Chương 131: Hồn Về Cố Hương (XVI)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 131: Hồn Về Cố Hương (XVI)

Chương 131: Hồn Về Cố Hương (XVI)


***
Dù các bạn không tin nhưng chính mắt tôi nhìn thấy, đôi tai thính của tôi nghe thấy chị Ma báo miệng:

- Ta cược phần còn chênh! Một nghìn lạng vàng!

Nhưng chị Đẹp phớt lờ lời đề nghị này khiến chị Ma phải sấn sổ:

- Ngươi có bị điếc không? Ta cược một nghìn lạng vàng!

- Một nghìn của cô đâu? – Chị Đẹp hỏi lại.

- Đi đánh nhau sao mang theo bạc vàng cho được, lời nói của ta nặng tựa ngàn cân, ta nói một nghìn là một nghìn.

- Này người chị em! Đây là chỗ kiếm ăn, xuống tiền thì mới chơi được chứ ai báo hơi bao giờ?

- Ngươi đừng có ép người quá đáng! Ngươi mà không nhận thì ta không đánh với đám kia nữa xem ngươi kiếm ăn kiểu gì.

Chị Đẹp vội hạ giọng, vẫy chị Ma ra một chỗ:

- Làm gì mà căng thẳng thế! Ta còn chưa biết cái đám bên kia có đem theo bạc hay không, nhìn bọn nó chắc cũng đói kém. Ngươi cược một nghìn lạng thì ta lấy đâu ra bù cho ngươi, ngươi kiếm cơm cũng phải cho ta chút cháo chứ? Chúng ta là chỗ chị em cơ mà?

- Chị em cái gì? Ngươi thừa nước đục thả câu, đem ta ra làm trò kiếm tiền của ngươi.

- Thế này nhé! Cô cứ lo việc đánh đấm cho ra trò còn đâu tiền bạc để ta lo, được bao nhiêu thì ta và cô cưa đôi, được chứ?

- Như vậy còn được!

Chị Ma gọi vọng sang:

- Ê Tý! Ngồi đó nhớ dỏng tai để ý xem con này nó nhận bao nhiêu của đám kia hộ chị nhé!

Tôi gật gật.

- Cô không tin ta ư? Từ bao giờ lại như thế?

- Tiền bạc phải phân minh, đã lâu rồi không có mối hời như này. Ai mà biết được liệu cô có tính thiếu hay là không.

- Ta là người có uy tín mà! Ta thề! – Chị Đẹp giơ một tay lên thề thốt, đôi mắt mở to lộ rõ vẻ ngây thơ.

- Hừ! – Chị Ma nhếch mép cười.

Thật ra chỉ một lúc sau chị Đẹp có đưa ra lời đề nghị với tôi:

- Phần bên này ngươi ngồi nghe cũng rõ cả rồi, đây là chuyện của ta với cái Hoa, tốt nhất ngươi đừng có chõ mũi vào nghe chưa? Ta nói cái gì cũng gật nghe chưa?

- Chị định ăn chặn một phần ư?

- Ta có công nghĩ ra kế kiếm tiền này nên ta phải được phần nhiều chứ?

- Nhưng người đánh với bên kia có phải chị đâu?

- Ui trời! Thời buổi này trí tuệ thâm sâu mới quan trọng chứ võ biền thì đáng bao nhiêu.

- Không được, em mà nói láo thì ngày sau em ngủ sao ngon? Chị phải thương cho cái mạng của em. Chị Hoa mà biết được thì em là đứa chết trước, em xin chị đấy!

Chị Đẹp bĩu môi:

- Đồ nhát gan! Bảo sao ngươi mãi chẳng có nhiều tiền bạc.

- Đồ ăn thì không cúng mà đồ cúng thì không ăn, chị hiểu em nói gì mà.

Chị Đẹp phẩy tay:

- Nói với ngươi thà nói với đầu gối còn tốt hơn. Ngươi mà kín miệng ta sẽ cho ngươi năm phần, chịu không?

