Chương 134: Hồn Về Cố Hương (XIX)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 134: Hồn Về Cố Hương (XIX)

Chương 134: Hồn Về Cố Hương (XIX)


***
Chị Đẹp sau một hồi cúi đầu như thể đang tỏ ra buồn rầu rồi mới bước đến gần Phạm Chất đầu lĩnh nhẹ nhàng trình bày:

- Bẩm quan lớn, quan lớn và các vị đây đều là những người sinh thời tung hoành trước hòn đạn mũi tên, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng. Tiểu nữ là phận liễu yếu đào tơ, quanh năm suốt tháng chỉ biết khoảnh sân nhà, lúc làm ma cũng chỉ quanh quẩn bên lũy tre làng. Bẩm quan lớn…

- Ngươi cứ nói đi, ta đang nghe ngươi đây.

- Tiểu nữ rất tin tưởng vào tài năng của các vị đây nhưng như ban nãy tiểu nữ đã thưa thì tiểu nữ là ma làng nên chẳng thể đi đâu được khỏi nơi đây. Tiền vàng bạc thỏi có nhiều cũng có để làm gì đâu, cứ qua mỗi năm lại nhiều thêm lên, các quan dày dây mai đó hẳn là cần đến tiền bạc hơn tiểu nữ.

- Cũng phải.

- Trong lòng tiểu nữ bấy lâu nay thầm ngưỡng mộ quan binh là những vị văn võ toàn tài, hiểu sâu biết rộng, diệt ác trừ gian, trừ gian diệt bạo… bẩm quan, đây đều là những lời thật lòng của tiểu nữ.

Tôi ngồi hai tay bó gối nhưng nụ cười đã khép lại trên môi, thậm chí tôi phải dùng răng cắn nhẹ lên môi của mình cho đau để khỏi phải phì cười. Những lời phỉnh của chị Đẹp vọng đến tai tôi nghe thật là sống sượng, tôi cảm thấy gai ốc nổi khắp người. Bình sinh tôi vốn là kẻ ưa ngọt nhưng không ưa nịnh nên tôi nghĩ rằng những hồn ma tồn tại vài trăm năm dĩ nhiên sẽ nhận ra đâu là lời thật lòng, đâu là lời xu nịnh nhưng lạ thay bọn họ thay vì cười lớn hoặc gạt đi thì lại ưỡn ngực, gật gù nhận lấy lời ngon ngọt của chị Đẹp. Tuy tôi không nhìn thấy được do khoảng cách nhưng tôi đoán rằng kèm theo những lời nói ngọt như mía này hẳn là đôi mắt của chị Đẹp sẽ chớp chớp liên hồi.

- "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đã đẹp lại còn dẻo miệng với diễn giỏi như thế kia thì mấy ông chết cũng chẳng lạ. Các cụ bảo khôn không đến trẻ, khỏe đâu đến già xem chừng không đúng trong trường hợp này".

Chị Đẹp ở bờ bên kia õng ẹo:

- Tiểu nữ thì nhiều tiền bạc, biếu các quan cũng là việc nên làm nhưng người xưa có câu "Vô công bất thọ lộc" vậy nên tiểu nữ mới cả gan muốn cược với các quan một ván. Chẳng cần phải đánh cũng biết các quan sẽ tẩn cho con nha đầu kia một trận nhừ tử, tiểu nữ ghét nó, nó mà bị đánh tả tơi thì tiểu nữ sẽ vỗ tay nhiệt thành. Một công đôi việc, các quan ngoài dạy dỗ con bé đó lại có một khoản cất đi, như vậy chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao?

- Lòng dạ đàn bà thật thâm hiểm khó lường. – Phạm Chất nói. – Ta không nghĩ được rằng ả có dáng dấp tiểu thư khuê các như ngươi lại có lòng dạ hẹp hòi, đố kỵ và ghê gớm như vậy.

- Bẩm quan lớn, đối với vong đàn con gái như tiểu nữ thì đẹp là điều quan trọng nhất, những thứ khác chỉ là phù du. Các quan mà tóm hồn vía nó đi khỏi cái làng tự nhiên tiểu nữ sẽ trở thành người đẹp nhất, chẳng còn ai tranh giành với tiểu nữ nữa, thưa quan.

- Đàn bà đẹp thật đáng sợ, bởi vậy sinh thời ta mới lấy vợ hơn ta hai tuổi cho yên tâm.

- Các cược với các quan lớn đây suy cho cùng cũng chỉ là hình thức trao tặng tiền danh chính ngôn thuận xem như tiểu nữ cảm tạ các ngài đã giúp tiểu nữ trở thành vong nữ đẹp nhất làng mãi từ đây cho đến sau này.

- Ta xem ngươi khẩn thiết mà cũng động lòng, thôi thì ngươi muốn cược bao nhiêu? Cược như thế nào?

