Chương 112: Chạy Để Sống

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 112: Chạy Để Sống

Chương 112: Chạy Để Sống


***
Tôi nghĩ không chỉ riêng tôi mà bất kể ai cũng vậy, trong những lần đầu dù cố tình hay vô ý tham gia vào một cuộc ẩu đả đều chẳng biết bản thân nên phản ứng như thế nào cho đúng. Có người sợ đến nhũn chân, muốn chạy cũng không thể cất bước lên được, cũng có những người tỉnh táo hơn sẽ ba chân bốn cẳng ôm đầu mà bỏ chạy… Nhìn chung, kinh nghiệm về bất kỳ lĩnh vực nào của một người luôn có được nhờ vào sự trải nghiệm thực tế, kể cả việc đánh nhau.

Em trai của tôi, thằng bé cáo đôi má bánh đúc, từng là một thằng bé kháu khỉnh và dễ mến cho đến trước khi nó mười lăm tuổi. Tôi không biết quá trình thay đổi của một thằng bé hiền lành trở thành một thằng bé thích dùng nắm đấm để nói chuyện ra sao. Tôi chỉ nhớ mang máng được rằng khi nó học lớp 7 đã bị bạn bè cùng lớp, cùng trường bắt nạt. Sau một vài lần thằng em bé bỏng của tôi phải nhờ đến tiếng nói của mẹ can thiệp thì nó đã lựa chọn cách bị cho ăn đấm, nói đúng hơn là nó chấp nhận. Nó tích lũy được kinh nghiệm được từ những lần bị ăn đòn của chúng bạn bởi nó thân cô thế cô chẳng thể nào chống lại được một nhóm đông hơn. Bẵng đi một thời gian, mẹ tôi được mời lên trường và tôi nghĩ mẹ tôi đã rất sốc khi hay tin đứa con trai của mình nay đã trở thành một tay anh chị, nếu tôi nhớ không nhầm, sự việc này diễn ra hồi nó học lớp 9. Em trai của tôi, Ba Duy, chưa bao giờ học võ nhưng như tôi từng tận mắt chứng kiến hoặc nghe đám bạn của nó kể với nhau thì nó luôn đánh phủ đầu đối phương trong lúc người ta bất ngờ nhất, bất kể là đối phương to cao hơn nó. Ba Duy muốn chiếm thế thượng phong ngay từ đầu, dần dà đám bạn của nó từ hai, ba đứa tăng lên thành hàng chục và trong hầu hết các cuộc ẩu đả mà em trai tôi từng tham gia thì nó luôn là đứa khởi xướng bằng cách lao lên đầu tiên, đánh người khác đầu tiên.

Sở dĩ tôi lan man đề cập đến thằng em của mình là nhằm chứng minh một điều rằng trong cuộc sống này, làm bất cứ việc gì cũng cần phải có kinh nghiệm, kinh nghiệm đó có thể phải đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt, thời gian và đôi khi là cả máu nữa.

Tôi có kinh nghiệm đánh nhau không? Nói có cũng chẳng đúng mà không thì chả phải. Tôi tự đánh giá bản thân là kẻ giỏi chỉ tay năm ngón, vẽ việc cho người khác làm, bày mưu cho người khác thực hiện hơn là xông pha ở những điểm xung đột nóng bỏng. Mấy năm trước, khi còn học cấp hai, tôi thường xuyên rong chơi vào những đêm sáng trăng hoặc cả những đêm tối trời gió rét căm căm, mưa phùn quật rát mặt. Trong những lần rong chơi vào đêm khuya trên những cánh đồng làng thì bản thân tôi cũng tự trang bị được cho bản thân chút ít kinh nghiệm về… trận mạc! Nhưng nói gì thì nói, những kinh nghiệm ấy tôi có được khi đối diện với những vong hồn và trong tay tôi luôn có những thứ vũ khí giúp tôi chiếm thế thượng phong chỉ trong giây lát hoặc thoắt ẩn thoắt hiện còn nhanh hơn cả một bóng ma. Có một thực tế không thể chối cãi được, đó chính là tôi còn thiếu nhiều kỹ năng để đối đầu với một người trưởng thành, một người trưởng thành bằng xương bằng thịt chứ không phải là những hồn ma mà tôi nhìn thấy mỗi khi được "mở mắt" bằng thứ lá diệu kỳ nơi vườn nhà.



