Chương 133: Hồn Về Cố Hương (XVIII)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 133: Hồn Về Cố Hương (XVIII)

Chương 133: Hồn Về Cố Hương (XVIII)


***
Tiếng súng thưa dần rồi ngưng hẳn, chỉ còn lại mùi diêm sinh nồng nặc trong không khí. Sau khi chắc chắn rằng bờ bên kia không còn bóng hình nào lấp ló thì tôi phủi qua quần áo rồi leo lên đường đất đứng hiên ngang. Ở đằng kia, chị Ma cùng những hồn ma khác cũng lặng im đứng theo dõi, việc giao dịch tiền bạc cũng vì thế mà tạm ngưng trong chốc lát rồi lại tiếp tục như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Bởi có lẽ họ đều biết những loạt súng vừa rồi không nhắm đến họ, có chăng họ chỉ giật mình một chút hoặc do hiếu kỳ mà thôi.

Tôi không hề cảm thấy vui, thật sự là như vậy khi mà những cơn gió đã thổi bay đi mùi thuốc súng nhưng cũng mang đến mùi tanh nồng khó chịu từ bờ bên kia. Điều này có nghĩa là sau nhiều loạt đạn đã có những hồn ma không bao giờ còn có cơ hội đầu thai. Tôi liếc qua nhìn hàng quân đang bồng súng đứng chờ lệnh, dường như đội quân này cũng bị thiệt hại nhưng tôi không mảy may tiếc thương vì suy cho cùng họ cũng chỉ là những hạt gạo bị đổi màu.

- Các ông còn muốn bắn nữa không? Đi đâu hết cả rồi? Chết hết rồi ư?

- Thăng ranh con kia! Mày cả gan làm thật hả?

Giọng oanh vàng của chị Đẹp vòng đến, tôi hỏi lại:

- Ai đấy?

- Ta đây! Ta đây!

- Ta là ai?

- Ngươi đừng có giả vờ!

Bóng dáng chị Đẹp xuất hiện bên kia bờ mương, chẳng hiểu vừa rồi chị ấy nấp ở chỗ nào. Tôi giở giọng:

- Chúng ta có quen hay sao?

- Ngươi cho quân bắn loạn xạ như thế nhỡ đâu trúng vào ta thì sao?

- A… thị Khuê! – Tôi reo lên. - Chào chị! Tưởng chị trúng đạn hoặc chạy rẽ đất rồi chứ? Chị muốn gì?

- Ngươi thu binh lại được không? Dù gì chúng ta cũng là người một làng, có gì đóng cửa bảo ban lẫn nhau.

- Lúc nãy chị tưởng cái đám âm binh què quặt kia ăn được ta nên chị hùa vào, giờ bọn họ không nuốt được nên chị lại trở cờ đấy à?

Chị Đẹp húng hắng ho chữa thẹn trong khi tôi khoanh tay đứng tựa vai vào thân cây bạch đàn ven bờ mương nhếch mép cười.

- Ta nói giúp quan lớn. – Chị Đẹp giải thích. – Quan lớn muốn thương lượng với ngươi.

- Quan lớn thì cần gì phải thương lượng với thằng trẻ ranh như ta chứ?

- Ngươi đừng có được nước lấn tới nhé Lý Tý!

- Có làm gì đâu mà lấn tới lấn lui. – Tôi hất hàm. - Nói gì thì nói mau đi, ta không có cả đêm ở đây đâu.

- Quan lớn biết ngươi có âm binh mạnh nên quan không động đến ngươi thì ngươi cũng không được động đến việc của quan nữa.

- Thế thằng nào lúc nãy to mồm bảo bắn cho mạnh vào? – Tôi bĩu môi. – Ta nhắc lại một lần nữa cho các người biết, các người nghe cho rõ vào.

Tôi hít một hơi thật sâu, đứng thẳng người, cố ưỡn bộ ngực lép kẹp toàn xương của mình ra phía trước:

- Ta còn sống, các người là vong, ai có việc của người nấy. Chỉ cần các người không động đến ta thì ta nhất định không xen vào việc của các người, muốn làm gì thì làm.

- Ngươi… ngươi chắc chứ?

