Chương 128: Hồn Về Cố Hương (XIII)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 128: Hồn Về Cố Hương (XIII)

Chương 128: Hồn Về Cố Hương (XIII)


***
Tôi leo lên ngồi vắt vẻo trên một cái cây khẳng khiu mà cành lá quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi thấy xanh tốt. Tôi không biết cái cây mà tôi đang ngồi gọi là cây gì, chỉ biết rằng nó nằm cạnh mương, ngay gần đó là Cầu Khoai và trạm bơm thủy lợi, nhất là chỉ cách mấy ngôi mộ tròn đắp đất chừng mười bước chân. Tôi để ý và thấy rằng xung quanh bãi tha ma làng tôi, nếu cây cối um tùm thì mỗi khi tối trời sẽ mang lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo hoặc một vài cây cao nằm trơ trọi một mình lại giống nhau ở chỗ cành lá luôn xác xơ. Vào những đêm trăng sáng, những cành cây đen sì, trụi lá in rõ trên nền trời ít nhiều cũng mang lại cho những người yếu bóng vía cảm giác rợn rợn.

Tôi nghĩ vào lúc này những ai đi xe máy ngang qua con đường quốc lộ bên kia mương Khoai chỉ cần liếc nhìn sẽ dễ dàng nhận ra tôi. Chỗ tôi đang ngồi là một là một cành to, cao khoảng hơn hai mét so với mặt đất, ở khoảng cách này nếu như có biến thì tôi chỉ cần đu người nhảy xuống rồi lẩn nhanh xuống cánh đồng hãy còn trơ những gốc rạ ngay gần đó. Tôi ngồi trên cao theo dõi trận chiến diễn ra trước mắt với thái độ khá hờ hững bởi xưa nay tôi vốn không phải là người ưa dùng bạo lực. Tuy nhiên tôi cũng không ngăn cản nếu đó là cách mà những người khác lựa chọn để giải quyết vấn đề của họ. Ai đó đã thắc mắc với tôi rằng khi đêm xuống, bóng tối bao phủ vạn vật và bóng tối là đồng minh của ma quỷ thì ma quỷ sẽ làm gì? Thú thật là tôi không thể biết hết được những linh hồn mà ban ngày nằm sâu dưới ba tấc đất kia sẽ làm những gì cũng như việc tôi không thể biết được bạn bè tôi như R9 hay Chắc Gạo sau khi tán dóc nơi đầu làng sẽ đi đâu.

Ai cũng biết một sự thật hiển nhiên ràng ma cũng từng là người và bởi thế họ cũng có những mối quan tâm riêng, chẳng ai giống ai. Cuộc sống về đêm bên bãi tha ma Cầu Khoai kia vốn tĩnh lặng và yên bình, yên bình giống như ngôi làng nhỏ bé mà tôi đang sống vậy. Tôi đã từng rất ngạc nhiên khi thấy rằng nhiều linh hồn tỏ ra rất hồ hởi với việc… đánh nhau, tất nhiên là đánh nhau với những linh hồn lạ mặt từ nơi khác đến. Cho đến một ngày tôi hiểu ra rằng khi cuộc sống yên bình quá lâu thì một linh hồn cũng muốn khuấy động sự bình yên ấy bằng cách dễ dàng tham gia vào một cuộc chiến mà xét cho cùng họ chẳng nhận được quyền hay lợi ích gì cả. Vài năm trước đây bãi tha ma Cầu Khoai cũng có những khoảng thời gian sôi động vào ban đêm với lý do bảo vệ con cháu trong làng còn bây giờ, lý do mà những linh hồn hiền lành kia sẵn sàng lao vào trận hỗn chiến là để chia tay ba ông Tam. Tôi cho rằng lý do này có phần khiên cưỡng nhưng biết làm sao được, tôi có phải là ma đâu.

Từ vị trí đang ngồi tôi dễ dàng thấy được ba ông Tam tả đột hữu xung trong một đám đông những hồn ma. Tôi lười đếm nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể áng chừng là đối phương, những âm binh lạ mặt, có số quân đâu đó khoảng trên một trăm. Đám này ăn bận tương đối giống nhau và tỏ ra khá thiện chiến. Ở phía đối diện là đội quân chít khăn trắng mà ba ông Tam vừa mới dẫn đến đã hòa cùng với nhóm hỗn hợp đổ ra từ bên trong bãi tha ma, nhìn sơ cũng có thể thấy rằng số lượng đông ít nhất là gấp đôi so với đội âm binh kia nhưng so về độ thiện chiến thì tôi e rằng không thể bằng được. Nhưng thôi, số lượng cũng là một dạng chất lượng, lấy số lượng bù chất lượng xem ra cũng không phải là tệ.

