Chương 116: Hồn Về Cố Hương (I)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 116: Hồn Về Cố Hương (I)

Chương 116: Hồn Về Cố Hương (I)


***
Ngược dòng về quá khứ vài năm trước đây khi tôi còn ngồi trên ghế trường cấp hai thì tôi còn đi chơi đêm nhiều hơn bất kỳ đứa trẻ nào khác mà tôi từng biết. Những nơi mà tôi thường xuyên lui tới mỗi khi gà lên chuồng là mả của Mẹ Sư ở cạnh chùa làng, khu vườn âm u nhà bà ngoại, bãi tha ma Cầu Khoai cạnh đường cái quan và tất nhiên không thể thiếu cánh đồng làng. Làng tôi giống như một ốc đảo bốn bề được bao quanh bởi những cánh đồng bát ngát, ví như cánh đồng phía Tây kéo dài đến sát chân lũy tre làng bên. Tôi không dám nói rằng mình thuộc từng gốc cây ngọn cỏ, bờ ruộng hay mô đất nhưng tôi tin rằng đôi bàn chân nhỏ bé của tôi đã in dấu trên hầu hết những bờ xôi ruộng mật có bán kính khoảng gần hai cây số tính từ làng tôi. Trong những đêm rong chơi quên ngày tháng ấy thì bản thân tôi đã có những trải nghiệm đầy thú vị mà đôi khi chính tôi cũng bán tín bán nghi. Tôi chỉ thực sự dừng những cuộc dạo chơi của mình vào dịp Tết tôi học lớp 11 sau sự kiện tôi cùng bố tìm của chìm trong khu vườn nhà và ngôi miếu được xây cất.

Trong cuộc sống thì mọi vấn chuyện đều có lá mặt lá trái, đơn cử như đồng tiền cũng vậy mà thôi. Tôi đã từng nghe chính chị Ma bảo tôi rằng mỗi người chỉ nhìn được một phía của câu chuyện, biết được một mặt của vấn đề. Tôi tin rằng điều này là đúng cho đến một ngày đứng trước tấm tương tủ quần áo mà mẹ tôi vẫn thường dùng thì tôi nhận ra một điều thú vị rằng tôi có thể nhìn được cùng một lúc hai mặt của một tờ tiền. Trong cuộc sống có những điều giản đơn và chính vì nó giản đơn nên chẳng mấy ai để ý đến. Tôi đã hồ hởi nói điều này cho chị Ma, sau khi nghe và nhìn rõ thì chị ấy gật gù, tấm tắc khen tôi thông minh! Từ việc có thể một lúc nhìn được hai mặt của một tờ tiền, tôi đã bảo rằng điều này đồng nghĩa với việc tôi có thể nhìn được hai khía cạnh của một vấn đề qua một lăng kính, hay cụ thể hơn là đứng ở vị trí của người đối diện. Hiểu người, hiểu mình thì việc lớn tất thành, chuyện lớn hóa nhỏ và chuyện nhỏ hóa không có gì.

Khi ấy tôi còn chưa tròn mười sáu tuổi.

Chị Ma đã dạy tôi rất nhiều thứ ngoài võ vẽ bởi tôi không có khiếu ở món đó, tôi đã thử học võ nghệ vài lần nhưng kết cục chỉ khiến chị Ma tức phát điên. Dốt võ thì học văn, có lẽ vì vậy mà tôi được bồi dưỡng về khoản mưu hèn kế bẩn rất nhiều, thật may tôi chưa tận dụng để đi… thao túng tâm lý của người khác bao giờ.

Nhưng cuộc đời luôn có những điều thú vị!

Một kẻ nhát cáy, ngại va chạm, văn dốt võ dát nhưng thích làm thầy dùi như tôi chẳng hiểu vì sao lại hay nhận được sự quý mến và tin tưởng của những người mà tôi biết. Có thể tôi là một kẻ nhìn vô hại, nhanh nhẹn, hoạt bát chăng? Thanh kiếm gỗ đồ chơi mà tôi để trong ba lô là món đồ mà vị sư già cho tôi mượn, một thanh kiếm dùng để trấn yêu trừ ma. Ban đầu tôi đã dùng nó để… gãi lưng, cho đến khi tôi phát hiện ra tác dụng của món đồ chơi ấy thì thú thật là cũng có đôi lúc tôi sử dụng vô tội vạ, tuổi trẻ mà. Một thanh kiếm gỗ nhìn không đẹp mắt nhưng chỉ cần một cái vung tay sẽ khiến cho những linh hồn mà tôi nhìn thấy, vốn đang tồn tại sẽ tan vào hư không và chỉ còn để lại mùi tanh tưởi trong gió.

