Chương 138: Hồn Về Cố Hương (XXIII)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 138: Hồn Về Cố Hương (XXIII)

Chương 138: Hồn Về Cố Hương (XXIII)


***
Ma da thì ai cũng đã từng nghe ít nhất một lần khi còn thơ ấu.

Tôi không sợ ma da nhưng sợ nước.

Con mương Khoai chảy dọc theo đường cái quan này đã có từ nhiều năm, bao nhiêu người đuối nước trở thành ma dưới đó thì tôi không biết rõ. Nhưng tôi biết một con ma da mà dân làng gọi là Mẹ Chẽ, đó là một mụ ma già vừa xấu vừa độc ác bởi dăm lần bảy lượt mụ ta đã tìm cách rủ rê tôi xuống mương chơi, nơi mà nếu tôi đặt chân xuống sẽ lành ít dữ nhiều. Thật may là vài năm trước chính anh Ca đã chiêu mụ Mẹ Chẽ về làm âm binh, chẳng biết số phận sau này của mụ ta ra sao, tôi chưa bao giờ hỏi đến vì một vài lý do tế nhị.

Tuy tôi không biết có bao nhiêu người đã đuối nước dưới con mương Khoai tưởng chừng hiền lành này nhưng tôi đã tận mắt thấy một đứa bé kém tôi hai tuổi bị chết đuối, nó bị kéo xuống nước giữa thanh thiên bạch nhật mà không ai cứu kịp và tác giả của cái chết thương tâm đó không ai khác là mụ ma già Mẹ Chẽ bẩn thỉu trú ngụ ở khúc mương um tùm cây cối gần nhà Chắc Gạo. Có lẽ vì tôi không thể giúp được gì khi một sinh mạng bị ma da lấy đi nên kể từ đó tôi không có thiện cảm với ma da, đó là chưa kể nhiều lần tôi cũng đã tìm cách chọc phá họ nhằm thỏa mãn tính hiếu thắng của mình. Bây giờ, dưới làn nước màu vàng óng, sóng sánh ánh trăng vàng đang có đến năm cái đầu đen sì nhô lên khỏi mặt nước. Tôi đã phải dụi mắt mấy lần cho đến khi tin chắc rằng mình không hề nhìn nhầm. Sau một thoáng bất ngờ pha lẫn chút sợ hãi dấy lên trong lòng thì tôi kịp trấn tĩnh trở lại và tự đặt câu hỏi:

- "Đám này ngoi lên hóng chuyện ư?"

Lúc đầu chỉ là những mái tóc đen sì, ướt sũng có rong rêu, bèo tấm, củi mục bám vào nhưng sau đó họ trồi hẳn vai lên khỏi mặt nước. Tôi chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của đám ma da này, khẽ rùng mình một cái bởi trong sâu thẳm tâm can, tôi vẫn sợ một ngày nào đó mình sẽ bị chết đuối ở một khúc sông nào đó.

- "Có khi tiện dịp diệt đám này luôn cho rồi, ngày sau không cần phải lo ai đi qua khúc sông này gặp chuyện chẳng lành nữa".

Tôi ngẫm nghĩ và định bụng sẽ dùng số gạo rang ít ỏi còn lại trong túi vải đen ném xuống mương Khoai, đọc thần chú gọi âm binh nhưng trong khi tôi còn đang lưỡng lự thì hành động của đám ma da này lại khiến tôi đi từ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Mấy cái đầu đen sau khi trồi cao khỏi mặt nước liền từ từ hụp xuống đến khi mặt nước chỉ còn năm chỏm đầu, bọn họ chậm rãi di chuyển về phía bờ bên kia và mất dấu trong khoảng tối được tạo ra bởi mấy lùm cây đang phủ bóng xuống mặt nước. Tôi thực sự rất tò mò vì chưa hiểu mục đích của đám ma da này, đang lúc trên đường cái nước sôi lửa bỏng, hai bên chửi nhau chí chóe thì bọn họ định làm gì?

- Tõm! Tõm! Tõm!

Tuy tôi không nghe rõ được ba âm thanh này nhưng có thể đoán được bởi mặt nước sát mép vệ đường xuất hiện liền một lúc ba vòng tròn đồng tâm. Bởi tôi đã chú ý nên tôi càng ngạc nhiên hơn khi nguồn gốc của ba vòng tròn này lại do chị Đẹp tạo ra.

