Chương 124: Hồn Về Cố Hương (IX)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 124: Hồn Về Cố Hương (IX)

Chương 124: Hồn Về Cố Hương (IX)


***
Lần cuối cùng tôi lăn lê bò toài rình mò một ông thầy làm những việc ám muội là từ bao giờ? Tôi không nhớ chính xác nhưng gần đây nhất có lẽ tôi đi rình Sơn Ca thì phải, nếu vậy cũng đã hai năm có lẻ. Do đã một thời gian dài không làm mấy việc thần không biết quỷ không hay này nên những mét đầu tiên tôi dùng hai tay vạch từng bụi cây, ngọn cỏ để trườn mà tim đập mạnh, đôi chân có phần bủn rủn khó tả. Tuy bụng bảo dạ không có gì phải lo lắng hay sợ hãi nhưng hồi hộp thì có, nếu không nói là hồi hộp hơi nhiều một tí.

Sau những mét đầu tiên có phần lúng túng, tôi bắt đầu cảm thấy bình tĩnh hơn khi mà hơi thở của tôi đều đặn từng nhịp chậm rãi. Địa hình khu vực mà tôi đang bò cơ bản là trống trải, tầm nhìn tương đối xa. Nếu tôi đứng thẳng người lên nhìn về hướng Tây thì kiểu gì cũng sẽ thấy ngọn cây cao nhưng khẳng khiu án ngữ ngay lối vào bãi tha ma Cầu Khoai và nếu liếc nhìn chếch về hướng Tây Nam sẽ nhận ra trên nền trời hiện rõ những chóp nhọn của những lăng mộ xây cao khoảng hơn hai mét so với mặt đất. Chếch về phía bên tay phải theo hướng tôi đang bò bây giờ là phía mặt sau của vài ngôi nhà cấp bốn, mái lợp bằng những tấm firbo xi măng. Trong dãy nhà đó có một quán bi-a kiêm luôn cửa hàng điện tử, đám trẻ hay tụ tập đến khuya nhưng tối nay mất điện nên dãy nhà cũng trở nên im lìm. Nếu căng mắt ra nhìn kỹ sẽ chỉ thấy thấp thoáng ánh đèn dầu hoặc đèn măng – xông lọt qua khe cửa sổ. Đã từ lâu rồi R9 và Chắc Gạo không còn chơi điện tử ở quán này nữa bởi vì những trò chơi đã lỗi thời, người chủ quán không cập nhật.

Địa hình cơ bản bằng phẳng nhưng nhiều cây thấp và cỏ dại, thi thoảng có mấy ngôi mộ đất nằm nơi góc ruộng. Nói không ngoa thì khu vực này tập trung nhiều cây cao, cao nhất là cây đa cổ thụ nằm ven đường cái quan mà chỉ vài tháng nữa thôi nó sẽ biến mất và chỉ còn lại trong ký ức của tôi. Những nhành cỏ quệt vào mặt khiến tôi ngứa, lúc này tôi mới nhớ ra rằng mình nên dùng khăn che mặt, thế nên tôi đành tạm dừng việc bò của mình để lấy ra một cái khăn nhung màu đen.

Tôi bò trong khoảng hai mươi phút hoặc không đến và quãng đường mà tôi bò chỉ được khoảng bảy mươi mét vì… cứ bò được một đoạn tôi phải ngóc đầu lên quan sát tứ phía. Thú thật là tôi chưa bao giờ đặt chân đến đây mặc dù nơi này chỉ cách đường cái mà hàng ngày tôi vẫn đi qua chỉ vài thửa ruộng. Lần tiếp theo tôi ngóc đầu lên để quan sát chợt có một vài cơn gió nhẹ thổi lướt trên đầu, cẩn thận liếc sang hai bên, tôi nhận thấy những ngọn cỏ cao hơn một gang tay cũng đang khẽ rung rinh theo gió nhưng khi tôi nheo mắt quan sát kỹ những tán cây cao ở phía trước và sau lại không hề nhận thấy tán cây lay động. Trong lòng chợt dấy lên cảm giác bất an nhưng sau khi nằm im cả phút đồng hồ nhưng vẫn không nghe thấy động tĩnh gì thì tôi trườn thêm một đoạn nữa đến khi bên tai văng vẳng âm thanh lạ lẫm như tiếng sáo diều trong đêm hè vọng đến.

Nằm nghiêng người dỏng tai lắng nghe tiếng sáo diều vi vu nhưng kỳ lạ thay tiếng sáo diều mà tôi nghe được lúc xa lúc gần và có phần ma mị. Bất chợt một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng khiến gai ốc khắp người tôi nổi lên cùng lúc:

- "Cái gì thế nhỉ?"

Tôi nghĩ thầm rồi cẩn thận nằm ngửa, hướng ánh mắt lên nhìn bầu trời đồng thời tự cắn lên môi mình cũng như dùng tay trái bấu mạnh vào tay phải. Tôi muốn dùng cơn đau đẩy lui cảm giác lạnh lẽo mơ hồ vừa ập đến.

Những tán cây cao trong tầm mắt tôi vẫn lặng yên dưới ánh trăng nhưng cỏ cây xung quanh chỗ tôi đang nằm lại rạp về một hướng, tôi băn khoăn:

- "Chắc là âm khí thịnh nên mấy ông kia không dám bén mảng đến, chắc chắn mấy tay kia ở trong cái lò gạch nhưng… nhưng âm binh đâu nhỉ?"

Nghĩ đến hàng trăm âm binh đang ở đâu đó xung quanh lò gạch cũ, tôi liền lấy thanh kiếm gỗ ra, cầm thật chắc trong tay nhưng tôi vẫn còn lấn cấn:

- "Bọn âm binh có nhìn thấy mình không? Ừm… chắc là có rồi. Bọn chúng nhìn thấy mình nhưng có làm được gì mình hay không lại là chuyện khác vì bây giờ mình có phải là hồn ma đâu. Mặc kệ, tốt nhất là không cần để chúng nó vào mắt, giả mù cho xong chuyện. Trường hợp chúng nó ập đến quây mình thì đập cho một trận rồi té khẩn trương, đối thủ của mình là ba người còn sống sờ sờ chứ lũ âm binh chẳng là cái nghĩa địa gì hết".

Tự trấn an bản thân bằng những suy nghĩ như vậy khiến cho cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ít phút trước đó tan biến hoặc do thanh kiếm trừ tà trong tay đã giúp tôi trấn tĩnh.

Tôi ngồi xổm, căng mắt ra nhìn những ngọn cây gầy lò gạch hòng tìm kiếm một bóng hình mờ nhạt nào đó nổi trên nền trời.

Gió mạnh mang theo hơi lạnh không ngừng thốc thẳng vào mặt khiến đôi mắt của tôi muốn nhắm lại. Thoảng trong những cơn gió có mùi thum thủm giống như mùi chuột chết, thứ mùi mà nếu như ai ngửi thấy cũng lợm giọng buồn nôn. Tôi ngồi chân chống chân quỳ chịu trận, nước dãi theo hai bên khóe miệng túa ra khi càng lúc thứ mùi kinh khủng ấy càng đậm đặc hơn.

Tôi giơ hai bàn tay lên che mặt và vì vậy thanh kiếm gỗ cũng vô tình được giơ lên, kỳ lạ thay mùi thum thủm, ngây ngây ngay lập tức giảm đi rồi không còn nữa mặc dù những cơn gió vẫn không ngừng thổi đến.

- "A ha! Một đám âm binh tụ họp sinh ra cái mùi tởm lợm này ư? Thanh kiếm đồ chơi này hay thật, quá tốt".

Tôi khẽ thở phào vì mùi hôi thối không còn nữa, và khi nỗi sợ hãi cũng như khó chịu qua đi thì tất nhiên tôi sẽ cảm thấy có chút hứng khởi. Sau khi kiểm tra kỹ đồ đạc mang theo một lần nữa và thít thật chặt hai quai cũng như dây ba lô quàng ngang bụng, tôi liền nhổm người dậy, lom khom di chuyển từng bước từng bước một về phía trước, cố gắng không gây ra tiếng động.

Một trăm mét…

Tám mươi mét…

Sáu mươi mét…

Năm mươi mét…

Còn khoảng năm chục mét nữa là đến cái gò đất lớn, nơi có những cây cao với tán sum suê thì tôi không thể tiến thêm được nữa khi gió thổi hắt đến mỗi lúc một mạnh.

Những cơn gió lạnh mang theo giá buốt như muốn quấn lấy tôi, trong một thoáng tôi tưởng rằng mình đang ở giữa đêm đông.

