Chương 127: Hồn Về Cố Hương (XII)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 127: Hồn Về Cố Hương (XII)

Chương 127: Hồn Về Cố Hương (XII)


***

Như tôi đã nhiều lần nhắc đi nhắc lại rằng thì là mà tôi là một đứa nhát gan. Tôi cũng giống như bao người khác, nghĩa là luôn có những nỗi sợ khó giải thích cụ thể được thành lời. Tôi cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy vật sắc nhọn chĩa vào mình, tôi sợ bị đứt tay khi thái thịt và hơn cả là tôi sợ bị đuối nước. Cái cảm giác đôi chân không chạm được xuống đất, bị hẫng và đôi bàn tay vô hình nào đó nắm chặt lấy cổ chân, dù cố sức giãy giụa nhưng rồi vẫn bị kéo chìm nghỉm luôn ám ảnh tâm trí tôi. Vài người xem tướng số đã bảo rằng tôi sẽ gặp vận hạn với nước, mệnh Kim mà, tôi sợ mình sẽ chìm xuống đáy sông và vài ngày sau sẽ nổi lềnh phềnh sau đó dạt vào một lùm cây, bụi cỏ nào đó.

Mon men định xuống mương Khoai rửa chân tay mặt mũi nhưng ý nghĩ chết chìm xuất hiện trong đầu khiến tôi do dự hồi lâu và rồi tôi quyết định sẽ... không mò xuống nữa, kể cả con mương có cạn trơ đáy. Về nhà thì sợ ma quỷ bám theo mà lội xuống mương lại sợ nước, bởi lưỡng lự hồi lâu nên tôi chỉ còn biết chép miệng thở dài:

- "Chẳng hiểu chị Hoa mất tăm mất tích ở đâu, rõ ràng là rủ rê mình với hội ông Tam đêm nay đi đánh nhau mà..."

Tôi bò ngược lên vệ đường, ngồi cạnh một lùm cây mọc ven bờ mương hòng né tránh ánh đèn pha xe máy hoặc ô tô thi thoảng chạy qua chạy lại. Ở vào thế tiến thoái lưỡng nan, tôi sực nhớ đến lá vối đang để trong túi áo ngực nên lấy ra, giơ lên ngang mặt làu bàu:

- Có khi nào mình đã trở thành đàn ông rồi thì lá này bị mất tác dụng không? Chắc là thế. Ngậm lá vào mà ngoài mấy ông Tam ra thì chẳng còn thấy ai nữa.

Lá vối cũng đã dính bụi bẩn, khi nãy nấp bên căn nhà cấp bốn cũ kỹ thiếu ánh sáng nên nhìn không rõ.

- Nhưng thôi, lá vối từ bây giờ chỉ dùng để đun nước uống cũng được. - Tôi cười nhếch mép, lấy cái khăn nhỏ trong ba lô ra lau sạch hai mặt trước sau. - Không nhìn thấy vong cũng có nghĩa là cuộc đời mình rồi đây sẽ nhẹ đi bao việc không tên. Chính chị Hoa cũng từng bảo là chơi với vong mãi sẽ không có lợi cơ mà.

Ngậm lá vối sau khi đã lau tương đối sạch nhưng thú thật là tôi vẫn cảm thấy chút vị mặn nơi đầu lưỡi. Mồ hôi chảy ướt áo lại dính thêm bùn đất nên điều này cũng là bình thường. Một lần nữa, chỉ sau một khoảnh khắc, ánh sáng vàng nhạt của trăng được thay bằng thứ ánh sáng lờ mờ của buổi sớm tinh sương. Tôi không lạ lẫm với sự thay đổi về ánh sáng như thế này nhưng điều tôi lấy làm lạ chính là ngay khi đó tôi cũng nghe những âm thanh của binh khí va chạm, kèm theo đó là tiếng la hét thất thanh vang dội cả một góc trời vọng đến bên tai rõ mồn một. Tôi giật nảy mình, vội vàng đứng bật dậy, dáo dác nhìn quanh và rồi đứng chôn chân, ngây người ra trong chốc lát.

Trước mắt tôi lúc này, trên bầu trời cao là vầng trăng tròn trịa treo lơ lửng còn trên mặt đường nhựa đang diễn ra một trận hỗn chiến thực sự, cơ man là người và người, hay đúng hơn là những vong hồn. Tôi liên tục dụi mắt vì bất ngờ bởi đã lâu rồi tôi không nhìn thấy nhiều ma đánh nhau đến vậy. Tôi đã trải qua hai năm sống trong yên bình và những tưởng rằng trận chiến giữa các vong hồn chỉ còn trong ký ức nhưng giờ đây một trận giao tranh ác liệt đang hiển hiện ngay trước mắt tôi. Tôi nhất thời chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao nên lúng túng thấy rõ.l, chỉ biết rằng mình đang đứng nhìn một... đám ma đông đúc hỗn chiến với giáo, gươm, gậy gộc cùng với nhiều tạp âm. Tôi căng mắt ra nhìn và nhận ra rằng một phe ăn mặc tương đối giống nhau, phe còn lại ăn bận trang phục không đồng nhất hay đúng hơn là chẳng có quy củ và vũ khí mà họ sử dụng cũng đa chủng loại.