Vâng, đúng là chị Đẹp chứ không ai khác.

Chị Đẹp đứng ven đường cái, bên cạnh chị là đống của nả đã được cho vào bao tải buộc chặt một cách kỹ càng. Đám đông đang lao nhao đầy kích động, chị Đẹp cũng hướng mặt về phía chị Ma nhưng điều này không quan trọng bằng việc hai tay chị ấy để ra sau lưng và không ngừng ném cái gì đó xuống mương.

- "Ám hiệu?"

Tôi đoán vậy là vì mỗi lượt chị Đẹp ném đồng thời ba vật gì đó, có thể là một viên sỏi nhỏ ven đường, một nhành cây mục hoặc một cái lá khô… Chị Đẹp làm như vậy cả thảy là ba lần, sau lần thứ ba, khi những vòng tròn đồng tâm biến mất, mặt nước trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có thì năm cái đầu đen từ từ thò lên khỏi mặt nước.

- "Cùng… cùng phe? Cùng phe ư? Chị ấy định làm gì?"

Đám đông bên trên đường bất chợt kích động khi có ai đó thét lớn đòi băm vằm chị Ma ra thành trăm mảnh, cờ quạt, đao kiếm vì thế mà nhất loạt giơ lên cao thể hiện ý chí quyết tâm kèm theo những tiếng hô không ngớt và đó cũng là khoảnh khắc mà tôi nhìn thấy chị Đẹp xoay người lại lấy hết sức bình sinh mà một hồn ma có thể có để đẩy bao tải đựng bạc lớn bạc nhỏ lăn lông lốc xuống mương Khoai.

Hẳn là đã có hiệp đồng từ trước, ngay lập tức mười cánh tay ướt nhẹp đồng loạt giơ lên đỡ cái bao tải đang lăn xuống và tiếp theo đó ba ma da cùng nhau đội cái bao tải lên đầu, dùng tay giữ chặt rồi lặng lẽ di chuyển về khoảng tối khi nãy.

Tôi đứng ở bờ bên này chỉ còn cách há hốc miệng ngạc nhiên không nói được thành lời.

Bao tải thứ hai, thứ ba rồi đến bao cuối cùng đều được thực hiện theo cách tương tự trong khi đám âm binh đang say máu đòi đánh nhau tuyệt nhiên không để ý đến. Cuộc chiến tay đôi dù chưa diễn ra thì đội âm binh đã bị móc sạch túi, sạch như chùi đến đồng cắc cuối cùng mà không hề hay biết.

- "Cao thủ, cao thủ!" – Tôi lắc đầu, le lưỡi nhận xét.

Tẩu tán xong số bạc, chị Đẹp phủi tay quay lại với việc kích động âm binh bằng lời những lời xúi bẩy, hò hét với cánh tay không ngừng giơ cao. Song có lẽ chỉ tôi mới nhận ra rằng đôi chân của chị Đẹp đang di chuyển về phía cuối hàng quân, vừa đi vừa ra sức cổ vũ cho họ chuẩn bị băm vằm đám quân ma ô hợp ngang ngược ở phía trước.

Bóng chị Đẹp khuất dần và tôi không khó để đoán ra rằng chị ấy đã đánh bài chuồn về hướng cổng làng.

- "Chưa lâm trận mà các ông đã bị đám đàn bà con gái lừa cho mất hết cả chì lẫn chài rồi các ông ơi!"

Tôi thở dài ngao ngán.

Vậy số của cải kia đám ma da làm gì với chúng? Rất đơn giản, tôi nghĩ phải có đến hơn mười ma da đã phụ giúp chị Đẹp nẫng đống của cải ấy. Sau khi ẩn mình trong khoảng tối sát mép nước, chờ cho đến khi hai bên hăng say giao chiến thì đám này nhanh chóng chuyển mấy bao tải về hướng cầu Khoai rồi mới bơi qua bờ bên này. Một đội chừng hai chục hoặc hơn các hồn ma tráng đinh yêu mến chị Đẹp dường như đã được dặn từ trước, họ chạy băng băng trên cánh đồng phía sau lưng tôi, kéo đống của đó lên bờ sau đó khiêng chạy một mạch về phía lũy tre cuối làng. Số của này như tôi biết là chị Đẹp và chị Ma sau khi tặng ba ông Tam làm quà chia tay thì số còn lại họ chia đều cho tất cả những hồn ma tham gia. Ngoài việc chi tiêu cá nhân, rất có thể một số vong tằn tiện đã dùng để phù hộ cho con cháu đời sau, tôi đoán vậy. Chẳng biết ông nội của tôi có phần hay không nhưng vài ngày sau khi tôi đặt chân trở lại Hà Nội thì tôi hay nhận được số tiền nho nhỏ sau 19 giờ tối, gom góp lại đâu đó cũng khoảng năm trăm nghìn.

