Chương 130: Hồn Về Cố Hương (XV)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 130: Hồn Về Cố Hương (XV)

Chương 130: Hồn Về Cố Hương (XV)


***
Tôi dự đoán không sai.

Lời vừa rồi của kẻ to gan nào đó quả nhiên mang tính sát thương cao khi mà chị Ma đang lượn qua lượn lại như con thoi giữa những hồn ma chẳng biết đang truyền đạt điều gì bỗng dưng khựng lại, ngay sau đó chị Ma bước phăm phăm về chỗ mấy ông Tam đang đứng. Chẳng cần phải ra hiệu, những âm hồn trong bãi Cầu Khoai dạt sang hai bên nhường lối cho chị Ma. Tôi nghĩ chị Ma không phải đầu lĩnh của những âm hồn mà sinh thời sống ở làng Bưởi Cuốc nhưng bên cạnh tấm lòng "tạo công ăn việc làm" cho những hồn ma này thì tất nhiên họ đã và sẽ nhận được khá nhiều thứ hay ho mà chị Ma đền đáp, nhất là bạc vàng, thứ mà chị ấy sở hữu tương đối nhiều.

Chị Ma đứng trước đám đông, hai tay chống nạnh, lên giọng:

- Bà đây! Chúng mày gọi gì bà?

Đoạn chị chỉ tay, hất hàm, giọng đầy thách thức:

- Thằng nào vừa rồi dám mắng bà? Có gan thì bước ra đây cho bà xem mặt.

Đối phương cũng không vừa:

- Con kia! Có phải đêm hôm qua mày đã cả gan trêu trọc, quấy phá chủ nhân của bọn ta hay không?

- Chủ nhân của bọn mày là thằng nào?

- Con tiện nữ! Giọng điệu của mày khá lắm. Nhìn bộ dáng của mày khác hẳn với lũ khố rách áo ôm kia, nói mau! Mày là ai, mày làm gì và mày đang phục vụ cho ai?

Chị Ma lớn tiếng đáp:

- Chị đây không phục vụ cho ai sất! Chị thích làm gì thì chị làm, đời chị không phải luồn cúi bố con thằng nào, cũng không phải quỳ gối trước ai bao giờ. Chị đây chính là một cái ghế!

Tôi nghe thấy mà ngẩn tò te vì không hiểu lời vừa rồi chị Ma mới nói.

- Cái ghế? Con điên kia, cái ghế là cái gì?

- Nghĩa là không phải cái bàn!


Tôi phải mất đến hàng chục giây mới hiểu được ý nghĩa trong lời nói của chị Ma. Chị này ngang dọc suốt đêm nên hẳn là đã học hỏi được nhiều thứ hay ho ở nơi khác.

Chợt có một giọng khác quát to:

- Không cần phải đôi co với đám này! Nếu đúng là con đàn bà thối thây chúng ta đang tìm thì mau gô cổ nó, trói lại đưa về trình quan.

- Thằng kia! – Chị Ma gằn giọng. – Chị nghe rõ rồi nhé, mày chính là thằng cả gan gọi chị là thối thây, tội của mày đáng bị băm ra thành trăm mảnh. Chị đây xưa nay là người rất sòng phẳng, ơn đền oán trả còn những kẻ hỗn láo, mồm miệng đi chơi xa sẽ bị cắt lưỡi vứt cho mấy con vện nó nhai.

Tôi ngồi bên này nghe hai bên khẩu chiến qua lại có vẻ sẽ còn dài, cảm thấy sốt ruột nên tôi hét lớn nhằm kích động:

- Tát cho nó lệch mặt đi chị ơiiii!

Hàng trăm ánh mắt nhất loạt ngoái nhìn về chỗ tôi đang ngồi trên cây khiến tôi ngượng ngịu đưa tay lên gãi đầu. Tôi có thấy mình nói sai cái gì đâu cơ chứ, mưa thì mưa luôn đi, sấm chớp mãi mệt người.

- Quân nhà họ Phạm kia! Đàn ông sức dài vai rộng, đúng rồi! Cái thằng mồm loa mép giải vừa chửi chị kia kìa, mày có giỏi thì bước ra đây đánh tay đôi với chị. – Chị Ma dùng tay chỉ thêm vài lượt nữa. – Thêm cả cái thằng đang cầm loa oang oang kia nữa, cả mày nữa… đúng, cả thằng có râu quai nón kia nữa, lên hết!