Những tiếng hú, tiếng hét, tiếng kêu la thất thanh và rất nhiều những lời đề nghị đòi quan hệ mẫu thân cũng như tổ tiên của đối phương được nói ra cùng với âm thanh do binh khí của hai bên va chạm vào nhau, tất cả tạo thành thứ âm thanh đặc trưng của chiến trường, một chiến trường không có khói súng. Tôi cũng nhận ra rằng mình không còn bị ảnh hưởng bởi những tạp âm khiến tôi phải nhăn mặt khó chịu nữa, nếu như trước đây chỉ cần vài linh hồn cùng cất tiếng cười vang tì nhất định đôi tai của tôi sẽ cảm thấy ê buốt nhưng bây giờ thì không, tôi đã trưởng thành thật rồi.

Cuối cùng thì tôi cũng nhìn thấy bóng dáng của chị Ma, bóng dáng của chị ấy nổi bật giữa trận hỗn chiến, không thể lẫn vào đâu được. Mái tóc dài đã được buộc gọn lại, những bước chân thoăn thoắt di chuyển qua lại cùng với thanh kiếm sáng loáng trong tay luôn xoay tít, tiến thoái giữa trận tiền như chốn không người. Đối phương dường như cũng đã nhận ra sự lợi hại của cô gái bận bộ váy áo màu đỏ nên đã dạt ra, hướng sự chú ý đến những hồn ma có phần dễ nuốt hơn.

Tôi nghĩ trận này nhàn!

Hai trăm bắt nạt một trăm xem ra tôi có thể đoán biết được phần nào kết quả và như vậy, tôi sẽ ngồi chầu rìa suốt đêm, giống như ngồi xem một bộ phim kiếm hiệp nửa mùa. Tôi vẫn còn thắc mắc, cớ sao đám âm binh kia đeo bám tôi mà tôi lại không hề hay biết, tôi chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra với mình. Nếu như những hồn ma cư ngụ trong bãi Cầu Khoai không đổ ra đánh thì chính tôi đã dẫn đám âm binh đó vào làng, nghĩ đến việc này bỗng tôi cảm thấy rùng mình.

Nhưng có vẻ tôi đã tỏ ra lạc quan hơi sớm!

Chẳng biết từ đâu bỗng có một đội âm binh xuất hiện từ hướng cây đa cổ thụ cùng cờ xí rợp trời, thậm chí có cả tiếng trống trận đập thùng thùng nghe rất có khí thế.

Tôi nhổm người dậy, đứng nhón chân để nhìn cho rõ hơn.

Một lá cờ giống như cờ đuôi nheo, giữa lá cờ có một chữ Hán nằm trong vòng tròn. Đối với tôi mà nói thì chữ Hán nào cũng giống nhau cả, tôi mù chữ Hán mà.

- Bọn này ở đâu ra thế nhỉ? – Tôi thắc mắc.

Đội quân này từ hướng đầu làng đi ra khiến tôi có chút hoang mang bởi ngôi làng nhỏ bé này xưa nay làm gì có đội binh nào ngay hàng thẳng lối, cờ dóng trống reo mà tiến như thế kia?

- Hay là quân của ông Ca nhỉ?

Nhưng không phải!

Trong khi tôi đang đứng trên cây quan sát thì anh Ca đang say giấc nồng trong một khách sạn nhỏ nào đó trên Thủ đô và không hề biết được đối thủ "làm ăn" của anh ta đang tìm cách truy dấu hòng trả thù cho sự việc đêm trước. Sau này tôi mới biết, những người đi tìm của cải mà tôi đã chạm mặt đêm Trung thu trên cánh đồng nơi xá kia đã nghĩ rằng chị Ma là âm binh do anh Ca sai khiến và anh Ca là người làng tôi. Họ muốn triệt hạ âm binh của anh Ca, một khi âm binh bị ép, bị diệt gần hết hoặc bị bắt rất có thể, bằng cách nào đó, sẽ trở thành công cụ quay ngược lại bóp cổ chủ nhân nhằm trả thù.

Nuôi và sử dụng âm binh phục vụ mục đích cá nhân có phần đen tối luôn là con dao hai lưỡi, một khi muốn chơi dao nhất định phải thành thục nếu không có ngày đứt tay mà không hề hay biết.

