Chương 110: Chai Thủy Tinh Cất Tiếng

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 110: Chai Thủy Tinh Cất Tiếng

Chương 110: Chai Thủy Tinh Cất Tiếng


***
Tôi ngồi lấp ló bên gò đất, thi thoảng lại thò đầu lên nhìn đăm đăm về phía lũy tre tối om cách chỗ đang ngồi chỉ chừng hơn năm chục mét mà lòng dạ rối bời. Cái cảm giác chờ đợi đối thủ xuất hiện mang lại cho tôi sự hồi hộp, lo lắng và có có đôi chút sợ hãi. Bụng bảo dạ rằng bản thân phải trở lên gan lỳ khi mà "người bảo kê" cho tôi đang ở đâu đó rất gần, nhất định chị ấy sẽ không bỏ rơi tôi lúc nguy khốn. Bên cạnh đó thì anh Phương, như tôi tận mục sở thị có thể khẳng định đến bảy mươi phần trăm rằng anh này đích thực là cao thủ võ lâm. Sở dĩ tôi chỉ đặt niềm tin vào anh Phương bảy phần là bởi vì nếu tôi là đối phương của anh ấy, tôi nhất định sẽ dùng những "củ đậu bay" thay lời muốn nói rồi ù té chạy. Gạch đá làm gì có mắt, lại thêm mãnh hổ nan địch quần hồ thế nên tôi vừa phấn khích muốn xem hai bên đánh nhau lại vừa muốn… bỏ chạy, vậy mới nói, một kẻ bản chất nhát gan nhưng lại có tính tò mò như tôi thật là khó hiểu.

Anh Phương và Sơn Ca đang ngả lưng thư thái rít từng hơi thuốc, cả hai tỏ ra thản nhiên và bình tĩnh đến lạ lùng, có vẻ như họ sẵn sàng đón đợi mọi chuyện sắp xảy đến, tôi nghĩ hai người này quá tự tin vào bản thân và xem thường địch thủ của họ. Tôi băn khoăn thầm nghĩ liệu có phải mình đang chung hội với hai kẻ có trí lực vô song hay là những gã cố chấp? Thật khó mà biết được.

Tôi thoáng giật mình khi anh Phương ngồi nhổm dậy nhìn về phía khoảng tối đằng xa rồi sau đó búng luôn điếu thuốc lá đang cầm trên tay đi, đồng thời nhoài người ra phía sau vơ cùng lúc cả côn nhị khúc và thanh đoản đao.

- Bọn nó đến rồi đấy, vài thằng!

Anh Phương thông báo cho tôi và Sơn Ca, cùng lúc ấy anh hụp người xuống nằm dán mình bên cạnh gò đất. Sơn Ca nhanh chóng dụi tắt điếu thuốc lá đang cháy dở sau đó trườn gần đến chỗ tôi đang ngồi thu lu. Tôi nhăn mặt:

- Đánh nhau đến đít rồi, vũ khí của anh đâu?

Sơn Ca ngước lên nhìn tôi, tỉnh bơ đáp:

- Đánh đấm là việc của ông Phương chứ tao thì có vị gì?

- Nghĩa… nghĩa là anh chẳng có vũ khí gì á?

- Tao dùng trí, dùng mưu chứ nắm đấm không phải là thế mạnh của tao.

Tôi nghe Sơn Ca nói như vậy, bất giác ngoái lại nhìn cánh đồng trống sau lưng chuẩn bị đánh bài chuồn. Sơn Ca đoán ra được ý định của tôi, anh ta nở một nụ cười ruồi:

- Chạy thì chia nhau ra mà chạy, đừng chạy một hướng là được.
Tôi làu bàu:

- Em tưởng anh có bài vở gì mà nãy giờ mới thản nhiên ngồi hút thuốc chứ ai mà nghĩ được rằng anh khác đến gì em.

- Đấy là do mày chưa tận mắt nhìn thấy khả năng của ông Phương đó thôi. – Nói đoạn Sơn Ca thì thào nói với anh Phương đang nấp gần đó. – Em nói phải không anh Phương nhỉ?

- Thôi hai thằng mày im mẹ đi, bọn mình đang ở đầu gió, thì thà thì thầm coi chừng bọn nó nghe thấy.

Tôi dí sát miệng vào tai Sơn Ca thì thào:

- Mãnh hổ nan địch quần hồ!

- Lúc đấy hãy hay, tao làm cùng anh ấy nhiều phi vụ rồi tao biết.