Đáp lại lời của chị Ma là những tràng cười chế giễu rộ lên trong khi bên này những âm hồn cũng xì xào chụm đầu vào nhau bàn tán, tôi còn nghe loáng thoáng được vài câu chẳng biết của ai:

- Tôi đặt một lạng bạc cho cô Hoa thắng, có ai nhận không?

- Tôi cược một lạng bạc cô Hoa sẽ cắt lưỡi bọn kia, ai nhận? Ai nhận?

Trong phút chốc cả đám nhao nhao lên nhưng rồi im bặt khi chị Ma ngoái lại ra hiệu cho họ. Tôi ngồi bên này cũng chỉ đành chép miệng, lắc đầu bởi vì ván cược này ế, chẳng ai nhận cả. Họ đều là những linh hồn trong cư ngụ vài chục đến cả trăm năm ở nơi đây, lẽ nào lại không biết khả năng của chị Ma.

- Nếu cá cược với bên kia thì may ra còn có cái ăn. – Tôi lẩm nhẩm thành tiếng.

Đội quân đông đảo bên kia cũng đã chán việc cười chế giễu, một trong số họ lớn tiếng hỏi:

- Con kia! Mày đáng ra nên biết thân biết phận ở lại mộ phần mà hưởng hương hoa con cháu nhưng nay mày đã lớn lối mà các ông đây không dạy cho mày một bài học để bớt thói ngông cuồng, e là mày không biết trời cao đất dày là gì. Nói! Mày tên gì?

- Chị đây tên Ngọc Hoa, con cháu nhà họ Vũ. Chị không ngại khai danh báo tính cho chúng mày.

Tôi lẩm bẩm:

- Chết thật, sao chị ấy lại nói tên húy cho bọn họ chứ, nhỡ có chuyện gì không hay sau này thì sao chứ?

- Tiếc nhỉ? Chả mấy khi đông vui, lại có cơ hội kiếm tiền lớn như thế này mà bỏ qua thì thật là uổng phí. Tết nhất sắp đến rồi, bao nhiêu thứ cần phải mua sắm.

Bất chợt một giọng oanh vàng lảnh lót cất lên từ phía sau lưng khiến tóc gáy tôi dựng ngược hết cả lên, chỉ trong một giây, tôi cảm thấy mồ hôi lạnh chảy xuống hai bên thái dương và cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi hồi hộp ngoái đầu lại trố mắt nhìn, ngập ngừng:

- E… em… em chào chị ạ!

- Ngươi ngồi trên cao như thế hẳn nhìn rõ mọi chuyện phải không? Bên kia có đến hai trăm thằng không?

- Dạ… dạ… chắc… chắc hơn ạ!

- Hơn à? Thế là nhiều đấy. Nhưng mỗi đứa chúng nó có lận lưng theo một lạng bạc không nhỉ?

- Em… em không biết, em không biết!

Tôi bất ngờ khi trước mắt mình bây giờ là ma nữ mặc bộ váy áo màu xanh thiên thanh với mái tóc dài đen nhánh đang đứng dưới ruộng, trên tay là cái quạt giấy không ngừng phe phẩy, bộ dáng nhìn qua là biết tiểu thư đài các. Đặc biệt, trên khuôn mặt xinh đẹp khiến cho người đối diện phải xao xuyến chính là ánh mắt có phần tinh nghịch. Ma nữ này chẳng ai xa lạ, chị ấy là một "người quen cũ" của tôi, tên đầy đủ là Lý Ngọc Khuê.

Lý Ngọc Khuê cũng là một Thần giữ của, nơi cư ngụ của chị ấy chính là ngôi miếu nhỏ nằm trên gò đất nơi góc vườn của nhà bà ngoại tôi. Tôi quen biết chị này cũng được vài năm như tôi đã từng kể trước đây. Lý Ngọc Khuê sinh thời là tiểu thư con nhà quan ở vùng này. Tính cách của chị Lý Ngọc Khuê này gần như trái ngược với chị Ma, hai nữ Thần giữ của này tuy khắc khẩu nhưng gần đây cả hai tương đối thân thiết, gần như là chị em. Ban nãy tôi đã thắc mắc, cớ sao một cuộc vui như này lại vắng bóng chị Khuê và bây giờ thì chị ấy đang thản nhiên theo dõi mọi chuyện đang diễn ra bên kia con mương.

Tôi có thể cợt nhả, trêu đùa chị Ma nhưng với chị Khuê, ma nữ mà tôi tạm gọi là chị Đẹp nhằm tránh tên húy, thì tôi vẫn có phần e ngại. Thú thật là tôi chẳng biết khi nào chị ấy nghiêm túc hay đùa vui, chị Đẹp tuy đẹp nhưng tương đối lạnh lùng và khó gần trong khi chị Ma cũng đẹp, cũng đanh đá nhưng lại khiến người khác cảm giác dễ tính hơn mặc dù sự thật không phải như vậy.