- Ơ! Kia chẳng phải là... là...

Tôi nhận ra một vài bóng hình quen thuộc trong trận hỗn chiến trên mặt đường và đồng thời nhìn thấy hàng chục, hàng trăm hồn ma khác đang hiện lên trong bãi tha ma, họ không ngừng hò hét cổ vũ cho trận đánh. Dường như đã lâu rồi Cầu Khoai mới náo nhiệt như lúc này.

- A... anh Nẫm ư? Ớ... cả anh Vành nữa kìa... mọi người đang đánh nhau với ai thế?

Anh Nẫm và anh Vành là hai trong số "những người quen" của tôi. Hai anh không phải ma làng này nhưng cũng có thể xem như ma làng vì nhiệm vụ của hai người là bảo vệ âm phần của làng.

Đáp lại câu hỏi của tôi là những tiếng hô dậy đất của một... đội ma khác. Trên con đường đất nhỏ chạy song song với đường cái quan trải nhựa, ngăn cách bởi mương Khoai, bỗng xuất hiện một đội quân áng chừng dăm chục bóng hình đang di chuyển rất nhanh với vũ khí trong tay là những thanh đoản đao. Dẫn đầu đội quân này không phải ai xa lạ mà chính là ba ông Tam.

Tôi đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Ba ông Tam dẫn quân băng qua Cầu Khoai, đến gần chỗ tôi đang đứng ngơ ngác thì ông Lê Tam dừng lại, tay vung kiếm thét lớn:

- Anh em xông lên! Đập cho chúng nó một trận tơi bời khói lửa để lần sau nghe đến làng này là bỏ của chạy lấy người!

Chẳng chờ hiệu lệnh của ông Lê Tam thì đội quân ma này cũng đã băng qua mặt tôi, sát khí đằng đằng, trên đầu hồn ma nào cũng chít khăn trắng để dễ bề nhận ra nhau khi giao chiến. Ông Lê Ba và Lê Tam Ba cũng lẫn vào đội quân này, khi đội quân vừa đi qua đến hồn ma cuối cùng thì ông Lê Tam mới nhìn tôi với vẻ mặt hớn hở:

- Sao hả Tý? Vui không?

- Vui cái gì ạ? Sao lại đánh nhau ở đây? Cháu chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. - Tôi ngơ ngác.

- Ta xin lỗi vì lúc nãy bỏ cháu lại. - Ông Lê Tam vẫn giữ vẻ mặt tươi cười. - Do chúng nó đông quá nên đành phải thế chứ bây giờ năm ăn năm thua, sợ cái đếch gì.

- Sao ạ? Bọn họ là ai?

- Hử? Quân của thằng nào đó đến phá quấy làng chứ ai nữa. Vừa nãy chúng nó chẳng quây lấy cháu như ruồi nhặng đấy sao?

- Lúc nào ạ?

Ông Lê Tâm khẽ chau mày:

- Cháu không thấy gì ư?

- Ngoài ba ông ra thì cháu không nhìn thấy gì cả, à... bây giờ thì cháu thấy rồi. Cháu... - Tôi có chút bối rối. - Lúc nãy cháu bị âm binh vây ạ?

- Thôi rồi, thế là cháu bị che mắt hay gì đó nên mới không nhìn thấy bọn nó. Nhưng gạt chuyện đấy sang một bên đã, giờ đang nước sôi lửa bỏng, đánh một trận cho đã tay rồi tính sau.

- Cháu... cháu... thế cháu phải làm gì bây giờ? Hai bên giáp lá cà như kia thì...

- Đứng đây theo dõi cũng được. - Ông Lê Tam lúc lắc cái đầu. - Cô Hoa hình như cũng lẫn trong đám ấy.

- Cháu không nhìn thấy chị ấy.

- Cô Hoa hội quân trong nghĩa địa để chốc nữa kéo về đầu làng giao chiến thì lại gặp đám âm binh đi theo cháu ngang qua nên thốc ra đánh tạt sườn luôn.

- Có chuyện đó ư? Thảo nào chị ấy lặn kỹ như thế, hóa ra là tụ tập ngoài này.

- Ta cũng mới biết khi nãy do đội tuần binh báo cho nên mới gấp rút huy động anh em, do gấp quá nên được nhõn dăm chục tay húng.

- Nhìn sơ qua cháu thấy không phải ma làng mình rồi. - Tôi bật cười vì đã lờ mờ hiểu ra mọi chuyện.  - Đội Nghĩa binh khăn trắng tưởng đã giải tán từ đời tám hoánh nào rồi, vậy mà...