Sau một thoáng lưỡng lự, hai người đàn ông bắt đầu hành động, họ trao đổi với nhau bằng ánh mắt và những cái gật đầu. Ngay sau đó, người đàn ông mặc áo ba lỗ với cây tuýp sắt trên tay định xông lên gò đất áp sát Sơn Ca. Tôi nghĩ Sơn Ca sẽ lùi lại hoặc quay lưng bỏ chạy nhưng tôi đã nhầm bởi anh ta gan lỳ hơn tôi tưởng. Sơn Ca đứng trên cao, anh ta hạ trọng tâm xuống đồng thời thanh đoản đao trong tay quét ngang một đường đầy dứt khoát khiến đối phương đành phải thối lui.

- Lên đây, lên đây!

Sơn Ca vừa nói vừa giơ tay vẫy vẫy, vẻ thách thức hiện rõ trên nét mặt. Người đàn ông mặc áo ba lỗ nhăn mặt, ông ta di chuyển một vài bước sang bên trái thì Sơn Ca đứng ở bên trên gò đất cũng vậy, hai bên cứ dền dứ nhau như vậy. Ở phía bên kia, anh Phương dường như muốn chạy về phía này nhằm hỗ trợ cho Sơn Ca và tôi nhưng đối phương không dễ dàng để anh đạt được mục đích, và như vậy tôi cũng mau chóng nhận ra một sự thật phũ phàng rằng mình chính là nhân tố yếu nhất, dễ bị triệt hạ nhất, có khi chỉ cần một nắm đấm ngay giữa mặt là tôi nằm quay đơ chẳng cần biết trời đất trăng sao là gì nữa.

Người đàn ông được phân công bắt lấy tôi có dáng người thấp đậm với mái đầu đinh và râu ria lởm chởm, nét mặt lộ rõ vẻ dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Ông tay cẩn thận nhích từng bước về phía tôi đầy cảnh giác, lời hăm dọa của Sơn Ca ít nhiều có tác dụng, có lẽ với những người kiếm sống trên lưỡi dao thì chỉ một sơ sẩy nhỏ như coi thường địch thủ sẽ dẫn đến hậu quả rất tàn khốc, thậm chí phải trả giá bằng tính mạng.

Tôi cũng lùi lại phía sau vài bước, đưa mắt quan sát thế trận một lượt, hít vài hơi thật sâu một cách gấp gáp rồi cố hét thật lớn xem như lời tạm biệt:

- Hẹn gặp lại!

Tôi tin rằng với những tiếng hò hét trong khi hai bên xô xát cùng với âm thanh do vũ khí va chạm với nhau tạo thành ít nhiều đã đánh động đến những ngôi nhà nằm khuất lấp sau những rặng tre phía xa xa, vậy nên cùng với động tác xoay người, đôi chân bắt đầu tăng tốc thì tôi cũng không quên ngửa cổ lên trời nhìn trăng mà hét:

- Cướp! Cướp! Bớ làng nước ơi, cướppppppp!

Tôi cho rằng tôi đã dùng đến bảy phần công lực dồn vào những tiếng hét của mình, giữa đêm khuya thanh vắng, gió hiu hiu thổi từ cánh đồng vào phía những bụi tre, vậy nên tiếng hét của tôi khả năng đã vang vọng đi rất xa, bằng chứng là tôi thấy thấp thoáng những ánh điện le lói xuyên qua rặng tre gai mà tôi đang chạy gần như song song.

Tôi vừa chạy vừa la làng.

R9 và Chắc Gạo đã hàng trăm lần nói rằng tôi là một đứa lắm mồm nhưng tôi không bao giờ chấp nhận bởi chúng nó nói hãy còn thiếu, ngoài việc lắm mồm thì tôi còn… to mồm nữa!

- Đ** mẹ thằng ôn con, đứng lại!

Tôi thấy rất vô lý mỗi khi đuổi bắt thì người đuổi luôn yêu cầu người chạy phải đứng lại, chỉ có thằng ngu mới đứng lại mà tôi lại không phải là kẻ ngu ngốc, chưa bao giờ!

