Chương 111: Bắn Vào Đầu!

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 111: Bắn Vào Đầu!

Chương 111: Bắn Vào Đầu!


***
Tiếng hét thất thanh kèm theo lời chửi rủa của ai đó dường như rơi vào thinh không, tiếp theo đó là sự im lặng đến rợn người. Có lẽ những người vừa bị ném cũng bất ngờ nên sau tiếng hét đau đớn như một phản xạ tự nhiên thì bọn họ không biết phải làm gì.

- Bọn nó lấp đằng sau mô đất, anh em lao lên bắt lấy!

Vừa lúc tôi nghiêng đầu nhìn ra thì thấy ba bóng người nhất loạt đứng bật dậy, quả nhiên trong tay họ có mang vũ khí, nếu tôi nhìn không nhầm thì đó hẳn là những cây tuýp bằng sắt dài chưa đến một mét. Tôi có chút luống cuống định quay lưng bỏ chạy khi ba người đàn ông cùng lao nhanh về phía tôi đang ẩn nấp. Đúng lúc ấy tôi thất kinh vì bỗng nghe thấy một tiếng thét rất lớn, ba người đàn ông cũng giống như tôi, họ bị bất ngờ nên chẳng ai bảo ai, họ đều khựng người lại khi chỉ còn cách gò đất tầm ba mét. Những giây tiếp theo đó, dưới ánh trăng sáng tỏ của đêm rằm, tôi tận mắt nhìn thấy cái bóng của anh Phương xuất hiện trên gò đất tung một cú song phi thẳng về phía ba người đàn ông. Tôi không biết anh Phương đã làm gì, chính xác là như vậy bởi chỉ sau một cái chớp mắt, tôi nghe thấy âm thanh "hự" và rồi nhìn thấy ba người đàn ông đồng loạt ngã ngửa ra phía sau, họ bị đánh ngã chỉ bởi một đòn. Ba người đàn ông ngã sõng soài trên ruộng lúa, lăn qua lộn lại, tiếp theo đó là những tiếng rên hừ hừ.

Anh Phương đứng lừng lững trước mặt ba người đàn ông, bóng lưng quay về chỗ tôi và Sơn Ca đang ẩn nấp. Sơn Ca nói với giọng đắc chí:

- Đấy, tao đã bảo rồi! Ông Phương này khiếp lắm.

Tôi há hốc miệng ngạc nhiên không nói được thành lời nên chỉ biết gật đầu lia lịa.

- Chúng mày là bọn đếch nào, nửa đêm nửa hôm đến rình mò cái gì ở đây? Khôn hồn thì mau cút đi cho khuất mắt ông! - Anh Phương gằn giọng.

Ba người đàn ông lồm cồm bò dậy, người nào người nấy đều đưa tay lên xoa ngực nhưng tôi nhận thấy trong tay họ vẫn lăm lăm vũ khí. Một trong số ba người vừa đứng vững sau khi khạc một tiếng thì nhổ thẳng vào mặt anh Phương, anh này phản ứng bằng cách nhảy lùi về phía sau.

- Thằng chó! Mày đánh lén bọn ông lại còn to mồm! Nghe giọng là biết mày không phải người vùng này rồi, mẹ kiếp! Trước khi các ông đây chưa phát điên thì mày mau cuốn xéo khỏi nơi này kẻo năm sau sẽ trở thành ngày giỗ của mày.

- Hừ! Kẻ mạnh dùng nắm đấm để nói chuyện, ba thằng tôm tép chúng mày lên một lượt luôn đi kẻo trời sáng.

Ba người đàn ông quay sang nhìn nhau, sau một giây trao đổi bằng ánh mắt cùng cái gật đầu thì họ cùng nhào đến tấn công anh Phương, anh này lùi một bước thủ thế đồng thời tay phải luồn ra sau thắt lưng rút cây côn nhị khúc ra rất nhanh. Dưới bóng trăng khuya, tôi chỉ kịp nhìn thấy anh Phương vung cây côn nhị khúc quét một đường ngang mặt đánh bật ba cây tuýp sắt đang nhắm vào phần đầu của anh. Sắt và gỗ va chạm mạnh với nhau tạo ra những âm thanh khô khốc đến rợn người. Tôi đứng nhìn mà tim đập chân run, tôi chẳng hiểu mình đang hưng phấn hay lo sợ. Tôi chợt nhớ đến âm thanh khi còn thơ bé, khi tôi cầm những cành khô gõ mạnh vào một cái vỏ dừa, sở dĩ tôi liên tưởng đến âm thanh này là vì… tôi vừa nghe thấy đôi ba tiếng như vậy, tôi sợ!