- Một cắc em cũng không nhận, đồ này là đồ cúng chị ơi! – Tôi nói như van nài. – Chị hãy hiểu cho em, em chỉ có một mạng.

- Thôi bỏ đi, xem như ta chưa nói gì.

Chị Đẹp là một ma nữ thông minh! Đó là sự thật. Tôi rất ngán những phụ nữ thông minh bởi tôi sợ họ sẽ nhìn thấu suy nghĩ cũng như hành động của tôi, đó có lẽ cũng là một lý do nho nhỏ khiến tôi luôn có cảm giác e dè mỗi khi tiếp xúc với chị Đẹp.

Chị Đẹp nhờ hai anh ma Vành và ma Nẫm đứng ra nhận tiền cược của các cụ, các ông, các bà sinh thời gốc gác làng Bưởi Cuốc còn bản thân chị ấy một tay cầm quạt giấy phe phẩy, tay còn lại đưa lên khẽ vuốt mái tóc dài óng ả, thong thả bước về phía đội quân ở phía đối diện. Bởi là người làng nên chẳng ma nào nghi ngờ về độ giàu có của chị Đẹp, Thần giữ của mà nghèo thử hỏi trong làng còn ai giàu được nữa? Bên cạnh đó, lời hứa hẹn là một quy tắc bất thành văn mà các linh hồn ngàn đời nay vẫn tuân theo nên chị Đẹp sẽ không bao giờ bùng kèo những ma cùng làng.

Tôi vội vàng tụt xuống đất, lom khom chạy men theo bờ mương một đoạn chừng hơn trăm mét rồi chọn một gốc cây bạch đàn làm nơi quan sát bởi. Từ chỗ tôi đang đứng bây giờ nhìn qua bên kia đường rất gần, sở dĩ tôi phải đổi vị trí là bởi chị Đẹp đã rời khỏi đám ma vẫn đang ồn ào để đến gần hơn với đội âm binh họ Phạm. Chị Đẹp dừng chân khi chỉ còn cách hàng âm binh đầu tiên với gươm giáo trong tay chừng vài mét, chị hạ mình rồi lên tiếng chào hỏi với giọng dịu dàng nhất có thể:

- Tiểu nữ xin chào các quan lớn đại giá quan lâm! Tiểu nữ là con cháu nhà họ Lý, tên là Thị Khuê.

Một âm hồn có vai vế bước lên cất giọng tỏ rõ uy thế:

- Hừ! Lý Thị Khuê ư? Vậy ra ngươi là đồng đảng với ba thằng dở hơi vừa vỗ ngực xưng tên đằng kia?

- Thưa quan lớn, oan cho tiểu nữ! Tiểu nữ tuy họ con cháu nhà Lý thị nhưng tuyệt nhiên không có quan hệ họ hàng gì với ba người kia.

Âm binh gằn giọng:

- Ngươi nói sao thì ta phải tin như vậy sao?

- Thưa quan lớn, ngài trở trên cao như đèn trời sáng tỏ, tiểu nữ không dám có nửa lời dối trá. Tiểu nữ làm ma ở làng Bưởi Cuốc đây cũng ngót dăm trăm năm và làng này tuy nhỏ có đến tận ba họ Lý khác nhau. Ba người kia cũng họ Lý nhưng họ từ vùng khác đến nơi này định cư, con cháu của họ hiện cũng không còn sinh sống tại làng nữa ạ.

- Hừ! Tạm cho lời ngươi nói là đúng thì sao? Ngươi đến gặp chúng ta có việc gì?

- Thưa quan lớn! Đấy ngài xem. – Chị Đẹp xoay người chỉ về phía đám âm hồn đang túm tụm đặt cược. – Đám kia đang ra sức đặt cược rằng cái con bé nhà quê ngang ngược, hỗn láo, dám cả gan thách thức các quan sẽ dạy cho các quan một bài học nhớ đời. Họ bảo rằng một mình con bé đó có thể đánh bay năm đến mười quan quân mà không hề nao núng.