Tôi mười bảy tuổi, cái tuổi mà người ta thường nói thậm xưng rằng sức khỏe có thể bẻ gẫy sừng trâu, dời non lấp bể. Chiều cao của tôi đâu đó khoảng mét sáu nhưng dáng vẻ gầy gò với số cân nặng khoảng bốn mươi sáu đến bốn mươi bảy cân cả bì nên tôi tin rằng mình chạy nhanh hơn người đàn ông thấp đậm đang đuổi sát phía sau. Tôi hãy còn nhớ rằng hồi học lớp 12, khi chạy 100m trong giờ Thể dục thì tôi đứng gần bét bảng trong số 14 đứa con trai nhưng đấy là chạy vì điểm số còn bây giờ tôi đang chạy nhằm bảo toàn tính mạng của mình. Vào những lúc nguy khốn, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc thì con người ta thường làm được những điều mà trước đó bản thân chưa bao giờ làm được.

Có một điều rất buồn cười mà sau này tôi nghĩ mãi cũng không hiểu được là vì sao tôi lại có thể chạy nhanh đến như vậy trong khi một tay cầm lưỡi lê, tay còn lại cầm… xẻng và trên lưng vẫn đeo ba lô! Tôi còn chẳng thể nhớ nổi là mình đã cầm cái xẻng trong tay từ lúc nào, sự thật là vậy.

Tôi ngửa cổ lên nhìn bầu trời cao vời vợi mà chạy thay vì nhìn chăm chăm xuống những thửa ruộng mà tôi đã băng qua. Lúc bắt đầu cuộc rượt đuổi thì người đàn ông kia cách tôi chừng năm mét hoặc chưa đến năm mét, tôi nhớ không rõ. Vậy mà sau khoảng gần hai trăm mét thi chạy thì tôi đã bỏ xa ông ta đến hơn ba chục mét. Ngoái đầu nhìn người đàn ông đang đuổi theo mình, tôi cảm thấy yên tâm hơn vài phần khi nhận ra rằng tốc độ của ông ta rất chậm, điểm mấu chốt có lẽ nằm ở cái… bụng chứa bia rượu của ông ta hoặc cũng có thể chân ông ta… ngắn hơn chân tôi?

Dăm bảy chục mét tiếp theo, tôi cắm đầu chạy, đến khi ngoái nhìn thì nhận thấy khoảng cách đã kéo giãn ra đến năm chục mét chứ chẳng ít, tôi chạy chậm lại rồi dừng hẳn để thở, thầm nghĩ trong bụng rằng thì là mình nhất định sẽ thoát, đánh nhau thì tôi nào có cửa thắng nhưng chạy trối chết thì tôi tin rằng mình sẽ có cửa sống.

- Bắt… bắt lấy nó… mẹ nó… tóm…!

Người đàn ông vừa chạy vừa vung vẩy tuýp sắt chỉ về phía tôi trong khi tôi đang cúi người để thở phì phò. Tôi định nói gì đó nhằm chọc tức ông ta nhưng tôi chưa kịp làm điều đó thì phát hiện ra một bóng đen vừa nhảy vọt qua bụi cây thấp ven đường đất. Tôi chăm chú nhìn về phía bóng đen vừa mới xuất hiện, ánh trăng sáng như ban ngày giúp tôi nhanh chóng nhận ra bóng đen này chính là người thứ tám trong nhóm người lạ, đây hẳn là kẻ sở hữu giọng the thé như mẹ ranh khi nãy. Sau khi nhảy từ trên đường xuống bờ ruộng, kẻ lạ mặt ngay lập tức chạy về phía tôi, hắn ta cũng có dáng người cao và gầy như Sơn Ca. Hắn ta vung gậy, vừa chạy vừa chỉ vào tôi lớn tiếng:

- Trung thu năm sau là ngày giỗ của mày, thằng chó đẻ! Đứng lại!

Phải nói rõ rằng từ lúc bắt đầu bỏ chạy ở chỗ gò đất cho đến chỗ tôi đang tạm dừng để thở thì mới chỉ được độ hơn ba trăm mét. Tôi nhắm hướng phía Tây mà cắm đầu chạy, chạy gần như song song với những rặng tre gai tối om nằm ở hướng Nam, hướng chạy của tôi có chếch về phía Tây Bắc nhưng không đáng kể. Bởi vậy kẻ mới xuất hiện từ bóng trong bóng tối chỉ mất vài giây để rút gần khoảng cách với tôi, điều này cũng đồng nghĩa với việc tôi bị hai người truy đuổi cùng lúc, người đàn ông để đầu đinh đuổi theo sau còn kẻ mới xuất hiện thì tạt sườn.

Tôi nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình!

***