Một rồi hai người đàn ông lạ mặt lùi lại phía sau đưa tay ôm đầu, trận đánh giáp lá cà giữa hai bên chỉ mới diễn ra chưa đầy nửa phút. Từ trong khoảng tối của lũy tre lác đác có vài bóng người nhảy xuống bờ ruộng, tôi hét to báo động cho anh Phương:

- Bọn họ đến, thêm ba… không… thêm bốn người! Bốn người!

Ngay sau tiếng hét lớn của tôi thì đồng thời diễn ra vài sự việc, vài sự việc ấy diễn ra có khi chỉ trong khoảng năm giây đồng hồ ngắn ngủi hoặc hơn không đáng kể.

Đầu tiên, người đứng lom khom ngay bên cạnh tôi là Sơn Ca có lẽ cũng nhìn thấy những người mới xuất hiện trên cánh đồng nên nét mặt anh ta đanh lại, lưỡi lê AK đã rút ra khỏi bao, cầm chắc trong tay không hề run sợ. Sơn Ca đã sẵn sàng nghênh đón đối thủ. Thú thật là sau này tôi nhớ lại khoảnh khắc lưỡi lê sắc lạnh trong tay Sơn Ca mà tôi cũng lạnh theo, Sơn Ca không có chút sợ hãi nào, hẳn là anh ta đã nhiều lần trải qua những tình huống tương tự, thậm chí còn ác liệt hơn.

Song song với đó, ba người đàn ông đang đối mặt với anh Phương nghe thấy tiếng người liền hét lớn báo động thì họ đồng loạt quay sang nhìn về nơi phát ra tiếng hét. Đánh nhau giữa những người lớn không phải là một trò chơi con trẻ, thêm nữa cả hai bên lại đang hăng máu, muốn dần cho đối phương một trận ra bã nên một vài giây lơ đãng đã khiến ba người đàn ông kia phải trả giá. Cây côn nhị khúc trong tay anh Phương tạo ra tiếng gió vun vút, nhắm đến mu bàn tay, khuỷu tay, lưng hoặc đầu gối của đối phương mà vụt tới tấp. Trước khi bốn người đàn ông đến cứu viện đồng bọn thì ba người đang nghênh chiến với anh Phương đã bị đánh rơi vũ khí. Tôi có thể nhìn thấy những nét mặt nhăn nhó thể hiện rõ sự đau đớn, tôi không biết máu của họ có chảy ra hay không.

Bốn người đàn ông từ đằng xa vừa chạy vừa thét lên những lời đe dọa:

- Giết nó! Chém chết cha bọn nó đi!

Vài giây tiếp theo đó, anh Phương đã tận dụng triệt để bằng một thế võ mà tôi không biết gọi là gì. Anh chạy một vài hoặc hai bước gì đó, bật nhảy, tung người lên cao và đạp mạnh vào phần ngực của đối phương. Tôi khá chắc chắn rằng anh Phương chỉ tung một cú đạp nhưng lạ thay ba người đàn ông vừa mới bị rơi vũ khí lại đồng loạt ngã nhào nằm bất động trên thửa ruộng.

Ba người bọn họ đã bị hạ gục, tôi hy vọng là họ không bị đá chết, tôi thực sự sợ! Cảm xúc của tôi rất lẫn lộn, tôi cũng không nhận ra được rằng hai bàn tay của mình nắm chặt thành nắm đấm tự bao giờ, đồng thời hai hàm răng cũng nghiến lại với nhau một cách vô thức như thể chính tôi là người vừa đánh ngã ba người đàn ông nhưng trong lòng tôi lại trào lên cảm giác sợ hãi đến tột độ.

- Họ… họ chết rồi hả anh? – Tôi lắp bắp hỏi Sơn Ca.

- Đánh chết người thì rất dễ nếu ông Phương muốn nhưng nãy tao nói với ông ấy rồi, đánh để họ không đủ sức phản kháng lại là được, tuyệt đối không được gây nguy hiểm đến tính mạng không thì rũ tù cả nút.

- Em sợ họ chết hết cả, em mà bị một đá như thế chắc tim gan phèo phổi bị nát sạch.

Sơn Ca tặc lưỡi:

- Toàn là dân có nghề cả đấy, không phải tay mơ đâu mà mày lo. Bọn đấy chắc nằm chừng nửa tháng là lại rượu chè bù khú được, yên chí lớn!