Đội binh mới xuất hiện đã dừng lại giữa đường, tiếng trống cũng đã ngưng, lá cờ họ mang theo dường như được giơ cao hơn, phấp phới bay trong gió. Sự xuất hiện của đội quân này khiến trận hỗn chiến đang sôi động bỗng đột ngột dừng lại, tiếp sau đó, đội âm binh lạ mặt đang giao chiến không cần có bất kỳ hiệu lệnh nào nhất loạt thu gươm đao lùi thật nhanh về phía đó.

Tôi ngẩn người trong giây lát rồi nhanh chóng hiểu ra vấn đề:

- Viện binh ư? Đám ấy ở đâu ra? Đây là làng mình cơ mà?

Thật ra không phải! Con đường cái quan chỉ chạy ngang qua làng của tôi, vậy nên việc ma quỷ đi lại tự do cũng là lẽ thường. Chỉ có điều quan quân âm phần của huyện nhà bấy lâu nay đã bỏ mặc an ninh khu vực này bởi một vài lý do khó nói hay đúng hơn là rất dài.

Bởi đây không phải đất làng tôi nên âm binh có đi qua đi lại cũng chẳng ai cấm được.

Tôi trố mắt nhìn xem chuyện gì sẽ xảy ra, bao giờ cũng thế, trước một cơn bão lớn luôn là khoảnh khắc tĩnh lặng nhưng ngột ngạt. Tôi đứng cách xa đội quân mới đến chừng hai trăm mét nhưng cảm thấy hơi lạnh phả đến, chẳng biết hơi lạnh này hắt lên từ mặt mương Khoai hay do đội binh kia nhưng sư thật là tôi khẽ rùng mình.

- "Sắp… sắp đánh nhau to rồi!" – Tôi tự hỏi. – "Bọn này… bọn này chắc là quân của cái tay ái nam ái nữ kia chứ chẳng ai khác được. Phải vậy chứ! Thầy bà gì mà âm binh có nhõn trăm quân thì yếu quá".

Tôi ngạc nhiên và bên kia mương đội quân hỗn hợp, một nhóm chít khăn trắng lẫn trong đội quân ma nhiều lứa tuổi, vũ khí trong tay cũng chẳng ai giống ai cũng đang tỏ ra nháo nhác.

Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái rõ to, chẳng biết có phải vì sợ hay không nhưng khi hai bên đang giao chiến tách nhau ra thì quả nhiên đội quân hỗn hợp do chị Ma đứng đầu, đâu đó hơn hai trăm, có phần… yếu thế hơn hẳn, chí ít là ở vẻ bề ngoài.

Một đám đông sẽ phải đương đầu với một đội quân?

Bỗng dưng tôi nghĩ:

- "Sao làng nào cũng có thầy nuôi âm binh mà làng mình lại chẳng có thầy nào? Đất làng mình không phát về đường thầy bà ư?"

Tôi quên mất rằng tôi, vâng! Chính tôi, có thể được xem là… thầy! Nhưng tôi chưa bao giờ công nhận điều này hay đúng hơn là tôi không bao giờ muốn trở thành một thầy phù thủy. Tôi không biết nuôi âm binh nhưng… chị Ma có phải là âm binh không? Chắc chắn là không phải rồi! Không nuôi âm binh nhưng lại giao du với ma quỷ, nằm ngủ cũng hay mơ thấy vong hồn! Chính tôi cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình thuộc thể loại gì nữa.

Chợt có một giọng nói oang oang cất lên:

- Đám kia nghe cho rõ đây! Bọn ta đến đây để bắt con đàn bà to gan lớn mật dám trêu ghẹo quan lớn. Chúng bay khôn hồn thì dẹp qua một bên đừng để quan binh phải mạnh tay, lúc đó hối không kịp!

- "Bọn này hay nhỉ? Chúng nó dùng loa à?" – Tôi thắc mắc khi nghe âm thanh có phần vang một cách khác lạ.

- Chúng bay mau hạ vũ khí trở về nhà!

- Chúng mày là bọn chó nào?

Tôi không nhầm được, đây chính là giọng của ông Tam, có điều không biết của ông Tam nào.

- Chúng mày đi qua làng ông đã nộp thuế chưa mà đứng đây ăn to nói lớn?

Một giọng khác, cũng là của ông Tam, hét lớn.

- "Mình nên tụt xuống hay đứng đây?" - Tôi nhất thời lưỡng lự. – "Sắp có trò vui rồi, đây mới thật là vui này".

Và tôi quyết định bản thân mình sẽ… tọa sơn quan hổ đấu, chị Ma bảo tôi đi xem cơ mà.

***