Chương 132: Hồn Về Cố Hương (XVII)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 132: Hồn Về Cố Hương (XVII)

Chương 132: Hồn Về Cố Hương (XVII)


***
Tôi chạy rất nhanh, khi nỗi sợ hãi ập đến thường con người ta hay làm được những điều phi thường, tôi nghĩ như thế. Sau khi quay lưng vọt lên đường đất nhanh như chớp, thêm hai bước chân là tôi bật nhảy ào xuống ruộng không cần suy nghĩ. Tôi chỉ nghe thấy tiếng rào rào ngay sau lưng mình khi nhảy còn lúc đang còn lăn lộn dưới ruộng lúa toàn những gốc rạ và cảm thấy ê ẩm mình mẩy thì tôi nhận ra rằng cơn mưa tên vẫn nhắm hướng mình bay đến. Tôi chưa bao giờ thử trải nghiệm cảm giác một mũi tên quấn vải nhúng dầu cháy phừng phừng được những âm binh bắn liên hồi nếu cắm phập vào người sẽ ra sao bởi lá gan của tôi không đủ lớn và mạng người chỉ có một, phải biết trân quý chứ, đúng không?

Những loạt tên đầu tiên từ bên kia bờ mương bay vèo vèo qua bên này, cắm xuống nền đất rồi cháy thêm một hồi trước khi hoàn toàn biến mất. Những loạt mưa tên sau đó được đội cung thủ bắn cao hơn khiến tôi vội vàng bò lê bò toài dán mình vào vệ đường. Con đường đất cao hơn mặt ruộng chừng sáu mươi phân vô tình trở thành bức tường tự nhiên giúp tôi có chỗ trú ẩn tương đối an toàn. Tuy vậy, đối phương không dễ dàng buông tha cho tôi, nép mình bên vệ đường, tôi có thể nghe rõ hiệu lệnh của gã chỉ huy yêu cầu cung thủ bắn cầu vồng để những mũi tên rơi từ trên cao xuống theo một góc khoảng mười lăm đến hai mươi độ.

Tôi nghe rõ âm thanh được tạo ra từ những cơn mưa tên cắm phầm phập xuống mặt ruộng. Tôi lè lưỡi, lắc đầu:

- Không có chỗ nấp này sợ là mình sẽ thành con nhím mất thôi, bọn này khá thật.

Tôi có thể sợ nhưng không hề hốt hoảng bởi tôi đã ít nhất một lần trải qua tình huống này trước đây rồi. Lần đó cơn mưa tên của đám âm binh Tàu nhắm đến tôi cùng những cộng sự còn kinh khủng hơn nhiều bởi chúng đông như kiến. Bất chợt tôi bồi hồi:

- Hồi đấy chị Hoa, chị Khuê và đám ông Tam cũng nấp giống như mình bây giờ. Chị Khuê còn làm thơ khích tướng đối phương còn bây giờ… mình chỉ có một mình. – Tôi chép miệng. – Thơ thẩn thì mình đếch biết. Ai mà nghĩ được chị Khuê bất chấp để kiếm tiền, biến mình thành cái bia cơ chứ, chị được lắm!

Tôi nằm dựa vào vệ đường, đưa hai tay lên miệng làm loa, chẳng cần hét lớn, tôi nói:

- Bớ người ta, ma làng ma nước ơi ra đây mà xem! Loa loa! Ra đây mà xem thị Khuê vì mấy đồng bạc lẻ bán rẻ anh em làng xóm láng giềng. Thị Khuê tuy mặt đẹp nhưng lòng dạ hẹp hòi, lòng lang dạ sói, bớ người ta!

Dứt lời, tôi đưa tay bụm miệng cố giấu tiếng cười phát ra:

- Loa loa! Thị Khuê ích kỷ, đẹp người nhưng xấu nết, bắt tay với âm binh thiên hạ bắn giết tôi bà con ơi! Thị Khuê là quỷ dạ xoa, thị Khuê độc ác, bớ người ta.

Rồi tôi ôm bụng cười không thành tiếng.

- Bắn chết nó đi, bắn chết nó đi!

Giọng oanh vàng của chị Đẹp vang vọng trong không trung, rõ ràng trong giọng nói của chị ấy thể hiện phần nào tức tối, có khi còn đang đứng giậm chân, mặt đỏ bừng, ba máu sáu cơn nhưng tôi mặc kệ.