Bây giờ tôi mới nhìn thấy bóng dáng của vị đầu lĩnh xuất hiện, hóa ra ban nãy ông ta nằm rạp xuống mặt đường.

- Các ông làm gì thì làm, không liên quan gì đến ta hết. Ta xin nhắc lại một lần nữa, những vong đang túm năm tụm ba ở đằng kia cũng không có liên quan gì đến ta cả. Nếu họ từng là âm binh của họ Lý thì cũng là quân của tổ tiên ta chứ ta không phải là thầy của họ.

- Ngươi… ngươi có dám… dám thề độc không?

- Cái gì mà thề độc?

- Ngươi phải thề độc rằng lũ ma đói đằng kia không phải là quân của ngươi, không phải do ngươi sai khiến. – Phạm Chất chỉ về phía chị Ma. - Nếu ngươi nói sai thì ba đời sau này nhà ngươi sẽ tuyệt tự!

- Đã tuyệt tự thì một đời là hết rồi làm sao được những ba đời? Ông bị hâm hấp à?

- Ngươi thề đi!

- Ta thề thì ta được cái gì?

- Ngươi muốn cái gì?

Tôi khụt khịt mũi, hai bàn tay xoa nhẹ vào nhau, nhoẻn miệng cười:

- Trên đời này chỉ có vàng mới là thứ quý giá, các ông có vàng không?

- Cái gì? Vàng ư?

Tôi gật đầu:

- Nếu không có thì thôi! Ta khiển binh cũng hao tâm tốn sức, lại còn phải khao đám binh lính thiện chiến này, tại các ông gây sự mà ta phải gọi họ đến.

Đoạn tôi giơ một ngón tay lên trước mặt:

- Không nhiều, một chỉ vàng là được rồi.

- Một chỉ? Ngươi nói thật chứ? Chỉ cần một chỉ đưa cho ngươi khao binh thì ngươi sẽ thề độc?

- Ta là người ngay thẳng, bà ta dạy rằng không nên lừa lọc người khác. Bà ta cũng người họ Phạm, biết đâu lại là con cháu nhiều đời của các ông thì sao. Ta với họ Phạm không thù không oán, tội gì phải rước vạ vào người làm gì.

- Phải, ngươi nói phải! Bọn ta sẽ trả cho ngươi một chỉ vàng như ngươi muốn.

Tôi chìa tay ra:

- Vàng đâu?

- Sáng ngày ra ngươi ra gốc cây kia. – Phạm Chất đầu lĩnh chỉ vào cái cây nằm ngay lối vào bãi tha ma. – Bọn ta sẽ trả cho ngươi một chỉ.

- Các ông có lừa ta không?

- Một chỉ vàng không đáng để bọn ta lừa ngươi.

- Thôi được! Nếu các ông không lo thu xếp mà trả thì ta nhất định sẽ xua quân đến quấy quả nhà chủ nhân của các ông ngày này qua tháng khác đấy nhé.

Tôi xoay người mở túi vải đen hô thu binh, chỉ trong nháy mắt trên con đường đất nhỏ không còn bóng dáng của bất cứ binh lính gạo rang nào nữa. Tôi giơ tay phải lên thề độc không chút băn khoăn bởi chị Ma, hội ông Tam cùng những hồn ma khác, chẳng có bất cứ ai là âm binh của tôi cả. Bên cạnh đó, tôi cũng chưa bao giờ ra lệnh hay sai khiến họ làm bất cứ điều gì mà họ không muốn, nhờ vả thì có. Tôi tưởng âm binh nhà họ Phạm muốn tôi thề độc như thế nào chứ thề như này thì tôi sẵn sàng thề cả đêm được.

- Cô có chắc thằng bé này đáng tin không?

- Nếu nó muốn diệt các ngài thì nó đã xua quân sang bên này rồi cần gì phải thề thốt như thế chứ. – Chị Đẹp trả lời Phạm Chất đầu lĩnh. – Thằng bé này người làng, nó cũng ngoan.

