Chương 115: Cây Muốn Lặng

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 115: Cây Muốn Lặng

Chương 115: Cây Muốn Lặng


***
Chị Ma đã tìm cách che chở cho tôi vào lúc nguy khốn nên tôi có thể phán đoán rằng bộ dạng tả tơi của chị ấy lúc này hẳn là có liên quan mật thiết đến tôi, chỉ có điều tôi không biết cụ thể chị ấy đã gặp phải chuyện gì. Tôi đứng im, cúi đầu bên ngôi miếu nhỏ giữa đêm khuya thanh vắng lắng nghe chị Ma tổng sỉ vả, mắng nhiếc không tiếc lời. Tôi chưa bao giờ thấy chị Ma tức giận như vậy, chỉ thiếu điều chị ấy cho tôi vài cái bạt tai nữa là đủ để tôi cảm nhận sự tức giận của một phụ nữ đẹp. Nhưng chị Ma sẽ không tát tôi, tôi thừa biết điều ấy, trước đây tôi còn phạm phải nhiều sai lầm tệ hại hơn nhiều mà còn chưa bị ăn đòn cơ mà. Tôi tuyệt nhiên không cảm thấy có chút áy náy nào, thay vào đó trong tâm trí tôi toàn là những thắc mắc chưa có lời giải đáp.

Phụ nữ đẹp thường ghê gớm! Có phải như vậy không? Tôi làm sao mà biết được, tôi thấy mẹ tôi cũng là một người phụ nữ đẹp và mẹ tôi cũng ghê gớm có tiếng. Cô bạn gái của tôi, Hà An, cũng có thể xem là một cô gái đẹp và sự ghê gớm của cô nàng thì không cần phải nghi ngờ gì nữa. Mẹ tôi có thể nói liên tục hàng giờ đồng hồ mà không biết mệt mỏi nhưng mẹ tôi là người, một người bình thường còn đây là chị Ngọc Hoa, một hồn ma thì thật khó mà đoán biết được. Vậy một hồn ma nói thì biết đến bao giờ mới ngưng nghỉ? Tôi ngoài việc phải lắng nghe đồng thời trong đầu suy nghĩ trăm phương nghìn kế tìm cách cắt ngang buổi lên lớp của chị ấy, nếu không tôi sợ rằng khi thức giấc, toàn thân của tôi sẽ đau nhức, nhất là đôi tai chắc chắn sẽ ù đặc bởi cả đêm phải nghe những lời mắng mỏ mãi không thôi.

- Ai? Đứa nào đã khiến chị ra nông nỗi này? Chị nói cho em biết để em đi đào mồ cuốc mà nhà nó lên!

Tôi ngẩng đầu cất tiếng hỏi chị Ma sau khi đã cân nhắc kỹ thiệt hơn. Chị Ma đang thao thao bất tuyệt bỗng khựng lại, tròn mắt nhìn tôi:

- Em vừa bảo gì?

- Kẻ nào ăn gan hùm, uống mật gấu mới dám chống lại chị. Em nghĩ kỹ rồi, chỉ cần biết kẻ nào dám bạo gan làm rách nát váy áo của chị thì ngay bây giờ… à… chậm nhất là đến tối mai thôi, em sẽ vác cuốc đi đào mả, đổ nước tiểu trẻ con, thậm chí cả mắm tôm nếu cần thiết. – Tôi cố lên gân, giọng chắc nịch.

- Hử? Ác giả ác báo, làm vậy không được. – Chị Ma chợt dịu giọng. – Phạm phải mồ mả của kẻ khác thì tai bay vạ gió đến ngay đấy, không nên làm thế.

- Nhưng em tức!

Tôi vừa nói vừa vỗ nhẹ lên ngực, tỏ ra khó chịu. Chị Ma ngạc nhiên:

- Em khó chịu cái gì?

- Thì chị nhìn xem, váy áo tóc tai của chị tả tơi như xơ mướp thế này ắt hẳn có kẻ cậy thế làm càn, ỷ đông hiếp yếu. Em nhất định sẽ đòi lại công bằng cho chị. – Cặp mắt của tôi mở to, nhìn thẳng kèm theo vài cái gật đầu thể hiện sự quyết tâm.

Chị Ma chợt chau mày lùi lại nhìn tôi:

- Em đang nói đùa đấy ư? À… em định đánh trống lảng có phải không?

Nhìn thấy ánh mắt chị Ma nhìn tỏ ý nghi ngờ, tôi chép miệng, thở dài:

- Đâu có! Hồi trước cái con trâu ở khu dưới đã khiến chị tơi tả còn em chút xíu nữa bị thủng bụng. Em căm con trâu ấy mà chẳng làm gì được vì nó là trâu, lại là trâu ma nên em… tha cho nó. Còn bây giờ, nhìn bộ dáng của chị thì em đoán không phải do trâu hay bò ma mà do người hoặc một lũ ma khác, có phải không chị?

- Ừm…

Chị Ma ậm ừ định lảng tránh câu hỏi nhưng tôi, một kẻ ranh mãnh, đời nào không nhận ra điều này qua nét mặt của chị ấy. Tôi ướm hỏi:

- Chị! Lúc em mới về em có thắp hương khấn vái một hồi lâu mà chị không nghe thấy ạ?