Vô ích!

Cho dù chị Đẹp có hô hào khản giọng thì những cơn mưa tên cuối cùng cũng phải chấm dứt khi đối phương nhận ra rằng việc họ làm không đem lại kết quả.

- Con cháu nhà họ Lý đang trốn ở đằng kia nghe cho rõ đây!

Tôi đáp:

- Vẫn đang nghe! Đứa nào đang nói đấy?

- Chúng ta là quân binh nhà họ Phạm, họ Phạm và họ Lý xưa nay không hề có thù oán, cớ sao ngươi khiển âm binh nhà họ Lý đi phá quấy công việc của chủ nhân chúng ta?

- Đừng có đặt điều, ăn không nói có, ăn gian nói dối! – Tôi nằm khoanh tay, hai mắt mở thao láo đáp lại. – Ta đây xưa nay không biết khiển âm binh, ta cũng chưa bao giờ chõ mũi vào việc của người khác. Các người đừng có lôi ta vào chuyện của các người, đêm nay chỉ là ta thấy chuyện lạ nên đứng xem chứ không hề có ý gì.

- Con cháu nhà họ Lý nghe đây! Âm binh của ngươi làm việc càn quấy, ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm!

- Ta không có âm binh nào sất! Việc của các người thì tự các người tự đi mà giải quyết với nhau. – Tôi dõng dạc nói. – Còn thị Khuê kia, ta với chị không thù không oán, cớ sao chị lôi ta vào chuyện này?

- Đừng nói nhiều, bắn nó đi, bắn nó đi! – Giọng chị Đẹp trở nên kích động. – Bắn hoặc bắt lấy nó trừ hậu họa.

- "Sao chị ấy lại hằn học thế nhỉ?" – Tôi chau mày ngẫm nghĩ. – "Chắc là diễn nhập tâm hết mức hòng đưa đám kia vào tròng đây mà. Mình phối hợp diễn cho thật nhưng chắc gì được trả công xứng đáng, toàn chuyện vớ va vớ vẩn. Hai chị này khôn lắm, toàn lấy phần lợi về mình".

- Lý Tý! Ngươi còn ở đó không?

Tôi có chút ngạc nhiên:

- "Gọi mình là Lý Tý à? Này chỉ có bà Khuê mách thôi"

Bên kia mương vẫn oang oang:

- Bọn ta sẽ không dùng xạ tiễn nữa, ngươi mau đứng lên nói chuyện ba mặt một lời với bọn ta.

Tôi cười nhếch mép:

- Các người chỉ là một đám âm binh cắc ké, suy cho cùng cũng chỉ là âm hồn vất vưởng thì làm đếch gì được ta? Các người tưởng rằng dùng mưa tên thì uy hiếp được ta chắc? Ta đây tuy không phải là thầy nhưng gia tiên có truyền lại chú phòng thân, ma quỷ nào động đến được.

- Vậy nhà ngươi thò mặt lên nói chuyện.

- Tại sao ta phải làm như thế? Các người nói ta nghe thử.

- Bọn ta chỉ muốn xác nhận rằng nhà ngươi không dùng âm binh và lũ đầu trộm đuôi cướp kia không liên quan gì đến ngươi.

Tôi ngẫm nghĩ trong giây lát rồi ló đầu lên nhìn một lượt và thấy bên kia mương đuốc sáng rực một đoạn đường ngay lối vào bãi tha ma. Tôi nói:

- Được, ta thử xem các người muốn gì.

Tôi nhún người một cái lấy đà để bò lên đường đất, trong tay phải vẫn cầm chặt thanh kiếm gỗ phòng thân. Tôi hắng giọng:

- Rồi, các người nói đi, ai là đầu lĩnh?

- Ta, Phạm Chất! Ta chính là thống lãnh ở đây.

- Vâng, chào ông Chất! – Tôi khẽ nhún vai. – Ông muốn hỏi gì cứ hỏi.

- Tiểu tử họ Lý, vì sao ban nãy ngươi lần mò vào trong lò gạch đằng kia?