- Ta cũng có chút bất ngờ vì hội này đã chờ sẵn ở sau làng. - Ông Lê Tam nói. - Có vẻ như cô Hoa đã kêu gọi trợ giúp từ trước.

Tôi nheo mắt nhìn trận giao tranh trở lên ác liệt hơn khi có sự tham gia của những hồn ma đầu chít khăn tang:

- Có bạc vàng quả nhiên sai khiến được quỷ thần, chị Hoa đợt này lại chơi lớn.

Đoạn tôi quay sang nói với ông Lê Tam:

- Xem ra đây là món cao lương mỹ vị mà chị Hoa dày công chuẩn bị nhằm thết đãi những vị võ tướng sắp rời làng Bưởi Cuốc.

- Ừm... Ta cũng cho là vậy. - Ông Lê Tam nhoẻn miệng cười. - Bởi cô Hoa sẽ có nhiều cách khác để giải quyết êm chuyện này nhưng lại chọn cách dẫn dụ bọn âm binh về làng. Đấy không phải thói quen xưa nay của cô ấy, ta hiểu chứ.

- Vậy cỗ đã bày ra rồi, ông còn chờ gì nữa mà không nhập tiệc?

- Hề hề hề! Tiếc là Cò Tý không có phần trong bữa tiệc này. Chia buồn, chia buồn.

Tôi cười buồn:

- Chị Hoa không muốn bàn tay cháu dính thêm âm khí nhưng lại bảo cháu tham gia, ông không lấy làm lạ sao?

- Chung vui?

Tôi lắc đầu:

- Chị ấy là người kín kẽ, cháu nghĩ đêm nay cháu chính là lá bài tẩy.

- Ta chưa hiểu lắm?

- Lũ âm binh kia chắc không phải là vấn đề gì to tát bởi các ông đã từng đối mặt với những đội âm binh thiện chiến hơn. Thế nến cháu nghĩ chị Hoa lo những tay lạ mặt kia còn nhiều trò mà ma sao đấu lại được với thầy chứ.

- À, ra là vậy. - Ông Lê Tam gật gù. - Xem ra cháu vẫn như xưa, nhìn thấu được những chuyện ẩn đằng sau.

- Cháu nghĩ đêm nay sẽ là một đêm dài.

- Tại sao?

- Giờ cháu hiểu rồi. - Tôi cười. - Nhìn qua là biết trận hỗn chiến đằng kia vẫn còn thiếu một lực lượng ham vui khác.

- Còn ai nữa? Đám chít khăn tang ta đã gom hết cả rồi, nếu có thêm chắc cũng không được là bao đâu.

Tôi nhếch mép cười gian xảo khiến ông Lê Tam chột dạ:

- Còn ai nữa?

Thay vì trả lời ông Lê Tam, tôi quay mặt nhìn về hướng Đông Bắc, nơi lũy tre làng giống như một bức tường thành cao vút bao bọc lấy ngôi làng nhỏ, hất hàm nói đầy ẩn ý:

- Đằng ấy vẫn im ắng quá, một cuộc vui như này sớm muộn cũng đông thêm.

Ông Lê Tam chợt hiểu ra, ông phì cười:

- Bảo sao ta cứ thấy thiếu thiếu.

- Đại tiệc dành cho các ông. - Tôi húng hắng ho. - Vậy ông cứ tận hưởng hết mùi vị, đặng ngày sau còn có chuyện để mà nhớ chứ?

- Được! Thịnh tình này của cô Hoa thật khó mà báo đáp.

Tôi tủm tỉm cười:

- Không làm vướng chân ông nữa, ông mau nhập tiệc đi.

- Cháu đứng đây ư?

- Cháu sẽ tìm một chỗ nào đó cao ráo để quan sát, cũng chỉ là xem một bộ phim chiến tranh thôi mà.

- Vậy ta đi nhé?

- Vâng!

Ông Lê Tam dường như chỉ chờ có vậy, trong nháy mắt tôi chỉ còn nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của ông rồi sau đó bóng hình của ông lẫn vào trận đánh. Với một vị võ tướng, sinh tử nơi sa trường, da ngựa bọc thây thì món quà chia tay là một trận quyết chiến, thỏa sức vung gươm triệt hạ kẻ địch quả nhiên chẳng còn gì tuyệt hơn thế.

Chẳng hiểu sao trong thâm tâm tôi lúc này lại không hề thích vung gươm, có thể là vì tôi chưa biết rõ gốc tích của đám âm binh kia. Tôi tương đối rạch ròi trong nhiều chuyện, tôi chỉ có hiềm với chủ nhân của âm binh còn đội âm binh kia chỉ là tay sai, họ phải nhất nhất nghe theo lời chủ nhân cho dù không muốn. Tuy vậy, nếu là âm binh Tàu thì tôi cũng không ngại xuống tay bởi tôi chắc chắn vong hồn mà tôi tiễn sẽ chẳng có dây mơ rễ má gì với tôi cả.

***