Mùi tanh tưởi ấy đã nhiều lần khiến tôi buồn nôn.

Càng lớn thì tôi càng hiểu biết hơn hoặc qua mỗi lần va chạm với những hồn ma vất vưởng thì tôi lại nghiệm ra nhiều điều. Tôi không muốn đụng đến họ nếu họ chẳng làm gì tôi bởi những lần đầu tôi dùng thanh kiếm trừ tà tiễn vong, quả thật trong thâm tâm của tôi cũng có nhiều băn khoăn, day dứt. Cho đến một ngày tôi giật mình tự hỏi rằng liệu tôi đã trở thành một kẻ máu lạnh hay chưa? Khi mà mỗi khi vung kiếm tôi đã không cần phải suy nghĩ, sự việc trôi qua tôi cũng không còn day dứt nữa?

Một người đã hơn một lần nói với tôi rằng nắm đấm không bao giờ giải quyết được tận gốc của vấn đề. Hôm nay mình mạnh thì người ta phải phục tùng, một mai mình yếu đi họ lại vùng lên đánh trả, cái lý này ở đời chưa bao giờ sai. Tôi ghi nhớ lời này và bắt đầu bằng việc cất thanh kiếm gỗ đi. Thú thật, đôi lần tôi cũng đã nghĩ đến việc đem trả lại chủ nhân nhưng tôi cũng là một người hay lo xa, tôi sợ rằng một lúc nào đó mình sẽ cần dùng đến.

- "Chẳng lẽ phải dùng đến thanh kiếm ấy ư?" – Tôi thầm nghĩ.

Đối phó với ma quỷ, một thế lực gần như vô hình thì những thứ vũ khí thông thường sẽ khó mà khắc chế được, điều này hầu như ai cũng biết cả. Dường như hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng tôi, chị Ma chợt hỏi:

- Em nghĩ chị sợ đám cắc ké đấy à?

- Em không! – Tôi lắc đầu, nhoẻn miệng cười gượng.

- Dù em có muốn cũng khó mà giúp được nên chuyện này cứ để chị. Nhưng chị nói em nghe, ngày sau tuyệt đối không nên đi theo thằng Ca làm những việc đại loại như đào bới của cải. Lòng tham của con người chẳng bao giờ có đáy, một khi vớ được một mớ lại muốn được nhiều hơn và cứ như thế thì em sẽ ngày một lún sâu vào con đường tăm tối khó mà quay lại.

- Thì nãy em đã nói sẽ không làm nữa rồi mà.

- Đấy là chị nhắc lại cho em nhớ! Làm thầy có lúc thịnh lúc suy, bây giờ thế và lực mạnh, ỷ thế lấy đồ của người ta thì em còn lạ gì nữa. – Chị Ma chau mày. – Nếu là chị, chị sẽ theo cùng trời cuối đất bắt kẻ gian phải trả giá và những kẻ yếu ớt hơn họ cũng có cách của họ.

- Em hiểu. – Tôi gật đầu.

- Một kẻ không dám nhưng nhiều kẻ tụ lại sẽ dám, họ chỉ cần chờ đợi thời cơ ra tay mà thôi. Chị nói cho em biết, khu nhà thằng Ca bây giờ từng gốc cây ngọn cỏ đều có âm binh bởi những vong mất đồ kéo đến đòi đấy. Thời gian vừa qua nó lặn mất tăm mất tích là đi kiếm chác ở nơi xa nên nghe đâu có nhiều vong xứ lạ đến trình giấy xin phép được chờ đến lượt, nói không quá nhưng cũng hàng trăm chứ chả ít.

- Vâng.

- Nói gần nói xa chẳng qua nói thật, cái thằng mặt quắt tai dơi nuôi âm binh phòng thân rồi cũng tuyệt tự. Quân binh của nó đông nhưng so với dạo trước đụng với Mạc quân thì cũng không đáng là gì, nó nhiều cũng chỉ trăm đứa.

Lời của chị Ma khiến tôi nhớ lại bộ dáng của đám âm binh Mạc quân mà tôi đã đụng mặt tầm một năm trước, họ thiện chiến và đặc biệt nhanh nhẹn khi di chuyển trên những cây tre, họ cũng rất lợi hại khi dùng súng thần công.

- Đợt vừa rồi chị bận, tiện đêm nay chị nói luôn chuyện này với em.

- Dạ, chuyện gì ạ?

- Ba ông Tam!

