Các ông biết rồi đấy, cháu bây giờ ngậm lá thì cũng chỉ nhìn được vong.

- Thế cháu định làm gì?

- Người đánh với người, ma đánh với ma. – Tôi đáp tỉnh bơ.

Nói đoạn tôi chỉnh ba lô bước ngược trở lại hướng đường cái quan, ba ông Tam hớt hải chạy theo ngăn lại:

- Sao thế được, sao thế được?

- Các ông cứ lo! – Tôi cười, nụ cười tinh quái. – Đây là làng cháu, kiểu gì cháu chẳng rành rẽ hơn người lạ, có đúng không?

Bỏ lại ba ông Tam đứng ngơ ngác, tôi bước nhanh đến khi nghe tiếng cười nói ồn vào vọng đến bên tai mới giảm tốc độ, nhìn quanh một lượt rồi bất chợt ngồi thụp xuống ven đường.

- Cháu làm gì đấy? – Ông Lê Tam thắc mắc.

- Thay vì hỏi thì ba ông tinh mắt chỉ hộ cháu chỗ nào có gạch, đá, sỏi. – Tôi đáp. – To gần bằng nắm tay cháu là tốt nhất.

- Hả? Cháu… cháu định dùng gạch đá để ném ư?

- Củ đậu bay vẫn là thứ dễ công dễ thủ mà. – Tôi cười tít mắt.

Nhờ sự trợ giúp của linh hồn ba vị tướng nên tôi dễ dàng tìm được hàng chục viên gạch, đá to vừa bằng nắm tay, rất ưng ý. Số gạch, đá này tôi cho vào túi bóng sau đó men theo đường cái quan đi về hướng Cầu Khoai. Trên đoạn đường vài trăm mét từ đoạn cổng làng hướng ra Cầu Khoai tôi không chạm mặt bất kỳ ai mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn cho mình vài lý do để đối đáp nếu có bị hỏi. Đi ngang qua mấy ngôi nhà nằm im lìm dưới ánh trăng khoảng vài chục mét là đến ngôi nhà cấp bốn cũ kỹ mà các cụ trong làng dùng làm nơi để xe tang cùng những thứ khác chuyên phục vụ mỗi khi người làng yên nghỉ. Bên cạnh ngôi nhà cấp bốn đã xuống cấp này có nhiều cây cối um tùm, tuy nó nằm ngay mặt đường nhưng lũ trẻ con trong làng chẳng bao giờ bén mảng ra đây chơi, hơn nữa cũng chẳng có gì hay ho ở chỗ này để mà chơi cả.

Ba ông Tam không còn bám sát theo tôi nữa, ngay khi tôi vừa nép mình bên bức tường ngôi nhà để xe tang, ngoái lại nhìn thì thấy ba ông Tam đã nhảy tót sang bên kia đường, nấp trong mấy bụi cây mọc bên bờ mương Khoai, chỉ thò đầu lên chăm chú quan sát nhất cử nhất động của tôi. Tôi chau mày suy ngẫm trong giây lát rồi mặc kệ ba vị tướng quân, họ là ma nên có có những luật lệ riêng cần phải tuân theo.

Tôi căng mắt nhìn qua chấn song cửa sổ, bên trong ngôi nhà cấp bốn chỉ có bóng tối và bóng tối, nếu không có lá vối trong miệng hẳn là tôi chẳng thể thấy được gì ở bên trong ngôi nhà nhỏ này. Chút ánh sáng hiếm hoi từ trên cao tỏa xuống, hắt qua song cửa chỉ giúp tôi nhìn rõ hơn cái xe tang bằng sắt có tuổi đời hàng trăm năm, mỗi khi di chuyển đều phát ra tiếng cút kít lẫn trong tiếng kèn đám ma không dứt.

Tôi chẳng thấy bóng ma nào ẩn nấp trong bóng tối, tuy vậy miệng tôi vẫn lẩm bẩm thành tiếng theo thói quen:

- Có ai ở trong này không ạ? Lạy các ông các bà nếu có ở trong này thì cứ trong nhà nghỉ ngơi đừng ra ngoài nếu không tai bay vạ gió ạ!

Dứt lời tôi dỏng tai nghe nhưng chỉ có tiếng gió hiu hiu thổi cùng với âm thanh kẽo kẹt nho nhỏ từ hàng tre đang đung đưa bên kia mương vọng qua.

- "Chắc các cụ sợ quá té hết rồi, dạo trước chỗ này cũng đông vui lắm cơ mà".

Tôi di chuyển dọc theo bức tường đi vòng ra phía bên kia của ngôi nhà dõi mắt nhìn đăm đăm về phía đằng xa. Cách chỗ tôi đang nấp khoảng gần hai trăm mét có một khu gò đất hơi nhô cao, ngoài vài cây cao mọc tụm lại với nhau thì hai cái lò gạch cũ hiện lên rõ mồn một dưới ánh trăng. Mặc dù cố nheo mắt nhưng tôi cũng chưa thể phát hiện ra được điều gì bất thường cũng như chưa thể cảm nhận được những luồng không khí lạnh tỏa ra từ hướng đó.

Tuy nhiên đó là một vị trí lý tưởng cho việc cúng bái mà không ai có thể phát hiện ra được.

***