- Nhưng bên kia kiểu gì chẳng có cao thủ, em cứ thấy lo lo là. – Tôi băn khoăn.

- Cao thủ thì chạy cũng chưa muộn nhưng chưa xung trận đừng có bàn lùi mày ơi.

Tôi còn nhớ hồi mấy năm trước, bản thân tôi nửa đêm nửa hôm đi rình mò những người chuyên đi đào mồ cuốc mả tìm kiếm cổ vật, tư xem mình là kẻ có chút ít kinh nghiệm lăn lộn… ngoài đồng trống nhưng thú thật là những lần ấy tôi đều nắm thế chủ động hay nói chính xác hơn thì tôi chỉ là một kẻ nửa người nửa ngợm, thoắt ẩn thoắt hiện như một bóng ma lẫn trong những bụi cây, ngọn cỏ chứ chường mặt ra đón đợi người ta tới làm thịt mình thì chưa bao giờ. Đang miên man với những dòng hồi tưởng, như chợt nhớ ra điều gì, tôi thì thầm với Sơn Ca:

- Anh là thầy pháp cao tay sao lúc này anh không ra lệnh cho thiên binh vạn mã hay ngưu đầu mã diện xuất hiện đánh đuổi đám người kia đi?

Sơn Ca lườm tôi một cái rồi cười khẩy:

- Mẹ thằng dở hơi! Bọn nó là người chứ là ma à mà gọi vong lên chiến? Nói cho mày hay, cái đám chuyên tăm đồ như bọn tao hay bọn nó một khi xác định kiếm cơm bằng nghề này ắt hẳn trong người bao giờ cũng có bùa chú phòng thân, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.

- Anh giỏi lắm mà? – Tôi thắc mắc.

- Có giỏi thì tao cũng phải biết mặt mũi bọn nó ra sao mới triệu âm binh phá quấy được, chẳng lẽ mày nghĩ tao triệu âm binh lên để đánh nhau với người còn sống ư?

- À thì…! – Tôi gãi đầu. – Em biết đâu đấy.

- Trong cái đám kia chắc chắn có thằng cũng làm thầy như tao, chỉ có điều pháp lực của nó đến đâu thì tao không biết được, vậy mới phải ngồi đây chờ xem thế nào.

Thời gian như ngưng đọng, trời cũng đứng gió, thứ âm thanh duy nhất mà tôi còn nghe được là tiếng thở đều đều của Sơn Ca đang nép mình gần bên. Một lúc sau anh Phương di bò quay lại nói nhỏ:

- Có ba con chuột nhắt đang bò ra hướng này, hai đứa mày có muốn nhìn không?

- Ở đâu anh? – Tôi và Sơn Ca cất tiếng hỏi cùng lúc.

- Vòng ra phía bên kia gò đất, nhìn cho kỹ vào. Bọn nó đang bò trên mặt ruộng nên bị khuất, đến khi trườn qua những bờ thửa thì hai đứa mày sẽ nhìn thấy ngay thôi.

- Bọn nó có ba đứa thôi à? – Sơn Ca chau mày.

- Chắc còn những thằng khác ẩn nấp đâu đó sau những bụi cây thấp cạnh con đường.

Anh Phương ngồi tại chỗ còn tôi và Sơn Ca cùng bò vòng ra phía sau gò đất để sang mé bên kia, cả hai dán mình xuống mặt ruộng, chỉ ló đầu lên một chút vừa đủ để quan sát. Tôi căng hai mắt ra nhìn và chờ đợi trong sự căng thẳng gần đến đỉnh điểm.

- Rồi, ba con chuột đầu đen kia rồi, mày nhìn thấy chưa?

Sơn Ca thì thầm hỏi tôi, tôi ậm ừ trong miệng vì tôi cũng vừa phát hiện ra ba bóng đen trườn qua một bờ ruộng cách gò đất chừng hơn ba mươi mét.

- Bọn này cũng khá đấy, xem ra không phải là hạng tầm thường.

Tôi lúc này chẳng quan tâm đến đối phương là hạng người nào, điều tôi đang suy nghĩ chính là chúng tôi sẽ đối phó ra sao. Tôi thì thào bên tai Sơn Ca, nói ra điều mình đang nghĩ, Sơn Ca nghe xong thì bò ngược trở lại phía sau rồi ngồi tựa lưng vào gò đất đưa tay lên gãi mũi:

- Theo tao biết thì ông Phương kiểu gì cũng chờ cho đám ấy bò đến gần rồi bất ngờ nhảy bổ ra tặng cho mỗi thằng một gậy hoặc một đao cho bọn nó khiếp vía.