Chị Đẹp vội lấy xấp ngân phiếu từ trong ống tay áo ra đếm, thi thoảng lại chấm ngón tay cái lên miệng như một thói quen xưa cũ, đoạn chị nói:

- Bẩm quan, ở đây tiểu nữ có cả thảy là một trăm sáu mươi mốt tờ ngân phiếu.

- Một… một trăm sáu mươi mốt? Ngươi không nhầm chứ?

- Thưa, tiểu nữ đã đếm kỹ rồi ạ.

- Một ngôi làng bé bằng cái lỗ mũi này cớ sao một ả ma nữ lại có nhiều của cải đến vậy?

- Như tiểu nữ đã nói, cha mẹ tiểu nữ là đại phú hào và tiểu nữ là ái nữ duy nhất.

- Nhưng như vậy là quá nhiều, quá nhiều đấy ngươi có hiểu không?

- Dạ thưa… thưa không ạ!

- E hèm! Được rồi, bây giờ ngươi muốn như nào?

Tôi không biết chừng ấy ngân phiếu là nhiều cỡ bao nhiêu bởi điều này nằm ngoài sự hiểu biết của tôi. Thật lòng mà nói với một kẻ có lòng tham nửa vời như tôi khi nhìn thấy tiền nhất định mắt sẽ sáng như sao, nói gì đến những âm binh hiểu rõ hơn giá trị của những tờ ngân phiếu trên tay của chị Đẹp, có bọn họ còn lồi cả con ngươi ra ấy chứ.

- Tiểu nữ muốn cá một ăn hai, nếu các quan cược các quan thắng thì đặt hai phần sẽ thắng một phần và ngược lại.

- Sao lại chênh lệch nhiều như vậy được chứ? Đời làm ma của ta chưa bao giờ thấy kiểu cược như này, kể cả khi còn sống cũng vậy.

- Các quan có thể cược cửa con bé kia thắng, khi đó đặt một phần sẽ thắng hai phần.

- Hử?

Nhiều âm binh chụm đầu vào nhau xì xào bàn tán, chị Đẹp nói thêm với giọng ôn tồn:

- Phận nữ nhi lúc nào cũng phải có của phòng thân, tiểu nữ tin các quan sẽ thắng nó nên mới đặt ra tỉ lệ cược như vậy cũng là muốn chia ít nhất một nửa số của cải này cho các quan. Chẳng hay các quan có mang theo nhiều ngân lượng bên người hay không?

- Để ta tính đã!

Nói đoạn Phạm Chất phẩy tay ra hiệu cho chị Đẹp rời ra chỗ khác để ông ta cùng với thân hữu và âm binh dưới quyền bàn đại sự. Chị Đẹp đứng cạnh bờ mương, đôi bàn tay với những ngón búp măng đan vào nhau tỏ vẻ bẽn lẽn, nét mặt lộ rõ vẻ cầu cạnh nhưng trong vài giây ngắn ngủi khi nhìn về chỗ tôi đang ngồi thì chị ấy đã đá lông nheo kèm them một nụ cười chứa đầy sự giả dối.

Tôi đáp lại ám hiệu của chị bằng một cái nhún vai. Chẳng cần phải đoán thì tôi cũng có thể biết chắc rằng mục đích của chị Đẹp sẽ thành công bởi miếng mồi câu quá ư là ngon.

- Được, bọn ta sẽ chiếu cố ngươi!

Phạm Chất nói với chị Đẹp, vẻ mặt ông ta trở nên nghiêm nghị nhưng thiếu tự nhiên. Chị Đẹp nghe được lời này thì ngay lập tức vẻ mặt trở nên tươi tỉnh, rối rít cảm ơn những âm binh đủ loại từ kẻ cầm cờ cho đến gã cầm giáo.

- Tuy nhiên. – Phạm Chất lại nói thêm. – Đề phòng nhà ngươi quỷ kế đa đoan bởi lòng dạ đàn bà thâm sâu khó lường mà bọn ta đây lại là những người ngay thẳng vậy nên sau khi thỏa thuận với nhau, bọn ta sẽ cho ngươi cầm tiền.

- Đội ơn quan lớn đã chiếu cố tiểu nữ.

- Nhưng ngươi sẽ phải ngồi ở đây cùng với tất cả số tiền của bọn ta đưa cho ngươi cho đến khi xong việc, ngươi bằng lòng chứ?

Chị Đẹp rối rít:

- Bẩm quan lớn, đấy cũng chính là ý định của tiểu nữ bởi nếu quan lớn đuổi tiểu nữ về phe bên kia thì e rằng… e rằng đám cùng đinh kia nhất định sẽ không ngại ngần mà xuống tay với tiểu nữ ngay lập tức. Sau khi xong đại sự, tiểu nữ mong quan lớn chiếu cố nói dăm ba lời với đám kia đặng ngày sau tiểu nữ còn có chốn dung thân ạ.

