Chương 129: Hồn Về Cố Hương (XIV)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 129: Hồn Về Cố Hương (XIV)

Chương 129: Hồn Về Cố Hương (XIV)


***
Trò vui mà tôi nghĩ đến không phải là cảnh hai bên sẽ lao vào nhau sống mái một trận bởi đánh nhau, kể cả là ma với ma thì kiểu chẳng có thiệt hại. Tôi không biết khi xưa trước khi giao tranh, giữa hai bên có màn đấu võ mồm hay không, tôi chỉ biết rằng những lần tôi mắt thấy tai nghe thì trước khi xông vào nhau, nhất định sẽ có lời qua tiếng lại để đôi bên tăng thêm phần sĩ khí.

Chị Ma, chủ nhân của ngôi miếu nhỏ trong vườn nhà tôi, là một hồn ma bên ngoài hiền lành, xinh đẹp còn bên trong lắm tiền nhiều của và… rất ghê gớm. Tôi hay nghe người ta ví những người phụ nữ ghê gớm là Bà La Sát hoặc Sư tử Hà Đông và chị Ma thực sự rất đanh đá. Tôi chưa bao giờ dám hé miệng ví chị ấy với Bà La Sát bởi lá gan tôi nhỏ, tuy nhiên cũng đôi ba lần tôi phải lắc đầu lè lưỡi, thầm nghĩ trong đầu rằng hoa hồng đẹp quả nhiên có gai sắc. Bà La Sát hay Sư tử Hà Đông có đanh đá cá cầy đến mức nào thì tôi chưa được biết chứ chị Ma một khi nổi cơn tam bành thì nhất định sẽ có kẻ lãnh chịu hậu quả ghê gớm. Hẳn là ma ở cái làng này, không, đúng hơn là vùng này chí ít cũng đã dăm ba lần từng nghe đến tên tuổi của Ngọc Hoa Công chúa. Vài năm trước có một người đã từng mách với tôi rằng chị Ma ngoài vẻ xinh đẹp, lắm tiền, đanh đá, võ nghệ tuyệt luân và thì chị ấy còn làm giàu bằng cách đánh bạc. Chị ấy thường thắng nên của cải cứ vơi rồi lại đầy cho đến một ngày ma quỷ ở cái vùng này nhẵn mặt, chẳng ma nào muốn chơi cùng với chị ấy nữa. Người ta đi đánh bạc dựa vào may rủi, có lúc thắng lúc thua còn chị Ma mà tôi biết đi đánh bạc chỉ thích chơi chẵn lẻ. Chị ấy chỉ chọn một mặt và nếu thua cứ gấp đôi tiền vàng lên mà đặt cửa. Tôi còn nghe đồn rằng nhà cái nếu không "đắt" cho chị Ma thì e là hồn siêu phách tán vì những khi ấy, kiểu gì thanh kiếm trong tay chị ấy cũng rút ra khỏi vỏ, thổi phù phù xem có còn sắc hay không.

Chân lý thuộc về kẻ mạnh! Biết làm sao được.

Tôi cũng nghe nói giờ đây chị Ma nếu muốn làm giàu bằng cách đánh bạc nhất định phải đi đánh bắt xa bờ, sang huyện khác may ra mới chăn được gà chứ trong huyện này, ma quỷ đang túm năm tụm ba ở một bãi tha ma nào đó chơi trò đỏ đen mà chỉ nhác thấy bóng chị sẽ lập tức ngừng chơi hoặc giải tán trong trật tự. Chị Ma cũng không phải là kẻ ngang ngược, ức hiếp kẻ yếu thế, hơn nữa lại có nhiều lời ra tiếng vào nên lâu rồi tôi không còn thấy cảnh con chiến mã đi từ ngoài cổng vào khu vườn đầu hồi với bị to bị nhỏ trên lưng nữa.

Kiếm khó thì chi tiêu dè xẻn cũng là lẽ đương nhiên, tôi chợt nhớ ra lâu lắm rồi chị Ma không mách cho tôi cách để kiếm tiền. Có thể vì thế mà ngay khi Sơn Ca rủ rê là tôi vập vào ngay là vậy. Tôi tham mà, ở đời ai chẳng tham, đâu riêng gì tôi.