Nhiều tiếng cười chợt rộ lên sau câu nói của chị Đẹp khiến gã âm binh có lẽ là chỉ huy phải vẫy tay ra hiệu yên lặng. Đoạn gã ta hất hàm hỏi chị Đẹp:

- Nói! Ngươi muốn gì?

- Bẩm quan lớn, tiểu nữ thấy rằng đám đó thật không biết trời cao đất dày nên mới dám mạo phạm các ngài. Uy danh của quân nhà họ Phạm vang một cõi, tiểu nữ có nghe cha kể rằng xưa kia Phạm Tướng quân đánh đông dẹp bắc, uy chấn thiên hạ. Người dân ở vùng giáp ranh với đất Hải Dương đều có nghe danh.

- Ngươi chỉ là một âm hồn quanh quẩn trong lũy tre làng, sao ngươi biết được?

- Thưa quan lớn! – Giọng chị Đẹp nhẹ nhàng. – Đôi chân của tiểu nữ tuy không ra khỏi địa phận của làng nhưng do tiểu nữ là người hay chuyện, đôi tai lại thính cho nên mới nghe danh… mong quan lớn chứng giám, tiểu nữ không hề nói dối nửa lời.

Tôi đứng bên này nghe rõ mọi chuyện, thầm nghĩ:

- "Chị này thật không đơn giản, mình đoán ra chị ây định làm gì rồi, ghê gớm thật đấy!"

Trong khi đó chị Đẹp vẫn nói thêm:

- Thưa ngài, ngài là người học cao hiểu rộng, đã từng chinh chiến ngược xuôi hẳn ngài chỉ cần nhìn qua là biết tiểu nữ khác hẳn với đám ma nông dân kia. Chẳng giấu gì ngài, sinh thời tiểu nữ được cha yêu thương hết mực nên cũng được học chữ, học đạo lý ở đời nên hiểu rằng quan lớn là cha là mẹ.

- Cha ngươi dạy như thế là phải.

- Vậy nên tiểu nữ không bằng lòng với việc tạo phản của đám giặc kia, chúng thật ngang ngược.

- Thôi, không phải vòng vo tam quốc, ngươi nói luôn ý định của ngươi đi!

- Thưa quan lớn! Tiểu nữ nghĩ các ngài nhất định phải dạy cho bọn họ một bài học ra trò, nhất là cái con bé Thị Hoa hay Ngọc Hoa kia ạ. Tiểu nữ… thưa quan lớn, tiểu nữ đã không ưng mắt nó từ rất lâu rồi.

- Hừ! Nó có thù gì với ngươi ư?

- Thưa, không ạ!

- Chỉ vì thấy nó không ưng mắt nên ngươi muốn mượn tay bọn tay dạy dỗ nó?

- Quan lớn quả nhiên là người nghe một hiểu mười, ý của tiểu nữ đúng là như thế ạ. Bấy lâu nay tiểu nữ ngày đêm mong muốn con bé ấy mau đi đầu thai cho khuất mắt nhưng nó làm ma dai quá nên…

- Tình làng nghĩa xóm chẳng lẽ ngươi không hề đếm xỉa?

- Thưa quan lớn, một rừng không thể có hai cọp, một ngôi làng bé bằng cái lỗ mũi như này mà có hai đên mỹ nhân e là hơi chật chội. Một khi con bé kia bị các quan bắt đi, tự nhiên tiểu nữ sẽ trở thành đệ nhất mỹ nhân của âm phần làng này.

- Hừ! Người ta bảo đàn bà đẹp thường lòng dạ hẹp hòi, ta vốn không tin lắm. Thôi thì một công đôi việc, bởi ngươi là đứa ăn nói lễ phép, biết trên biết dưới nên ta sẽ suy nghĩ.

- Đội ơn quan lớn, tiểu nữ trăm ngàn lần đội ơn ngài.

- Vậy bọn ta sẽ được hưởng lợi gì từ việc này? Ngươi nói ta nghe thử.