Sơn Ca vỗ nhẹ vai tôi một cái nhằm trấn an tinh thần, ngay sau đó anh ta lùi lại lấy đà rồi nhảy lên trên gò đất, trong tay vẫn lăm lăm lưỡi lê sắc lạnh. Chỉ còn lại một mình với đôi chân run lẩy bẩy bên rìa gò đất, tôi không biết mình nên làm gì hay phải làm gì.

Bốn người đàn ông đã áp sát anh Phương, họ không nói không rằng, ngay lập tức vây đánh anh Phương bằng những vũ khí trong tay. Những tiếng la hét, văng tục chửi bậy kèm theo tiếng va chạm giữa cây côn nhị khúc và những cây trường côn hoặc tuýp sắt vang cả một góc cánh đồng. Tôi khẽ thở phào khi không nhìn thấy họ mang theo đao, nói gì thì nói, với một kẻ ngoại đạo như tôi thì một thanh đao hoặc kiếm sẽ mang tính răn đe khủng khiếp hơn nhiều so với một ống nước bằng sắt.

Anh Phương tả đột hữu xung, cây côn nhị khúc trong tay anh xoay tít, ảo diệu vô cùng. Tôi đứng nhìn trân trân một lúc nhưng không thấy anh ấy bị trúng đòn. Bốn người đàn ông vây lấy anh Phương vào giữa, họ không ngừng di chuyển nhưng không thể nào áp sát được anh này.

- Đập bỏ mẹ thằng ôn trên gò! – Bất chợt có một giọng the thé như mẹ ranh gào lên, âm thanh đó phát ra từ hướng bụi tre – Trên gò, sau gò!

Bốn người đàn ông đang say máu quây lấy anh Phương hòng trả thù cho đồng bọn dường như tỉnh cơn mê. Tất cả bọn họ nhất loạt lùi ra đằng sau vài bước, tay lăm lăm vũ khí đề phòng anh Phương nhào đến. Một người trong số họ hét lớn:

- Hai thằng mày chăm thằng này, hai thằng tao làm thịt lũ chó kia!

Tôi giật mình khi nhận ra đối phương đang nhắm vào mình, đôi chân tôi như dính lại với nhau, tôi muốn chạy nhưng đôi chân dường như không còn nghe lời tôi nữa.

- Hai thằng ôn mau té đi! – Anh Phương thét lên.

Sơn Ca phản ứng nhanh hơn tôi nghĩ, trong khi tôi còn cứng người vì sợ thì chẳng biết anh ta đã thủ trong tay thanh đoản đao từ lúc nào, tôi chỉ nhận ra khi mà Sơn Ca đứng từ trên gò ném lưỡi lê trả lại cho tôi, hất hàm nói:

- Cầm lấy! Không chiến được thì hãy làm việc mà mày cho là mày giỏi nhất đi!

Tôi giơ hai tay đón lấy lưỡi lê bọc trong bao da một cách vô thức rồi lắp bắp hỏi lại:

- Em… em chạy được không?

- Đừng lo cho bọn tao, hai đánh bốn cũng không là gì.

Nói đoạn Sơn Ca kéo cái khăn đang quàng ở cổ lên che mặt, tôi cũng chẳng biết anh ta đeo thứ đó từ khi nào nữa. Sơn Ca nhanh như cắt nhảy ra phía bên rìa gò đất, dứ dứ thanh đoản đao hằm hè:

- Thằng nào có giỏi thì leo lên đây, bố mày thịt sạch.

- Thằng oắt này để tao, mày đập chết thằng kia cho tao!

Người đàn ông mặc áo ba lô, tay cầm tuýp sắt đứng dưới ruộng, đối diện với Sơn Ca quay sang nói với đồng bọn đứng gần đó. Trong khi khi đôi chân của tôi vẫn chưa chịu nghe lời chủ nhân thì Sơn Ca đã cứu tôi một mạng chỉ bằng một câu nói như ra lệnh thể hiện rõ quyền uy cũng như… láu cá và tinh ranh của anh ta:

- Rút súng ra bắn chết mẹ hai thằng này cho tao!

Tôi đứng chỉ hở chừng nửa người bên trái nên hai người đàn ông không biết tôi đang cầm cái gì bên tay phải nên họ chợt nhìn tôi rồi nhìn lẫn nhau dè chừng. Sơn Ca thét lớn:

- Bắn vào đầu hai thằng này cho tao, bắn đi! Mày đứng ngây người ra đó bọn nó chém chết mẹ mày bây giờ!

Tôi như bừng tỉnh!

***