- Thời buổi khó khăn, tiền bạc khó kiếm! – Chị Đẹp nói. – Một đống tiền lù lù trước mặt mà không tranh thủ kiếm chác, e là có lỗi với cuộc đời làm ma này.

Đoạn chị Đẹp thu quạt lại, ngước lên nhìn tôi:

- Này, Cò Tý! Ngươi thấy đám đầu đất cờ quạt rợp trời kia liệu có thắng được con Hoa nhà ta hay không?

- Dạ? Cái gì ạ?

- Ngươi bị đần hay sao? Ta hỏi ngươi là cái Hoa liệu có thắng được bọn kia hay không?

- Em… à… em nghĩ là thắng mà! – Tôi vừa đáp vừa gật đầu lia lịa. – Chị… chị định làm gì?

- Ta cũng cho là thế! – Chị Đẹp khẽ gật đầu. – Đám khờ dại ấy sắp mất mạng mà chẳng biết, thôi thì trước khi chúng nó hồn siêu phách tán, chi bằng bảo bọn nó lấy tiền bạc cúng cho mình có phải là hay không nhỉ? Ngươi nghĩ sao?

- Nghĩ… nghĩ gì ạ? – Tôi nhất thời chưa hiểu rõ ý định của chị Đẹp.

- Ngươi làm sao mà cái mặt cứ nghệt ra như vậy? Mấy năm không gặp trông ngươi lớn hơn còn ta vẫn đẹp như trước, có gì đâu mà ngươi trố mắt nhìn ta không chớp thế kia?

- Tạ… tại em… em bất ngờ. – Tôi viện cớ.

- Ta nhìn thấy ngươi mỗi ngày, chỉ có ngươi là không thấy ta thôi.

- Vâng!

- Thôi! Ngươi cứ ngồi ở đây mà xem, ta phải tranh thủ kiếm chút bạc tiêu Tết mới được. Ngươi biết đấy, Tết đến là có bao nhiêu thứ phải sắm sửa, chưa kể phải quà cáp, biếu xén hàng xóm láng giềng.

Dứt lời, chị Đẹp đánh một vòng để đi từ ruộng lên đường đất. Tôi nhìn theo không chớp mắt. Chị ấy xưa nay vẫn vậy, nếu là chị Ma thì chỉ cần nhảy phóc một cái từ ruộng lên đường là xong, cần gì phải đi lòng vòng cho xa. Chị Ma từng bảo chị Đẹp là tiểu thư nửa mùa, ngược lại chị Ma cũng bị gọi là Công chúa nông dân, nói chung chẳng chị nào vừa. Tôi quen biết hai Thần giữ của, bị kẹp ở giữa hai làn đạn, nếu miệng lưỡi không khéo léo chỉ sợ là tôi bị câm từ đời tám hoánh nào rồi. Dường như có điều đang suy tính, chị Đẹp ngước lên nhìn tôi rồi chau mày hỏi:

- Này! Đám âm binh là quân họ Phạm, bọn chúng rất có thể là binh tổ đang theo phò trợ cho con cháu nhà họ Phạm đời nay.

- Em không biết nữa.

- Bà nội của ngươi là con gái họ Phạm, lại ở mạn đó. Có khi nào ngươi nghĩ đám quân kia có họ hàng gì đó với bà của ngươi không?

- Em chỉ nghe bà em kể đến đời cụ thân sinh là trưởng họ, cụ em là nông dân mà.

- Những đời trước thì sao?

- Em không biết ạ! – Tôi lắc đầu.

- Ta hỏi để biết vậy thôi, dù gì bà nội của ngươi cũng không máu mủ ruột rà gì với ngươi, nếu đám kia có dây mơ rễ má với bà của ngươi thì…

Chị Đẹp bỏ lửng câu nói, tôi nhăn mặt:

- Chắc là không đâu chị. Em còn chưa biết đội âm binh đó từ đâu đến cơ mà, nhỡ đâu họ là người vùng khác thì sao.

- Ừ, ngươi nói cũng phải. Mà tốt nhất ngươi không nên dây vào mấy chuyện phức tạp này, bước chân đi cấm kỳ trở lại. Ta thấy cuộc sống của ngươi gần đây rất tốt, ta rất mừng.

- Vâng, vâng.

Đoạn chị Đẹp giơ cái quạt giấy lên vẫy vẫy đồng thời nói lớn:

- Này! Này! Chờ một tí, chờ một tí đã nào! Tất cả dừng tay!