- Bẩm quan lớn! Vừa nãy tiểu nữ mới bẩm báo với ngài đó thôi!

Chị Đẹp lùi lại vài bước rồi đứng sang một bên, lưng quay về hướng bãi tha ma, tay chìa ra như thể đang giới thiệu một món hàng:

- Bọn chúng đang cá cược với nhau rằng con bé kia sẽ dạy cho các quan một bài học. Thưa quan lớn, bấy lâu nay nó cầm đầu đám du thủ du thực tác oai tác quái trong làng này nhưng không ai dám hé răng báo quan vì trong cái đám hỗn tạp kia… đấy… quan xem thử… đó có phải đám tuần binh không ạ? Bọn chúng đều cùng một giuộc với nhau, kết bè kết đảng, ỷ đông hiếp yếu.

- Bọn ta đây không phải là sai dịch, đó không phải trách nhiệm của bọn ta. Ngươi nghe ta hỏi đây!

- Vâng! Quan lớn cứ hỏi, tiểu nữ biết gì sẽ nói hết cho ngài.

- Ngươi là ma trong làng, vậy ngươi có biết trong làng của ngươi có bao nhiêu thầy pháp và con bé bận váy đỏ kia là âm binh của nhà nào?

- Bẩm quan! – Chị Đẹp nhón chân bước nhanh đến gần, như thể muốn ghé vào tai quan chuẩn bị tiết lộ một bí mật động trời. – Nó chính là âm binh Lý thị.

- Sao? Ngươi chắc chứ? Ban nãy nó nói nó họ gì nhỉ?

Một âm binh đứng ngay sau lưng âm binh chỉ huy đáp:

- Bẩm tướng quân, là họ Vũ ạ.
- Ngươi nghe rồi chứ?

Chị Đẹp khẽ cúi đầu:

- Chuyện rất dài nhưng thời gian gấp rút sợ là tiểu nữ kể không hết được cho các ngài đây nhưng nó đích thị là âm binh nhà họ Lý, nó với ba gã râu ria xồm xoàm kia là cùng một băng với nhau.

- Chúng nó có bao nhiêu quân? Nhà họ Lý đời này ai là thầy?

- Bẩm quan lớn! Nhà họ Lý đời này không có thầy, kia!

Chợt chị Đẹp đột ngột chỉ về phía tôi:

- Thằng bé kia chính là truyền nhân nhà họ Lý, đúng ra nó sẽ là thầy nhưng nghe đâu bổng lộc không đủ nên nửa người nửa ngợm, nó có thể nhìn thấy vong nhưng phép thuật chẳng có gì. Tiểu nữ nghe nói con bé kia là âm binh họ Lý các đời trước còn vất vưởng chờ thằng bé đó sai khiến.

Tôi đứng chôn chân vì sự việc diễn ra quá đỗi bất ngờ. Tôi những tưởng đã đoán biết được ý định của chị Đẹp nhưng lúc này đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Gã âm binh nào đó thét lớn:

- Đó chính là thằng bé khi nãy đã phá trận đồ, chính nó! Bắt lấy nó!

- Bắt nó không được, đánh nó không được! – Một kẻ khác nói lớn.

- Xạ tiễn, xạ tiễn! Bắn nó, bắn nó ngay!

Hai mắt của tôi đang mở tròn xoe trân trân nhìn chị Đẹp trong khi chị ấy đưa tay che miệng cười khúc khích.

- Thật… thật… thật nham nhiểm!

Tôi lắp bắp nói không thành tiếng. Bên kia mương Khoai, ngay sau hiệu lệnh của âm binh nào đó, một đội cung thủ nhanh chóng dàn hàng ngang dọc theo bờ mương giương cung chuẩn bị bắn. Tôi sợ muốn đứng tim khi hàng chục mũi tên đã được châm lửa cháy rực sắp rời khỏi dây cung.

- "Chuồn thôi!"

Trong đầu tôi ngay lập tức lóe lên suy nghĩ cũng là lúc đôi chân hoạt động một cách mau lẹ.

***