Chị Ma không trả lời câu hỏi của tôi, thay vào đó, chị ngẩng đầu lên nhìn trăng ra chiều ngẫm nghĩ, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc đang rối tung rối mù.

- Chị cũng chẳng cần bận tâm làm gì, tóc tai rũ rượi, váy áo xộc xệch thì chỉ cần chỉnh lại một tí là chị lại đẹp như thường. – Tôi nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể. – Chị! Có phải do chị đẹp quá nên bị lũ ma ở ngoài cánh đồng vây không ạ?

Nói đoạn tôi đấm hai tay vào nhau vài cái, nhăn nhó:

- Em biết ngay mà, đàn ông dù đã làm ma rồi cũng không bỏ được cái tật mê gái đẹp. Chị! Kiếm của chị đâu? Mấy vong bố láo bố lếu, có ý đồ bậy bạ thì chị tặng cho vài kiếm tiễn vong luôn có phải hay không?

- Nói như em thì dễ quá còn gì. – Chị Ma hất nhẹ mái tóc, nét mặt đã bớt phần khó chịu. – Mà em nói cũng phải, đẹp cũng là một cái tội.

Tôi cố giấu đi nụ cười bởi vì đã dò được ý của chị Ma cũng như thành công trong việc chấm dứt bài thuyết giảng mà chị ấy dành cho tôi.

- Vậy thanh kiếm của chị đâu?

- Chị không mang theo chứ mang theo thì… - Đoạn chị lại đưa tay vuốt mái tóc dài óng ả. – Với lại chị là con gái, đêm Trung thu đẹp như thế này mang kiếm theo bên mình e không tiện. Hơn nữa bấy lâu nay trời yên biển lặng, cái vùng này cũng chẳng có động mà cần phải mang theo.

- À vâng, em hiểu, em hiểu!

Tôi xoa hai lòng bàn tay vào nhau, điệu bộ khúm núm:

- Em cảm ơn chị đã cứu em, đêm nay mà không có chị giúp chắc em cũng thành ma rồi.

- Biết như vậy thì tốt, chị tưởng em bây giờ coi trời bằng vung rồi?

- Nào đâu có, sao thế được. Thú thật với chị chẳng qua em vô công rỗi nghề muốn kiếm thêm chút ít đặng có tí vốn phòng thân khi ra ngoài Hà Nội chứ thật tâm thì chị còn lạ gì tính em. Em là em không thích dây vào mấy cái chuyện đào bới lúc đêm khuya tí nào.

Chị Ma nhìn lướt qua mặt tôi rồi nhếch mép cười:

- Thôi đi ông tướng! Chị không phải trẻ lên ba đâu mà nói kiểu đấy.

- Thật em chẳng dám giấu gì chị cả.

Điệu bộ hèn mọn cộng với miệng lưỡi không xương của tôi quả thực cũng giúp ích chút ít trong việc khơi gợi lòng trắc ẩn của chị Ma bởi ngay sau đó chị ấy xoay lưng, cái bóng lưng thân quen của chị nhạt dần rồi biến mất khiến tôi ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì. Tôi đứng ngây ra một chỗ, đưa tay bóp trán ngẫm nghĩ xem liệu mình có lỡ mồm nói điều gì không hay không phải khiến chị Ma phật lòng? Nhưng tôi tin rằng mình đủ khéo léo để không làm chị Ma nổi cơn tam bành.

- Cái thằng thầy pháp mặt chuột tai dơi khốn nạn, tưởng lừa được nó một vố chứ ai mà ngờ được nó cũng chẳng phải tay vừa.

Giọng chị Ma từ trong khu vườn vọng ra, đôi đảo mắt nhìn quanh trong giây lát và rồi chợt hiểu ra lý do chị ấy tự nhiên biến mất không nói một lời nào. Chị Ma trở lại trong bộ váy áo mới toanh, ngoài bộ đồ vía màu đỏ có thêu những hoa văn mà chị ấy hay mặc vào những dịp lễ ra thì tôi không biết chị Ma sở hữu bao nhiêu bộ váy áo. Chị Ma cũng là con gái mà con gái có váy áo nhiều là lẽ đương nhiên, chỉ có điều chị ấy thích màu đỏ nên hầu hết những bộ đồ mà chị ấy mặc đều có màu đỏ. Tôi còn nhớ rõ hồi mới quen biết thì chị ấy chỉ bận duy nhất bộ đồ vía, sau này chắc là do chị Ma đi ngao du sơn thủy nhiều nên tân thời hơn, váy áo vì vậy mà cũng trở nên đa dạng về mẫu mã. Trong khoảng bảy năm quen biết, tôi không nhớ mình đã "gửi" cho chị Ma bao nhiêu bộ váy, nếu chỉ tính ngày Vọng với ngày Sóc hàng tháng thì ít nhất một năm cũng có hai mươi bốn bộ, bảy năm vị chi là một trăm bốn mươi tám bộ đồ, chưa kể những ngày Tết, ngày giỗ hoặc… tôi phải "cảm ơn". Váy áo con người mặc còn hư hao chứ váy áo gửi cho người âm lúc nào cũng mới tinh như vừa mới may xong.