Tôi cũng trườn ngược về phía sau, ngồi xổm nhăn mặt:

- Khoảng cách từ gò này đến con đường đất kia chỉ độ năm chục mét, một người lớn chạy bộ chắc ba mươi giây là đến, liệu khoảng thời gian ấy có đủ để anh Phương hạ gục ba người đàn ông kia không? Trong khi anh em mình còn chưa nắm rõ được thực lực của đối phương.

Sơn Ca đăm chiêu trong giây lát:

- Để tao hỏi ông ấy xem sao.

Tôi trườn lại chỗ cũ nằm sát xuống đất chăm chú quan sát mọi động tĩnh còn Sơn Ca bò ngược lại chỗ anh Phương bàn tính cách xử trí tình huống hiện tại. Ánh trăng soi rõ như ban ngày, nếu bây giờ tôi nhảy lên trên gò đất thì sẽ nhìn thấy mấy người đang bí mật tiếp cận gò đất rõ mười mươi.

Sơn Ca đã bò đến, anh ta vỗ nhẹ vào gót chân tôi ra hiệu:

- Ông Phương bảo là tìm vài cục đất hay gạch vụn ném chết mẹ bọn nó đi.

- Hả? Đánh động sớm thế?

- Ừ! Động thì bọn nó mới lộ mặt, từ đó mình mới biết nó có bao nhiêu thằng.

- À, phải đấy! – Tôi gật đầu đồng tình.

Không cần nói thêm nửa lời, tôi và Sơn Ca ngó nhìn xung quanh rồi lần mò tìm vài cục đất nhưng chỗ cả hai chúng tôi đang nửa đứng nửa ngồi chẳng có lấy một cục đất nào to bằng nắm tay cả, chúng đều nhỏ chỉ bằng hai đầu ngón tay. Hố đào nằm ở mé bên kia nên những đống đất cũng ở bên đó cả. Sơn Ca bò nhanh như một con thằn lằn còn tôi sau khi ngẫm nghĩ trong giây lát thì nhớ rằng mình còn có một vỏ chai Coca bằng thủy tinh vẫn để bên hông ba lô.

- Mày làm cái gì đấy?

Sơn Ca tròn mắt, khựng người lại lên tiếng hỏi tôi. Tôi cười:

- Anh không nhìn thấy à mà còn hỏi.

- Ý tao là mày định làm gì mà lại đái vào cái chai? Mày bị bệnh à?

- Cái chai này đã nặng, thêm tí nước thánh vào ném mà trúng có khi vỡ đầu như chơi.

- Hả? Mày… - Sơn Ca lắc đầu. – Mày nghĩ ra cái gì đấy bình thường một tí được không?

- Những việc anh em mình làm vốn đã không bình thương rồi mà.

Sơn Ca loay hoay lùi lại phía sau vài bước, đưa bàn tay lên mũi phẩy phẩy vài cái, chun mũi, nét mặt trở nên nhăn nhó khó coi.

- Ăn cái đếch gì mà khai khắm khai khú thế?
- Ăn mặn đái khai chứ ăn cái gì nữa. – Tôi nhe răng cười đắc ý rồi giơ vỏ chai nước len lắc nhẹ. – Cũng được non phần ba.

Dứt lời, tôi lom khom men theo gò đất chừng hai mét rồi từ từ ló đầu đủ hở một con mắt ra quan sát, khoảng cách của ba bóng lưng kia chỉ còn chưa đầy hai chục mét nữa là chạm đến bên rìa gò đất ở phía gần đối diện với tôi. Tôi nhíu mày nhìn thật kỹ, ước lượng khoảng cách rồi quay lại nói nhỏ:

- Họ bò song song với nhau, chẳng biết có mang theo cái gì không.

- Tao thấy rồi. – Sơn Ca gật đầu. – Để tao ném trước.

- Cùng ném, à… hay chờ thêm một tí nữa cho gần. Em chỉ có mỗi một chai nên ném là phải trúng không phí của trời.

Nói đoạn, tôi lần trong ba lô đưa cho Sơn Ca lưỡi lê AK và nói:

- Em thì chỉ biết dùng nó để đào đất, lúc này anh có thể cần hơn đấy.

- