Chương 117: Hồn Về Cố Hương (II)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 117: Hồn Về Cố Hương (II)

Chương 117: Hồn Về Cố Hương (II)


***
Chỉ có những kẻ thần kinh mới luôn tự nhận mình thông minh và bắt người khác phải công nhận điều này, ở một khía cạnh nào đó thì tôi bị thần kinh nhưng nhẹ thôi.

Ba bức tượng đất sét nung lẫn tro cốt của Lê Tam tướng quân đã được tôi chôn giấu vài năm trước bên cạnh rặng tre gai nhà bà ngoại là có chủ đích. Dạo ấy tình hình không yên, trong làng xuất hiện những người lạ. Những người này thuê nhà để ở lại trong làng, ban ngày chủ yếu cửa đóng then cài còn khi đêm xuống họ trở thành những bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện. Họ đã tăm tia ngôi miếu cũ nằm trên một gò đất ở góc vườn nhà bà ngoại tôi. Một vài người trong số họ là thầy phù thủy hoặc biết dùng thuật phù thủy giống như Sơn Ca và tay mặt chuột tai dơi đã truy đuổi tôi trên cánh đồng lúc nửa đêm. Tôi đã chôn giấu ba bức tượng đất sét trên đất nhà bà ngoại mình chính là vì tôi muốn linh hồn của vị võ tướng sinh thời sẽ ra sức bảo vệ chủ nhân của ngôi miếu nhỏ trên gò đất. Một vị tướng quân, một phần thân xác bị chia thành ba, bằng cách nào đó, mỗi bức tượng lại có những nét tính cách khác nhau, điều này thật là tài tình và dù không muốn thì tôi vẫn phải thừa nhận sự cao tay của những kẻ đến từ phương Bắc.

Chị Ma không tự nhiên nhắc khéo tôi rằng tôi là một đứa… thần kinh! Hẳn là ẩn ý của chị ấy muốn nhắc nhở tôi rằng đã đến lúc đưa ba ông Tam về lại chốn cũ, nhưng tại sao lại là lúc này? Đáng ra chị Ma nên đề cập đến việc làm thế nào để đối phó với đám âm binh đang leo trèo, ẩn nấp trên những ngọn cây ngoài đầu làng mới phải chứ?

Nghĩ mãi không ra thì tôi nghĩ mình nên hỏi dò hòng đoán biết được ý của chị Ma ra sao. Thật ra tôi có thể hỏi thẳng chị Ma một cách dễ dàng nhưng xưa nay, nếu chị ấy không trực tiếp nói ra ắt hẳn đằng sau có nội tình bởi chị Ma vốn không phải là người thích úp mở. Nói một cách khác, chị Ma chỉ gợi ý, đưa đẩy để tôi tự ngộ ra sau đó tự quyết định bởi hậu vận của mỗi người như thế nào là do họ tự tìm tòi, tự quyết định.

- Khi không tự nhiên chị lại nhắc đến ba ông, chị mới gặp các ông ấy hay sao ạ?

Chị Ma lắc đầu, vậy nên tôi hỏi tiếp:

- Hay lâu ngày không được động chân động tay nên chị định rủ các ông ấy đi đánh nhau?

Chị Ma chun mũi, vênh mặt lên ra vẻ ngẫm nghĩ trong giây lát rồi cũng gật đầu. Một võ tướng thì chuyện thích đánh đấm cũng không có gì lạ. Nếu như tối mai ngay khi trăng vừa mới nhú, chị Ma rủ rê vong nọ vong kia đi đánh nhau cũng là chuyện thường tình, tôi không lấy gì làm lạ. Kể từ hồi ngôi miếu nhỏ được xây cất trong vườn nhà, tôi gần như đã đứng ngoài mọi cuộc chiến lớn nhỏ của những người sống ở bên kia thế giới.

- Ngoài đánh đấm ra còn gì hay hơn nữa không chị? – Tôi hỏi với giọng có phần ngán ngẩm.

- Sao nhỉ? Ừm… cái gì mà… ờ… hồi xưa chị em ta hay nói kiểu… à… đúng rồi, người thông minh sẽ thấy cơ hội trong khó khăn, phải không nhỉ?

- Cái gì là cơ hội, cái gì là khó khăn ạ? – Tôi thắc mắc.

Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, chị Ma nhếch mép cười khinh khỉnh, đôi mắt của chị ấy díp lại nhìn tôi với vẻ nghi ngờ:

- Nếu chị đoán không lầm thì ngay sớm ngày mai thôi, kiểu gì thằng Ca cũng vác cái bản mặt mốc của nó lởn vởn quanh cổng làng.

- Để làm gì ạ?

- Bản chất thằng đó lương thiện nhưng nó tham quá, lòng tham khiến nó bất chấp mọi thứ hòng đạt được mục đích là tiền bạc. – Chị Ma hơi chau mày. – Nhưng nếu nó không phải là người như vậy thì số nó đã tận từ dạo trước rồi chứ không còn ung dung ngang dọc như bây giờ đâu.

Tôi hiểu rằng chị Ma không có thiện cảm với Sơn Ca khi anh ta là một tay gian hùng nhưng lý do vì sao chị Ma lại không đi quấy rầy Sơn Ca kể từ hồi chỗ yên nghỉ của chị bị Sơn Ca và tôi làm phiền. Tôi cũng có hỏi nhưng lần nào cũng như lần nào, chị Ma đều nói qua loa hoặc gạt đi nên tôi nghĩ có vài lý do khiến chị Ma, dù không muốn, cũng đành phải bỏ vấn đề Sơn Ca sang một bên bởi vì anh ta là thầy phù thủy cao tay, ngoài việc có binh hùng tướng mạnh đi theo thì trước khi rời cái làng này sau một đêm mưa gió bão bùng, Sơn Ca cũng đã bỏ tiền ra xây ngôi miếu thay cho lời tạ tội. Đã nhiều lúc tôi cho rằng mọi chuyện đã trôi vào dĩ vãng nhưng trong thâm tâm của tôi thi thoảng vẫn dấy lên một cảm giác bất an khó giải thích mỗi khi nhớ lại những gì đã diễn ra vào một đêm hạ tuần tháng Một năm 1999. Có một lần chính miệng chị Ma đã nói với tôi rằng vì tôi có tham gia, cũng chính tay tôi sang cát cho chị ấy nên công chuộc tội, chị ấy sẽ không nói về chuyện này thêm lần nào nữa. Tuy nhiên tôi không tin vào lời này của chị Ma bởi chị ấy không phải là người dễ dàng bỏ qua chuyện đông thời như thế, chỉ có một khả năng mà theo tôi đã từng nghĩ, ấy chính là chị Ma đang chờ đợi thời cơ.

- Chắc nó sẽ tìm cách gặp lại em, sau khi biết mọi chuyện đã yên thì nó mới yên lòng.

Tôi gật gù công nhận điều này:

- Chỗ anh em với nhau, làm như thế là phải mà chị.

Chị Ma nhếch mép cười khiến tôi chột dạ, đoạn chị ấy ngoảnh đầu nhìn sang hướng khác rồi lại cúi đầu, chắp hai tay ra sau lưng đi đi lại lại, nét mặt lộ rõ vẻ suy tư.

- Nó sẽ đi một chuyến dài.

Chị Ma đang bước chợt dừng lại ngoảnh đầu nhìn tôi, ánh mắt chị ấy như xoáy sâu vào tâm can khiến tôi phải cúi đầu lảng tránh.

Một khoảng im lặng trôi qua.

Tôi đứng chôn chân ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nheo mắt hỏi lại với giọng ngạc nhiên:

- Sao chị biết anh ấy sắp đi xa ạ? Mà… đi xa là đi đâu?

- Chị nghe thiên hạ đồn thế!

Chị Ma hạ giọng trả lời đồng thời đảo mắt nhìn quanh khiến tôi cũng nhìn trái ngó phải nhưng ngoài tôi và chị ấy ra thì chỉ còn những tán cây trong vườn đang khoác trên mình ánh sáng của trăng khẽ đung đưa theo từng cơn gió nhẹ.

Tôi chợt nhớ lại những gì Sơn Ca và tôi đã nói với nhau bên quán nước, ngoài cánh đồng. Ngoài những chuyện trên trời dưới đất, tôi nhớ lại bộ dạng như một gã du côn của Sơn Ca khi gặp lại sau gần hai năm bặt tăm.

- "Anh ta đi kiếm cơm trên mạn ngược" – Tôi nghĩ. – "Cớ sao dịp này lại đột ngột quay về kiếm chác ở nơi này? Những thứ mình và anh ta tìm được trong hai phi vụ, ừm… tính ra cũng không phải là nhiều so với vòng vàng, nhẫn vàng mà anh ta đeo trên người. Lý do thực sự đằng sau là gì nhỉ?"

Tôi mím môi, khẽ thở dài rồi quay lưng lững thững bước về phía thềm nhà, thả mình ngồi phịch xuống bậc tứ cấp, tựa lưng vào bồn hoa đầu hồi nhà rơi vào trầm tư. Chị Ma để mặc tôi ngồi một mình và nhảy tót lên đống rơm cao chót vót trong vườn lặng lẽ ngồi bó gối ngắm trăng chờ đợi.

Tôi ước gì tôi biết trước được đêm nay sẽ gặp chị Ma trong giấc mơ, nếu biết được thì tôi đã thủ theo một cuốn vở cùng cây bút vì tôi có thói quen viết những dòng nguệch ngoạc lên giấy, điều đó sẽ giúp tôi suy nghĩ mạch lạc hơn.

Nghĩ mãi, nghĩ mãi thì dường như cũng có một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi sau khi tôi liên kết các sự kiện cùng những vong hồn rời rạc lại với nhau.

- "Có thể nào như vậy không? Chỉ sợ là anh Ca đoán ra được ý định của mình nhưng…" – Tôi đứng dậy vặn vẹo thân mình vài cái. - "Xưa nay mình chưa nhờ vả anh ấy điều gì, có lẽ phải tương kế tựu kế trong lần này, thật giả lẫn lộn, phải thử mới biết được".

Suy đi tính lại, tôi quay sang nói với chị Ma:

- Chị ạ… - Tôi ngập ngừng. – Em nghĩ… em nghĩ em có thể tương kế tựu kế nhờ anh Ca đưa những ông Tam trở về chốn cũ.

Tôi vừa dứt lời, chị Ma ngay lập tức nhảy từ trên ngọn đống rơm xuống đất, nhoáng một cái chị ấy đã đứng đối diện tôi với đôi mắt mở to, thể hiện sự phấn khích:

- Sao? Nghĩ ra rồi hả? Có vậy chứ, có vậy chứ! Không uổng công chị đây dày công dạy dỗ.

Tôi nhăn nhó cười:

- Nhưng chị đã biết ý định của em là gì đâu mà tỏ ra vui vẻ như thế?

Chị Ma vội xua tay:

- Chị không cần biết ý định đó của em là gì, xung quanh đây tai vách mạch rừng, nếu em đã nghĩ được thì cứ để trong lòng rồi âm thầm mà làm.

- Hả? – Tôi dáo dác nhìn quanh. – Xung quanh đây có người khác ư?

- Nghĩ sao làm vậy ắt sẽ thành, chị có thể khẳng định với em điều này.

- Cái gì ạ? Làm sao chị biết em đang định làm gì chứ?

Chị Ma đưa một ngón tay lên miệng ra dấu cho tôi:

- Chị không cần biết em sẽ làm gì nhưng chị có thể nói với em như vậy để em thêm tin tưởng vào quyết định của mình. Nói trước bước không qua, hãy làm đi.

Tôi bán tín bán nghi:

- Chị chắc chứ?

- Chưa bao giờ chị chắc như thế! – Giọng chị Ma kiên quyết. – Đây có thể nói là cơ hội ngàn năm có một để các ông ấy trở về nơi mà các ông ấy ngày đêm mong muốn trong những năm qua.

Tôi nhìn chị Ma không chớp mắt còn chị ấy chỉ khẽ gật đầu vài cái thay cho lời động viên khiến tôi cảm thấy khó hiểu khi mà ý định vừa mới lóe lên trong đầu của tôi chẳng lẽ sẽ thành công dễ dàng ư?

Thật khó mà tin được.

Nhưng làm gì còn cách nào khác nữa, dù sao tôi cũng nên thử vì chẳng mất gì ngoài việc uốn ba tấc lưỡi dẻo như kẹo kéo của mình. Trường hợp xấu, kế hoạch không thành thì tôi vẫn có thể tự tay đưa ba bức tượng rời khỏi làng không chút khó khăn.

***