Đấu khấu với chị Ma nói gì cũng được, mạt sát kiểu gì cũng được nhưng tuyệt đối không nên thốt ra những từ ngữ nhạy cảm liên quan đến vẻ bề ngoài của một ma nữ đang tuổi trăng tròn, ví dụ như "xấu xí". Tôi nhớ là những hồn ma đã lỡ mồm nói ra hai từ này đều đã không còn cơ hội đầu thai nữa rồi. Tuy tôi chưa đầy mười tám tuổi, ngoài việc học ở trường thì chỉ loanh quanh trong lũy tre làng, mùa hè làm thuê cho bố mẹ để kiếm tiền tiêu, người yêu thì mới có chưa đầy một năm… Đại khái là tôi tuổi hãy còn trẻ nhưng miệng lưỡi của tôi khá là dẻo, mà thực ra không dẻo cũng chẳng được, nhỡ nói linh tinh có ngày bị cắt lưỡi sẽ thành kẻ câm mất thôi. Vậy nên qua thời gian đánh bạn với chị Ma, tôi luyện được một công phu khá hữu ích, ấy là nịnh đầm! Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, các cụ chả dạy thế còn gì. Về cơ bản, sau vài năm quen biết chị Ma thì tôi đã học được rất nhiều thứ, đặc biệt là cách lấy lòng phụ nữ thông qua cử chỉ cũng như lời nói. Sau này bước chân ra ngoài đời, khi muốn biết tuổi của một người phụ nữ để tiện xưng hô, tôi rất hiếm khi hỏi tuổi mà thay vào đó sẽ hỏi:

- Chị cầm tinh con gì nhỉ?

Đấy, chỉ đơn giản như vậy thôi nhưng có rất nhiều điều thú vị sau câu hỏi đó.

Tôi đã từng nói với R9 và Chắc Gạo, hai thằng bạn chí cốt của tôi trong một lần ngồi tán phét rằng thì là mà:

- Với phụ nữ nói chung, chúng mày phải luôn nhớ khen họ trẻ trung và xinh đẹp. Ừm… nếu là phụ nữ lớn tuổi hãy khen họ phúc hậu, như vậy là đủ.

- Có cần khen họ thông minh không? – R9 hỏi.

- Ừm… - Tôi ngập ngừng. – Cũng được nhưng đừng quên kèm theo xinh đẹp và trẻ trung ở vế sau là được. Bọn mày phải nhớ là phụ nữ đơn giản lắm, không phức tạp như đàn ông bọn mình đâu.

Nói dông dài như vậy chẳng qua để các bạn hiểu rằng sẽ thật nguy hiểm nếu bạn lỡ miệng chê một cô gái nào đó không được đẹp. Tất nhiên bạn sẽ không trở thành ma ngay được nhưng tôi có thể chắc rằng bạn sẽ gặp nhiều khó khăn về sau, đường đời còn dài mà, mất gì một lời khen đâu, có phải không?

Và tôi bây giờ đang ngồi trên cây chăm chú theo dõi những hồn ma bên kia mương bắt đầu màn đấu khẩu, trò vui mà tôi đã nhắc đến chính là việc có kẻ nào đó thiếu hiểu biết trong đội âm binh kia sẽ dùng ngôn từ không chuẩn mực nói chuyện với chị Ma. Và nếu điều đó xảy ra như tôi nghĩ thì đêm nay mới trở nên thật sự nhộn nhịp.

- Thằng nào mới lớn tiếng bước hẳn ra nói chuyện, đừng có nấp sau váy đàn bà!

- Ông mày nói đấy!

- Chính bố mày nói đây!

Ba ông Tam chẳng ai bảo ai lần lượt bước hẳn lên phía trước, vỗ ngực nói với giọng thách thức.

- Sao ba thằng chúng mày lại giống nhau như đúc thế này? Anh em sinh ba chết cùng lúc vì thượng mã phong ư?

Sau câu hỏi có phần châm biếm này bên phía đối phương bỗng rộ lên những tràng cười lớn. Tôi ngồi bên này nghe như vậy liền nghĩ:

- "Thượng mã phong là gì? Thượng nghĩa là trên, mã nghĩa là ngựa còn phong chắc là gió rồi. Thượng mã phong nghĩa là gió trên ngựa? Cưỡi ngựa bị trúng gió rồi chết à? Ừ… người ta đường đường là võ tướng như thế kia mà các ông mỉa mai họ cưỡi ngựa trúng gió đột tử là xúc phạm sâu hoắm vào lòng tự trọng của họ rồi".

Thế nên tôi cho rằng ba ông Tam chắc chắn sẽ tức điên lên cho mà xem, nói gì thì nói ba ông Tam cũng không thuộc tuýp người nền tính. Thực tế thì phải đến khi trở thành sinh viên tôi mới hiểu nghĩa của cụm từ này và tất nhiên nó không phải là cái nghĩa mà tôi đã tự suy luận vào cái đêm ngồi trên cây cười khúc khích năm nào.

- Ba thằng thượng mã phong kia! – Giọng nói oang oang lại vang lên. – Ba thằng đần chúng mày đã có gan bước ra thì mau khai tên báo họ.

- Bố là Nhất Tam! – Ông Lê Tam vỗ ngực xưng tên. – Đây là Nhị Tam còn kia là Tiểu Tam! Các bố đây sống không đổi tên, chết không đổi họ.

Ông Tam Ba phụ họa:

- Các con đã nghe thủng chưa? Có cần bố phải nhắc lại hay không?

Bên kia hỏi lại:

- Ba thằng Tam kia, chúng mày họ gì?