Trong gió nghe như có tiếng gào thét, tiếng cười, tiếng chửi bới… nhưng tôi vẫn không thể nhìn gì mặc dù bốn bề đều có ánh sáng, thứ ánh sáng lờ mờ của buổi sớm mai mỗi khi tôi ngậm lá vối.

Tôi lại nhìn lên những ngọn cây cao hiện rõ trong tầm mắt một lần nữa nhưng tuyệt nhiên không phát hiện ra bất kỳ bóng hình mờ ảo nào đang ngồi chễm trệ ở trên đó như tôi suy đoán:

- "Rốt cuộc thì lũ quái này ở đâu? Ba ông Tam bảo là có hàng trăm âm binh cơ mà?"

Tôi nào đâu biết…

Ngay lúc tôi đang ngồi ngắm nghía những ngọn cây và không thôi thắc mắc thì có cả bầy âm binh bu kín lấy tôi, những khuôn mặt nửa ma nửa quỷ nhe răng, những đôi tay gầy guộc, cáu bẩn không ngừng cào cấu vào mặt tôi… Hóa ra những âm thanh vi vu giống như tiếng sáo diều mà tôi đã nghe thấy được tạo ra bởi những bàn tay ma đang muốn bóp cổ tôi nhưng không được, bọn chúng tức điên lên giống như những con chó không ngừng cào móng vào một bức tường xi măng.

Nhưng vì sao chúng không thể chạm vào người tôi?

Tôi không biết! Ai mà biết được chứ.

Ngay cả ba ông Tam đang ẩn nấp bên bờ mương đằng xa cũng kinh hãi khi chứng kiến cảnh quỷ dị này cũng không biết tại sao và mùi xú uế mà tôi ngửi thấy chính là của những âm hồn được tuyển mộ làm âm binh tỏa ra.

Tôi ngửi thấy nhưng lại không nhìn thấy được có hàng chục âm hồn đang muốn xé xác mình. Thế nên mới có chuyện tôi vẫn thản nhiên hướng sự chú ý của mình lên những ngọn cây.

Ba ông Tam đã định nhào lên ứng cứu nhưng chị Ma đã ngăn họ lại, tất nhiên tôi chỉ biết được điều này khi mọi chuyện đã qua.

Tôi ngồi thụp xuống tránh gió, tiếng sao diều vẫn đều đều vọng đến bên tai, nghe như xa như gần thật khó đoán biết phát ra chính xác từ nơi nào.

- "Mình có nên đi tiếp không?" – Tôi nghĩ. "Mặc xác bùa chú hay âm binh, bọn họ có phép thì mình cũng có kiếm hộ thân, ma quỷ làm gì được mình chứ? Muốn tặng cho bọn họ đống gạch đá này cũng phải xác định được vị trí chính xác mới hiệu quả".

Bất chợt tôi nghe có tiếng vo ve gần bên, nghĩ là có muỗi vì mình đang ngồi giữa một đám cỏ dại cao gần ngang ngực nên tôi đã dùng thanh kiếm gỗ trong tay quệt ngang quệt dọc vài cái hòng đuổi con muỗi đi nhưng lạ thay tiếng vo ve vẫn còn, dù rất nhỏ, song tiếng sáo diều vi vu bỗng nhiên im bặt. Đồng thời tôi cũng ngửi thấy mùi tanh nồng phảng phất đâu đó rồi dần dần đậm đặc khiến tôi phải đưa tay bịt mũi:

- "Mùi… mùi… mùi người chết?" – Tôi thất kinh, mắt dáo dác nhìn quanh. – "Mùi… mùi này ở đâu ra?"

Đây không phải lần đầu tiên tôi ngừi thấy mùi này, cũng không phải lần đầu tiên tôi ở trong tình huống như thế này nên tôi phản ứng rất mau lẹ. Chai nước tiểu đồng tử nhanh chóng được mở nắp, đổ vung vẩy ra xung quanh đến khi hết sạch thì tôi vứt luôn vỏ chai vào đám cỏ gần đó. Tuy vậy mùi tử khí không vì thế mà nhạt đi, cách tốt nhất để khử mùi này có lẽ phải dùng vài nén hương thơm nhưng tôi không thể làm thế vào lúc này.

- "Có khi nào mình đang bị âm binh vây không?"

Để chắc ăn, tôi vung vẩy thanh kiếm trong tay quét một vòng tròn để kiểm tra nhưng chỉ cảm nhận được những cơn gió đã đổi chiều, ngoài ra không có gì khác lạ.

***