- Được, được! Nếu ngươi đã có ý như vậy thì tốt. Bây giờ ta sẽ cho quân soạn giao kèo với ngươi.

- Bẩm quan lớn, ngài nhớ cho nhiều quân ra đánh với nó nhé, hẳn mười vị võ tướng cho chắc thắng.

Phạm Chất vội xua tay:

- Nể tình ngươi là một vong hồn tốt bụng, biết trên biết dưới lại có lòng với quan binh nên ta sẽ cho năm tướng của ta ra đấu với nó. Năm quả thật là nhiều lắm rồi, mười thì ta lo rằng sẽ mang tiếng xấu muôn đời.

- Vâng, vâng! Đội ơn quan lớn.

Phạm Chất quay lại nói lớn với toàn quân về thể lệ đặt cược, ai có mang theo tiền thì lần lượt tiến tới đưa cho chị Đẹp, một vài âm binh được cắt cử việc ghi chép. Ban đầu đám âm binh dưới quyền Phạm Chất còn lưỡng lự nhưng khi những vị chỉ huy của họ móc hết túi trước túi sau vét sạch tiền giấy, bạc vụn ra để đặt cược thì đám quân cũng bắt đầu nhao lên chen lấn vì sợ rằng chị Đẹp sẽ… không đủ tiền để trả khi bọn họ chiến thắng.

Đội quân trước mặt tôi bỗng chốc trở nên nhốn nháo như cái chợ vỡ, thấy cảnh này tôi cũng chỉ đành lắc đầu ngao ngán. Sau cùng thì ma nào rồi cũng tham cả thôi, tiền bạc có người tự nhiên dâng đến tận miệng nỡ lòng nào chối từ. Chỉ có điều họ chẳng nhận ra rằng sợi dây thòng lọng vô hình đang dần siết chặt vào cổ họ, chỉ thấy rằng họ đang cố hết sức vét những đồng bạc lẻ cuối cùng ra chất thành đống ngay ven đường. Chị Đẹp ngồi nhìn, luôn miệng cười và gật đầu như bổ củi cảm ơn quan binh.

Chị Đẹp không thèm kiểm đếm xem những âm binh đã thực sự đặt cược bao nhiêu, chị ngồi canh đống bạc theo lệnh với nét mặt rạng rỡ như mùa xuân, vậy nên những con bạc sau khi phát hiện ra sự ngờ nghệch của chị đã kê khống lên. Một kẻ làm được thì những kẻ khác cũng làm theo. Tay ném hai lạng bạc xuống đống của nả mỗi lúc một đầy, miệng đọc tên đồng thời hô hẳn đặt mười lạng. Mấy tay thư ký cắm cúi ghi chép lấy lệ, chả hiểu họ có kê thêm một lần nữa hay không thì tôi không hay biết.

Chị Đẹp cần gì phải đếm, dù gì số của ấy cũng sẽ thuộc về chị ấy mà thôi, chẳng thể nào khác được. Còn mấy trăm âm binh từ tướng đến quân đều chắc mẩm vớ được con gà cũng thi nhau tranh thủ vặt lông, vừa có tiền bạc lại được tiếng giúp người, còn gì bằng.

- "Kẻ cắp thì gặp bà già". – Tôi thở dài. – "Mạng có thể không mất nhưng tiền bạc thì các người mất hẳn rồi, chẳng còn một cắc. Cái này có thể xem như là dại gái, họ đúng là những hồn ma tội nghiệp, làm ma rồi mà vẫn bị lừa nhưng muốn thương các người cũng chẳng được".

Chỉ sau chưa đầy mười phút đồng hồ thì bên vệ đường có hai… đống của chất đống. Tôi nhìn rất rõ, ngoài bạc vụn không tính đến thì không thiếu bạc thỏi to bằng nắm tay, vàng thì ít hơn vì tôi không thấy màu vàng lấp lánh. Tôi chẳng biết hai đống của đó đáng giá bao nhiêu nhưng tôi chắc rằng đó là tất cả tài sản mà đội quân âm binh mang theo bên mình. Tôi hy vọng ở nơi trú ngụ, họ sẽ còn một khoản dự trữ nào đó chứ không họ sẽ mất Tết theo đúng nghĩa đen luôn.

Hai đống của cao ngất cũng là lúc tôi nhìn thấy vẻ mặt của chị Đẹp lộ rõ vẻ hoan hỉ đến tột cùng hoặc nói đúng hơn là chị ấy cười, nụ cười đầy mãn nguyện mà như cách bà nội tôi hay nói là sướng đến nỗi cười ngoác miệng đến tận mang tai.

Phụ nữ mà, nhiều tiền rồi vẫn thích có thêm, điều này không có gì là lạ.

***