- Chị đang nói đến ai ạ?

- Cái thằng thầy dởm đuổi em chứ còn ai vào đây nữa.

- À, vâng! Hắn ta có thuật pháp gì cao siêu hả chị?

- Hừ! Người làm sao chiêm bao làm vậy!

Chị Ma bước ra khỏi khu vườn, đứng tựa lưng vào ngôi miếu nhỏ, bĩu môi nói tiếp:

- Cái thằng bán nam bán nữ nên cách dùng âm binh của nó cũng chẳng ra cái thể thống gì, rặt một lũ ngợm hôi hám, bẩn thỉu.

- Bán nam bán nữ? – Tôi chau mày hỏi lại. – Ý chị là pê đê ạ?

- Pê đê là gì?

Tôi giải thích ngắn gọn cho chị Ma, chị vừa nghe vừa gật gù tỏ vẻ đã hiểu rõ rồi trầm ngâm:

- Có vẻ thằng mặt chuột ấy không giỏi bằng thằng Ca mất nết nhưng nó cũng không phải dạng vừa gì. Cái lũ âm binh mà nó nuôi… ừm… nói sao nhỉ? Nhìn na ná đám ma đói và chắc chắn không phải vong vùng này.

- Chắc mạn ngược! – Tôi đoán bừa.

- Có thể! – Chị Ma gật đầu. – Bọn nó chạy còn nhanh hơn cả khỉ, chị mà không nhanh chân thì giờ này có khi bị bọn nó làm nhục rồi. Hừ, chúng nó cứ chờ đấy.

- Ơ mà chị, em tưởng là hắn với một người khác đuổi theo một cái bóng, cái bóng đó có phải là chị không?

- Còn ai nữa? Chị lấp ló dụ chúng nó chạy về hướng khác nhưng được một đoạn thì thằng khốn kia dùng thuật gọi âm binh. Nhìn cái đám ấy khiếp khiếp là.

- Mà thôi chị ạ, dù gì chị cũng đã thoát được rồi, lần sau em sẽ không gây ra những chuyện như vậy để chị phải cứu nữa.

- Làm được mới nói nhé?

- Vâng! – Tôi gật đầu. – Em thấy kiếm tiền kiểu ấy cũng chẳng bền.

- Biết được vậy thì tốt, không uổng công chị đây chăm bẵm nhưng mọi chuyện không kết thúc đơn giản như em nghĩ đâu.

- Còn việc gì nữa ạ?

- Lũ khốn ấy đang ở đầu làng. – Chị Ma nói tỉnh bơ.

- Lũ nào ạ?

- Cái lũ âm binh của thằng mặt chuột tai dơi.

- Hả? Sao… sao bọn họ lại đứng ở đầu làng? – Tôi hoảng hốt. – Em… em có dẫn bọn họ về đâu? Chắc không phải là em chứ ạ?

- Trong cái rủi có cái may, rủi là bị thằng bán nam bán nữ đó đuổi hút chết, may là không triệu âm binh từ trước chứ không đám ấy ám vào em thì…

Chị Ma lườm một cái sắc lẹm khiến tôi chỉ đành cười gượng gạo, chị nói thêm:

- Bọn nó theo chị.

- Thế bây giờ làm sao hả chị?

- Cuối canh Tư rồi có muốn cũng chả làm gì được. – Chị Ma đứng khoanh tay thản nhiên nói. – Bọn nó không vào được làng thì sẽ rút, cùng lắm giờ Tý canh Ba ngày mai lại mò đến chứ gì? Đến khi ấy chị sẽ thiết đãi bọn nó một cách thịnh soạn.

- Tố… tối mai ạ?

- Có thể! Quân đã mò ra thì tướng ắt sẽ ló mặt.

- Trời ạ! – Tôi tỏ ra lo lắng đi đi lại lại, thi thoảng thở dài. – Làm sao đây? Làm sa…

- Thôi dừng lại! – Chị Ma gắt. – Có gì mà cuống lên như thế? Đi lại chóng hết cả mặt.

- Là em lo.

- Lo cái gì?

- Thì âm binh đấy ạ.

- Bọn tôm tép ấy thì làm được cái gì? – Chị Ma chợt nắm chặt hai bàn tay lại, đấm nhẹ vào nhau, nhếch mép cười tinh quái. – Kiếm để mãi cũng cùn, để xem đường kiếm của chị nhanh hay lũ khỉ đấy nhanh.

Đã lâu lắm rồi tôi không động tay động chân, dây dưa vào mấy việc liên quan đến ma quỷ, âm binh bởi ai cũng hiểu rằng bàn tay một khi nhúng chàm rồi khó mà gột rửa cho sạch được. Tôi sắp tròn mười tám tuổi, độ tuổi trưởng thành và thú thật là tôi muốn đoạn tuyệt với một phần quá khứ không lấy gì làm yên ả của mình.

***