- Tối nay làng ta mất điện, trăng lại sáng nên ta đi lang thang vô tình thấy có bóng người thấp thoáng ở cái lò gạch bỏ hoang đấy, ta cho rằng có kẻ làm điều khuất tất như đào mồ cuốc mả hoặc tranh thủ lúc tối trời vào làng trộm chó bắt gà nên muốn xem tận mắt.

- Hừ! Vậy ngươi giải thích cho ta nghe thử xem thanh kiếm ngươi đang cầm trên tay là gì?

- Đây à? – Tôi giơ thanh kiếm gỗ lên. – Đây là vật gia truyền, bà ta vẫn dặn mỗi khi ra ngoài vào ban đêm đều phải mang theo thứ này.

- Bà ngươi là ai?

- Bà ta cũng họ Phạm như các ông, các ông chỉ cần biết như vậy là đủ. – Tôi tỏ ra khó chịu. – Ta có phải tội phạm đâu mà phải trả lời những điều này? Với lại thanh kiếm này có vấn đề gì?

- Ngươi giảo hoạt lắm. – Âm binh thống lãnh cười nhạt. – Vậy ta hỏi ngươi, những kẻ đầu đường xó chợ đang làm loạn đằng kia có phải là âm binh của ngươi?

- Đừng nói càn! – Tôi nhăn mặt. – Ta không biết các ông là ai, cũng không biết họ là ai cho đến vừa rồi vô tình nhìn thấy họ và các ông va chạm. Ta tò mò nên mới đứng lại xem, ta chẳng cổ vũ cho bên nào vì bà ta dạy rằng mỗi ngươi chỉ có một cái mũi, vậy nên không được chõ mũi vào chuyện của người khác.

- Ngươi nói thật chứ?

- Ta nói dối ông thì ta được gì? Còn thị Khuê kia nữa, ta đâu có gây thù chuốc oán gì với cô ấy, cớ sao cô ấy lại muốn hại ta? Hừ! – Tôi cười mũi. – Suy cho cùng những vũ khí của âm binh có làm hại được ta hay không thì ta còn chưa biết nhưng ta không thích dính vào phiền phức, mong các ông hiểu cho.

- Bắn nó đi, bắn nó! – Chị Đẹp đứng ven bờ mương, một tay chống nạnh, tay còn lại chỉ vào mặt tôi. - Kể cả nó không khiển lũ kia cũng nên diệt nó trừ hậu họa.

- Đừng có đùa! – Tôi gằn giọng. – Ông Chất nhỉ? Đúng rồi. Ta nói lại cho các ông hay, việc ai người nấy làm, nước sông không phạm nước giếng. Các ông đều là quân binh hành sự theo lệnh trên, chẳng lẽ lại nghe lời đàn bà xúi bẩy?

Nói đoạn tôi trở ba lô dính đầy đất cát ra trước ngực, kéo khóa sau đó lôi ra một túi vải nhỏ màu đen có buộc giải rút. Túi vải đựng gạo rang này do sư thầy cho tôi, trước đây tôi rất hay dùng nhưng hai năm qua tôi đã phải cất thật kỹ, thậm chí tôi còn sợ chúng đã bị mốc.

- Các ông làm gì thì làm, chả liên quan gì đến ta. Những hồn ma ở đằng kia không có dây mơ rễ má gì với ta cả, ta thiếu gì âm binh mà phải dùng đến họ.

Dứt lời, tôi thò tay vào trong túi vải khẽ dốc ngược lên chưa được một nắm gạo rang, lẫn cả mấy túi chống ẩm mà tôi đã để kèm vào dạo trước. Sau khi đưa nắm gạo lên miệng lẩm nhẩm lặp đi lặp lại ba lần một câu chú thì tôi vung tay vẩy gạo xuống đường đất, ngay sau đó những hạt gạo vương vãi trên mặt đất lập tức biến thành những binh lính tay bồng súng xếp hàng ngay ngắn, mặt người nào người nấy như tượng sáp, đợi lệnh. Tôi hất hàm:

- Dăm chục lính với súng hỏa mai như nay liệu có hơn cung thủ của ông không, ông Chất?

- Ngươi quả nhiên là thầy!

Bên phía đối diện xôn xao, đội xạ tiễn không chờ hiệu lệnh của đầu lĩnh vội vàng giương cung chờ sẵn, tôi lên giọng thách thức:

- Hay bây giờ chúng ta thử xem bên nào mạnh hơn?