Như vậy có nghĩa là từ đầu chí cuối cái gọi là kế hoạch tiễn hội ông Tam về cố hương chỉ là một trò lừa gạt nhằm lấy tiền của đội âm binh và tôi vô tình trở thành một diễn viên, đồng thời là khán giả bất đắc dĩ.

Trở lại với chuyện trên bờ, trong khi của cải đang bị nẫng ngay trước mắt thì đội quân âm binh bị chạm tự ái đã cử ra được gần mười hồn xung phong lên dạy cho chị Ma một bài học. Đáng ra họ có thể lựa chọn thêm nhưng vì mặt đường không rộng nên chỉ có thể một lượt đề cử được chừng ấy, tôi cho là vậy.

- Con kia! Thứ chân yếu tay mềm như mày đừng vội to mồm, chúng ông đây không muốn đánh với đàn bà. Hoàng tướng quân đây nhường mà mày lại được thế làm càn, bây giờ chúng ông sẽ đập cho mày một trận sau đó làm nhục mày trước bàn dân thiên hạ.

Một kẻ nào đó trong đám âm binh giọng oang oang đã chỉ tay về phía chị Ma nói, kèm sau đó là những tràng cười đầy khả ố.

- Chúng bay nói được làm được chứ không trẻ con nó cười cho. – Chị Ma đốp lại. - Mười thằng phải không? Thương tình đồng hương chị sẽ chỉ bắt chúng bay cởi chuồng thay vì hoạn cả lũ.

- Lột luôn váy áo nó ra! – Một kẻ khác nói.

Chị Ma đứng hiên ngang, lòng bàn tay đặt lên chuôi kiếm đang cắm xuống mặt đường, ngay sau khi nghe lời của kẻ nào đó vừa phát ra thì chị dùng chân đá nhẹ vào mũi kiếm đồng thời múa vài đường quyền. Đoạn chị cười khẩy:

- Nào! Bây giờ để chị xông lên hay bọn bay nhào đến? Nói đi, muốn như thế nào chị cũng chiều hết, không chối từ.

Hai bên nhất loạt cùng hét vang trước khi lao vào nhau tử chiến, loáng một cái thì bóng dáng thân quen của chị Ma đã lẫn vào đối phương. Những tiếng thét lấy khí thế, tiếng va chạm của binh khí, tiếng cổ động của hai bên tạo thành bầu không khí náo nhiệt. Chị Ma tả đột hữu xung giữa hàng chục âm binh đối phương với gươm, giáo, mác cầm chắc trong tay. Từ chỗ đứng tôi chỉ có thể nhìn thấy loang loáng bóng gươm vung lên lúc thì bên này, khi thì bên kia nhưng tôi không hề cảm thấy hồi hộp, thay vào đó chỉ tò mò và tò mò mà thôi.

- Ối!

- Á! Con tiện nữ!

Hai rồi ba tiếng kêu ối á vang lên, tôi tưởng có ai đó bị hạ nhưng không, đó là những tiếng kêu la thất thanh, là tổng hòa của nỗi hổ thẹn, tức giận, ngượng ngùng, căm phẫn… khi mà mấy vị đầu đội trời chân đạp đất bắt buộc phải nhảy ra khỏi vòng chiến và đứng tồng ngồng giữa đường không một mảnh vải che chân. Mấy âm binh này ngay lập tức vứt vũ khi, dùng hai tay che chỗ cần che sau đó chạy một mạch và rồi mất hút trong hàng quân lúc này cũng đã ngừng hò reo.

Tôi không biết bằng cách nào nhưng chị Ma với tài kiếm thuật điêu luyện của bản thân đã cắt xén quần áo trên người đối phương rất ngọt.

Cái gì mà kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục? Giờ đây chỉ là một vong hồn, sĩ diện có lẽ là cái cuối cùng còn lại của bản thân mà cũng đánh mất thì ngay sau sao mà đầu thai đây?


***