Từ trên cao tôi nhìn thấy bóng dáng chị Ma len lỏi giữa đám đông ma đang đứng kín mặt đường. Chị Ma thì thầm to nhỏ gì đó vào tai ma Vành, sau đó ma Vành tiến đến phía sau ông Lê Ba rỉ tai, ba ông Tam nhất loạt gật đầu. Tôi thắc mắc:

- "Thì thà thì thầm cái gì vào lúc này nhỉ? Chị ấy lại bày trò gì nữa?"

Ngay lập tức tôi có lời giải cho thắc của mình khi ông Lê Tam lại lên giọng:

- Bố đây họ Lý!

Tôi giật mình, chút xíu nữa thì tuột tay rơi xuống đất:

- "Sao lại họ Lý? Sao ông lại nói dối bọn họ?"

Rồi tôi lại nghĩ:

- "À! Chắc để che giấu hoặc đánh lạc hướng đám bên kia, ngu gì lộ ra tên cúng cơm cho rách việc chứ. Cơ mà bao nhiêu họ, sao ông ấy lại lấy họ của mình làm gì nhỉ?"

Đối phương lại oang oang:

- Anh em Lý Nhất Tam, Lý Nhị Tam, Lý Tiểu Tam cùng lũ ma đói kia rửa lỗ tai mà nghe cho rõ đây, nếu chúng bay đứa nào nghe xong mà sợ quá mà bỏ chạy cũng chưa muộn.

- Bọn mày thích mưa thì mưa luôn đi, đừng có sấm chớp mãi!

Tôi nhìn thấy ma Nẫm bắc hai tay lên miệng làm loa đứng giữa đám đông hét lớn, vừa trước đó chị Ma cũng rỉ tai anh này, chẳng hiểu chị ấy đã nói gì.

- Hãy nhìn cờ hiệu, chúng bay có phải lũ mù chữ không?

Ba ông Tam cùng những hồn ma khác im phăng phắc còn tôi nheo mắt nhìn cho rõ Hán tự trên lá cờ hòng chờ đợi lời giải thích sau đó:

- Đây là cờ hiệu của Phạm Tướng quân, biết rồi khôn hồn quỳ xuống!

Tôi tỏ ra dửng dưng bởi tôi chẳng biết Phạm Tướng quân là ai, tuy nhiên bà Già của tôi cũng họ Phạm:

- "Hóa ra chữ Phạm viết như thế! – Tôi gật gù. – Mà Phạm Tướng quân là ai?"

Quả nhiên phía bên kia mương, ông Tam Ba cũng chẳng vừa:

- Là thằng nào? Sao các bố phải quỳ?

Ông Tam Ba đế thêm:

- Tướng của chúng mày thì chúng mày quỳ chứ liên quan đếch gì đến các bố đây? Chúng mày đi qua làng bố thì mau ói tiền ra nộp thuế đi nhờ, đừng có ở đó mà diễu võ dương oai!

Tôi nghe rõ ma Nẫm và ma Vành cùng nhau hô lớn phụ họa, ngay sau đó gần hai trăm cái miệng cũng nhất loạt hô theo vang cả một góc trời:

- Đúng rồi! Đúng rồi!

- Quân hỗn láo, chúng bay dám có lời bất kính với Phạm Tướng quân, chúng bay muốn chết có phải không?

Ông Lê Tam đáp:

- Các bố đã chết một lần rồi thì chết thêm lần nữa có là gì? Đếch cần biết chúng mày là quan quân nhà nào nhưng ở đây có lệ, khi đi qua phải nộp tiền chè nước nếu không thì quay lại.

- Chúng mày hỗn láo, ngang ngược! – Bên kia mắng. – Đứa nào? Đứa nào đã to gan đề ra cái lệ đấy, có giỏi thì nói tên nó ra.

- Lệ này có từ ngàn đời nay, chúng bay là lũ lạ mặt từ đâu đến nên không biết cũng phải. Tiện đây bố nói cho chúng mày biết, tính theo đầu người mỗi đứa một cắc, nộp đủ thì đi qua không ai cấm cản.

- Một lũ đầu đường xó chợ, lũ cướp cạn! Hôm nay bọn ta, binh lính dưới quyền Phạm Tướng quân sẽ trừ gian diệt bạo, dạy cho lũ cướp đường chúng bay biết phép tắc, biết trên dưới.

Một vài giây im lặng trôi qua, tiếp theo đó, cái giọng nói oang oang dường như đã phát hiện ra bóng dáng của chị Ma:

- Con đàn bà thối thây kia, mày đâu rồi? Đừng có lấp ló ở đằng ấy, khôn hồn mau bước ra trình diện.

Tôi mở to hai mắt, cười gian trá:

- "Ây ây! Vạ miệng, vạ miệng rồi ông ơi!"

Nhưng phải công nhận rằng các đáng mày râu đấu khẩu cũng chẳng kém gì cánh phụ nữ, mỗi lời nói ra đều mang tính sát thương tương đối cao.

***