Tôi phất tay ra lệnh:

- Nhắm thẳng những kẻ bên kia bờ mương đợi lệnh!

Đội quân từ hạt gạo rang vừa xuất hiện không hề phát một tiếng động nào nhưng chỉ vài giây sau khi mệnh lệnh được đưa ra, vài chục họng súng, kẻ đứng người ngồi nhất loạt ngắm bắn về bên kia mương. Chị Đẹp chắc sợ tôi trẻ người non dạ chơi lớn nên le lưỡi vội vàng lủi ra phía sau còn nhanh hơn chớp giật.

- Tiểu tử họ Lý, miệng ngươi vừa nói không tham gia mà bây giờ lại gọi quân?

- Đến bây giờ ta vẫn chưa làm gì cả, nhưng nếu ông muốn thì chúng ta có thể thử xem súng với cung nỏ cái nào lợi hại hơn.

- Thằng ranh con dám lớn tiếng!

Chẳng biết tiếng ai vừa quát lớn từ sau hàng quân đang đứng dọc theo bờ mương.

- Nó dám thách thức, nó chưa biết trời cao đất dày là gì thì dạy cho nó một bài học. Mặt mũi non choẹt, mười bốn mười lăm tuổi thì pháp lực của nó còn yếu, binh chưa đông, đập nó!

Tôi cũng chẳng vừa:

- Thằng nào vừa nói đấy?

Tôi không hề sợ hãi khi phải đối mặt với đội âm binh nhà họ Phạm nào đó bởi cứ cho là họ có đến ba, thậm chí là năm trăm quân tôi cũng không để vào mắt.

- Diệt nó trước, bọn tôm tép kia tính sau! Súng là cái thá gì? Xạ tiễn chờ lệnh…

- "Chơi thật à?" – Tôi thoáng giật mình. – "Bọn này liều hay thích chơi dại?"

Tôi nhận thấy hàng trăm mũi tên đồng loạt được châm lửa nhắm về phía mình thì lập tức nhanh miệng hô:

- Bắn!

Dứt lời, tôi lập tức xoay người nhảy tót xuống ruộng ẩn nấp.

- Đoàng! Đoàng!

Một loạt tiếng nổ vang lên cũng là lúc những mũi tên từ bên kia bờ mương một lần nữa bay vèo vèo sang bờ bên này.

Đạn bắn qua, tên bắn lại.

Sau loạt bắn thứ hai thì tôi ra lệnh cho đội quân gạo rang rút xuống ruộng lúa bắn trả, mùi diêm sinh xộc vào mũi tôi, lâu lắm rồi tôi không ngửi thấy mùi diêm sinh đậm đặc như thế này. Lạ thay, khi ngửi thấy mùi này bỗng dưng tôi cảm thấy máu nóng trào lên, cảm giác hưng phấn đến lạ kỳ.

Bên kia nháo nhác lùi lại phía sau, chẳng còn kẻ nào dám hiên ngang đứng bên bờ mương nữa, những kẻ chưa biết uy lực của súng đã không còn cơ hội để hối hận. Từ đường đất bên này đến lề đường nhựa bên kia bờ mương nhiều lắm thì mười mét, và vì vậy xạ thủ dù có bắn kém đến đâu thì cũng trúng mục tiêu.

Tôi đã nghe thấy nhiều tiếng la hét thất thanh.

Đội quân gạo rang đứng lên bắn sau đó lại hụp xuống để lắp đạn dược còn tôi chỉ dám thò nửa đầu lên quan sát.

- Bây giờ các người đã biết thế nào gọi là súng chưa? Súng đấy!

Chẳng ai đáp lại lời tôi, lá cờ có Hán tự vừa khi nãy bay phần phật trong gió bây giờ cũng mất dạng.

Thêm vài loạt đạn nữa vang lên thì những mũi tên cũng không còn lao đến chỗ tôi đang ẩn nấp nữa. Thấy vậy, tôi ra lệnh cho những binh lính gạo rang đứng dàn hàng ngang trên đường đất thay nhau bắn qua bờ đối diện trong khi tôi vẫn chỉ dám thò hẳn đầu lên ngó nghiêng.

***