- Sao ạ? – Tôi giật mình. – Ba ông Tam làm sao hả chị?

Ba ông Tam mà chị Ma vừa mới đề cập đến là ba bức tượng đất nung giống nhau, điểm khác biệt duy nhất của ba bức tượng này ở thứ vũ khí mà họ sử dụng. Vài năm về trước tôi đã có cơ duyên thó được ba bức tượng này từ tay những người Tàu chuyên đi tìm kho báu. Tuy là ba bức tượng nhưng thực tế lại có chung một nguồn gốc từ… xương cốt của một vị tướng quân tên là Lê Tam, ông tướng này sinh thời là một trong những tùy tướng của Thái tử Lê Duy Vỹ. Những thầy phù thủy người Tàu kết hợp với những kẻ xấu tìm những ngôi mộ cổ nhằm phục vụ mục đích riêng, trong số đó có việc họ lấy xương cốt của người nằm dưới mộ, tán nhỏ thành bột mịn sau đó trộn lẫn với đất sét tạo thành âm binh tượng đất. Và như vậy, một phần xương cốt của người đã khuất, nếu tìm được cũng giúp họ sở hữu nhiều tượng âm binh giống hệt nhau.

Lê Tam tướng quân là một trường hợp như vậy.

Vào một đêm tối trời trước đây, tôi cũng đã thể hiện rõ ý nguyện đưa ba bức tượng đất nung về lại chốn cũ, một ngôi mộ nhỏ nằm trong một bãi tha ma rộng lớn của Thủ đô nhưng tôi dù gì vẫn chỉ là một thằng học sinh cấp ba, hiểu biết có hạn, mưu mô xảo quyệt cũng chỉ tạm gọi là khôn lỏi trong lũy tre làng nên chưa có điều kiện thực hiện tâm nguyện này. Bây giờ chị Ma bất chợt nhắc đến ba ông Tam khiên bụng dạ tôi không yên.

- Chẳng sao cả! – Chị Ma bĩu môi. – Như đêm nay thì say vắt cả lưỡi, chẳng biết trời đất trăng sao gì sất.
Tôi vỗ nhẹ lên ngực thở phào:

- Vậy mà em tưởng có chuyện gì.

- Hẳn em cũng biết đối với vong thì một lời hứa chính là giao kèo?

- Tất nhiên!

- Bao giờ em định đưa các ông ấy về lại chốn cũ? Chẳng lẽ cứ để ba ông đó trong vườn nhà bà em?

- Chị không nhắc thì em… cũng quên! – Tôi gãi đầu thừa nhận. – Bây giờ em sẽ ở Hà Nội nên chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội thực hiện lời hứa trước đây.

- Em nghĩ chị không biết sao?

- Dạ, biết gì ạ?

Chị Ma nhoẻn miệng cười:

- Theo như chị được biết thì em đã từng đến tận bãi tha ma đó thăm dò nhưng lý do vì sao em chưa mang ba bức tượng đi khỏi làng thì chị không được rõ.

Tôi đành thừa nhận:

- Chả giấu gì chị, thật ra mang ba bức tượng ra khỏi làng không phải vấn đề gì to tát đối với em nhưng bãi tha ma mà các ông ấy nói bây giờ đã khác rất nhiều, lác đác đã có nhà cửa mọc lên, một số ngôi mộ đã được di dời và thời điểm em thám thính không phù hợp cho việc khoét vài lỗ nhét tượng xuống.

Nói đoạn tôi thở dài thườn thượt:

- Bãi tha ma ấy không như Cầu Khoai làng mình.

- Chị hiểu và mấy ông đó cũng hiểu điều này nên không bao giờ dám thúc giục em.

Chị Ma bây giờ chỉ cao hơn tôi chừng bốn đến năm phân nên tôi không còn phải ngẩng đầu lên nói chuyện với chị ấy như trước đây nữa nên chị ấy cũng chẳng cần cúi đầu nhìn tôi. Lúc này, ánh mắt của chị Ma nhìn xoáy vào tôi khiến tôi bối rối lùi lại, chị Ma cười tinh quái:

- Chả phải em luôn tự vỗ ngực tự nhận bản thân là kẻ thông minh hay sao?

- À… à… Vâng! Thì… thì sao ạ?

Chị Ma gõ nhẹ một ngón tay lên thái dương, khẽ hất hàm:

- Thì động não đi, não ngủ quên lâu quá rồi đấy!

Tôi nhăn mặt một hồi vẫn không hiểu chị Ma đang ám chỉ điều gì.

***