Tôi ngây ra vì không hiểu chị ấy định làm gì thì ngay sau đó chị Đẹp lướt nhanh qua Cầu Khoai để sang bên đường cái quan. Chị Đẹp không đơn giản, tôi biết chị ấy là một ma nữ rất thông minh, sinh thời học hành đàng hoàng nên ẩn sau vẻ mặt đang tươi cười, đon đả gật đầu chào hết lượt các vong mà chị ấy lướt qua chắc hẳn đang có một âm mưu nào đó mà tôi chưa biết.

- "Sao không thấy đám hộ vệ của chị ấy đâu nhỉ?"

Tôi đưa mắt nhìn khắp cánh đồng một lượt nhưng không hề thấy một bóng ma nào khác nên không khỏi thắc mắc. Tuy nhiên tôi có thể cảm nhận được rằng tình hình mỗi lúc một khó đoán khi có sự tham gia của chị Đẹp, bỗng tôi nghĩ đến một khả năng:

- "Chẳng lẽ chị ấy thừa nước đục thả câu?" – Tôi băn khoăn. – "Ây, có khi nào chị ấy tận dụng việc này để kiếm chác không nhỉ? Giàu rồi sao còn để tâm đến ba đồng bạc lẻ làm cái gì cơ chứ?"

Nhưng tôi làm sao biết được rằng ma giàu thì vẫn cứ tham, không tham làm sao mà thành ma giàu cho nổi.

Vậy là đêm nay, đêm mười sáu trăng tròn, ma làng Bưởi Cuốc hầu như đã có mặt đầy đủ trên đoạn đường nhựa chạy qua bãi tha ma Cầu Khoai.

- Các người muốn cược cho con dở người kia thắng phải không? – Chị Đẹp lại giơ tay cao, nói lớn. – Ai muốn cược thì ta nhận, đặt mười ăn năm, bao nhiêu ta cũng nhận hết.

Ngay lập tức hàng chục cái miệng thi nhau nói, nhốn nháo cả một đoạn đường:

- Sao đặt mười chỉ được năm phần? Ít quá, ít quá! Phản đối!

- Ô hay! Các người tin tưởng vào tài nghệ Công chúa nông dân của các người hay không thì tùy. Ta cũng biết nó là đứa sức địch muôn người. Ta đứng bên kia xem nãy giờ thấy ế hàng nên vội chạy qua giúp các người kiếm tiền mà các người còn chê nữa ư? Được phân nửa vẫn hơn là chẳng được xu nào. – Đoạn chị Đẹp hô lớn kích động. – Cơ hội vài năm mới có một lần, Tết nhất đến nơi rồi, tiền bạc ta có hạn nên ai cược sớm thì ta nhận.

- "Rồi xong!" – Tôi lắc đầu ngán ngẩm. – "Chị này tận dụng cơ hội làm ăn hai mang, biến trận sống mái của người ta thành nơi kiếm lợi, sợ thật."

Tuy đặt mười chỉ được thắng phân nửa nhưng một rồi hàng chục sau đó hầu như ma nào có mặt trên đường cũng hồ hởi móc hầu bao ra cược cho chị Ma sẽ thắng mặc dù họ còn chưa biết chị Ma sẽ một chọi bao nhiêu. Kẻ ít thì cược dăm ba lạng bạc lẻ, kẻ nhiều thì dốc túi cược tất tay, khung cảnh trong chốc lát nhao nhao chẳng khác gì cái chợ vỡ.

- Đây! Hôm qua mấy đứa chắt vừa cúng giỗ được hai chục lạng bạc, ta cược hết!

- Cô Khuê, cô Khuê! Ta cược mười lạng vàng cô có nhận không?

- Nhận hết, nhận hết, bao nhiêu cũng nhận!

- Ta cược một trăm lạng vàng, một trăm!

- Đâu, đâu? Một trăm đâu? Anh Vành, anh Nẫm đâu rồi, nhờ hai anh làm thư ký giúp ta, ta trả công mỗi anh mười lạng bạc.

Tôi chẳng biết một lạng bạc quy đổi ra là bao nhiêu tiền nhưng tôi cũng chỉ biết thở dài não nuột khi nhìn thấy bóng dáng của một gia tiên nhà tôi đang cố sức lôi từ trong bãi tha ma ra một cái bị rất nặng để đặt cược. Thú thật là tôi ngồi bên này quan sát cũng chộn rộn nhưng tôi là người còn sống nên chẳng thể tham gia được trò đỏ đen của các vong hồn kia được.

***