Tôi nghe nói vài ngày sau có vài người ngồi lê ở mấy quán nước đầu làng dò hỏi những người chủ quán về một thằng bé tầm mười bốn, mười lăm tuổi tên là Tý, con cháu nhà họ Lý trong làng nhưng họ đều thất vọng ra về khi trong làng chẳng có họ Lý nào cả. Làng tôi nhỏ, các họ Đinh, Trần, Đào, Nguyễn, Lê, Đình, Phạm, Văn, Đỗ… đều có, duy chỉ có họ Lý là không! Hỏi họ Lý không có, hỏi đến tên là Tý thì làng cũng có vài đứa, nhỏ thì đang học tiểu học, lớn thì đã rời làng đi làm ăn cả, chẳng có đứa nào trạc tuổi như họ đang tìm.

Chị Đẹp thông minh, chị Ma nhiều mưu kế và tôi, một kẻ lươn lẹo, cùng hợp tác sẽ thật khó mà biết đâu là thật giả. Đúc kết chuyện này, chị Đẹp bảo:

- Chớ tin cái ngay thẳng trong cái ngay thẳng và phải đề phòng cái bất nhân trong cái nhân từ, trong giả có thật, trong thật có giả chẳng biết đằng nào mà lần.

Tôi nghĩ những kẻ đi tìm kiếm tôi như thể chui vào bụi rậm không lối ra giống như tôi cảm thấy lời nói của chị Đẹp chứa đầy sự khó hiểu.

Tôi lươn lẹo nhưng cũng không hẳn là lươn lẹo! Tuy vậy đội quân âm binh kia rất uy tín, tôi đã tìm thấy một cái nhẫn vàng méo mó nằm lẫn trong đám cỏ mọc ngay dưới gốc cây cao ngoài cổng nghĩa địa. Một chỉ vàng không phải là nhiều nhưng tiện tay kiếm chút ít vốn lận lưng vẫn là hơn cả. Tôi đã để lại vài tờ tiền lẻ, thắp vài nén hương thơm bên bờ mương Khoai cùng mấy gói kẹo xem như trả lễ, hay đúng hơn là giúp cho tôi không còn phải áy náy bởi những chuyện đã qua.

Thề thốt xong tôi thản nhiên ngồi tựa lưng vào gốc bạch đàn như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng thực tế là tôi cố tỏ ra như vậy. Tôi đã không muốn dính vào chuyện rắc rối với những âm hồn nhưng tình thế buộc tôi phải làm vậy. Bên kia bờ mương, ngọn cờ thêu chữ "Phạm" đã tung bay trong gió nhưng nhiều âm binh vẫn nhìn tôi với ánh mắt đề phòng, thế nên tôi cố giữ vẻ mặt tươi cười cho họ yên tâm. Chừa cho người khác một đường lui cũng là tìm cho mình một đường lùi, tôi đã thấm nhuần tư tưởng này thay vì cay cú hoặc hiếu thắng. Tôi nghĩ việc của mình bây giờ là ngồi tại chỗ theo dõi bộ phim thực tế sắp được khởi chiếu, và nếu như bên phe chị Ma yếu thế và bị ép thì tôi sẽ có cách để trợ giúp mà không phạm phải lời thề độc vừa nãy mới thốt ra.

Đám đông bên chỗ chị Ma đã hoàn thành xong việc cá cược, tôi nghĩ như thế là vì bên đó không còn cảnh nhốn nháo nữa, thay vào đó họ hoàn toàn im lặng, giống như đang chờ đợi để nhận phần thưởng vậy. Trước mặt tôi bây giờ đám đông âm binh với hàng ngũ chỉnh tề cũng giữ sự im lặng nhưng tôi không biết lý do của họ là gì. Trong khi đó chị Đẹp đã bắt tay vào thực hiện mưu đồ của chị ấy một cách khéo léo đến mức ngay cả tôi cũng phải ngạc nhiên.

- Các ngài đã mất một chỉ vàng để thằng bé kia ngồi chơi xơi nước, không nhúng tay vào việc của các ngài nhưng các ngài quên rằng một chỉ vàng của người sống đáng giá bao nhiêu so với của ma chứ?

- Bọn ta có đủ để trả cho nó, nhà ngươi không cần phải bận tâm.

- Như vậy thật là phí phạm, tự nhiên các ngài phải móc tiền túi ra đút lót cho một thằng ranh con.

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

- Quan lớn, tiểu nữ có một kế này rất hay, cũng là thuận nước đẩy thuyền, tiện tay dắt bò mà thôi, chẳng hay quan lớn có muốn nghe?

- Ngươi cứ nói.

- Bên kia bọn chúng nó tranh nhau đặt cược rằng nếu đánh nhau thì con bé kia sẽ thắng các ngài.

- Đừng có nằm mơ! Một con nhãi ranh suốt ngày ngồi xó bếp thì làm được gì.

- Quan lớn quả nhiên nhìn không lầm! – Chị Đẹp phụ họa. – Con bé đấy chỉ được cái to mồm, chửi người khác như hát hay nên chẳng ai muốn dây vào nó cả, người ta ngại chứ không sợ nó đâu, thưa ngài.

Phạm Chất đầu lĩnh gật gù, chị Đẹp nói thêm:

- Ban nãy tiểu nữ nghe nó bảo một mình nó đánh với mấy người, nó to mồm ý mà. Bây giờ quan lớn chỉ cần đồng ý đánh với nó, năm… à không… mười người chấp một mình nó kiểu gì chẳng thắng.

- Ngươi nhục mạ bọn ta có phải không? Bọn ta sinh thời là lính chiến đã vào sinh ra tử, sao lại ỷ đông vây đánh một con đàn bà cho được. Thiên hạ biết chuyện này sẽ đánh giá bọn ta không ra thể thống gì.

- Các ngài bắt nó, đánh cho nó một trận tan hồn bạt vía có khi nhiều ma làng còn cảm ơn ấy chứ sao lại có ý khác được.

- Bọn ta không làm thế được, nó hỗn láo thì ta chỉ cần cho một sĩ tốt bất kỳ của ta ra tát cho nó lệch mặt là xong, cần gì dao mổ trâu để giết bò.

- Thưa, là gà ạ.

- Ừ thì gà.

- Thưa quan lớn, vậy ngài có dám cược với tiểu nữ một phen không?

- Cái gì?

Chị Đẹp chẳng nói chẳng rằng lấy từ trong tay áo ra một xấp giấy giơ lên, ban đầu tôi không biết đó là giấy gì nhưng nhanh chóng nhận ra đó là ngân phiếu, một thứ mà chỉ ma với tiêu chứ người thì chẳng thể dùng được.

- Thưa quan lớn! Do tiểu nữ lúc làm ma hãy còn trẻ, lại là con một nên cha mẹ tiếc thương mãi không thôi, gửi cho tiểu nữ rất nhiều bạc vàng, châu báu nhưng quan lớn cũng biết đấy…

Chị Đẹp nói với giọng buồn rầu:

- Làng thì bé bằng lỗ mũi, tiểu nữ lại không đi đâu ra khỏi địa phận của làng được nên thành ra tiền vàng mỗi lúc một nhiều nhưng không biết chỗ tiêu pha.

- Ngươi muốn gì? Nói thẳng ta nghe.

- Tuy tiểu nữ cũng ghét con bé kia nhưng dù gì nó cũng là người làng, lại là chỗ chị em đàn bà con gái với nhau nên tiểu nữ muốn cược cho nó thắng các ngài.

- Ngươi… ngươi bị điên hả con này?

- Tiểu nữ muốn cược hết chỗ này nhưng vì nhiều quá bên kia chúng nó không nhận, chẳng hay các ngài đây có dám nhận không ạ?

- Ngươi… ngươi cược hết chỗ ngân phiếu này cho con bé kia sẽ thắng bọn ta? Thật chứ?

- Thưa vâng!

Phạm Chất quay lại hỏi những kẻ khác, giọng có phần mỉa mai:

- Các ngươi nghe rõ rồi chứ?

Một, hai rồi sau đó là những tràng cười nối tiếp nhau của đội quân âm binh, họ cười như điên dại. Tôi ngồi bên này cũng nhếch mép cười ruồi tự hỏi:

- "Thật chẳng hiểu người xưa sao lại khờ dại đến vậy, chỉ cần tinh ý một chút thôi là sẽ biết có vấn đề". – Tôi chép miệng. – "Hoặc do bọn họ tự tin thái quá".

Chị Đẹp tỏ ra ngây ngây thơ thơ không hiểu những âm binh đang cười vì điều gì, chị ấy đích thực là một Nghệ sỹ Nhân dân.

***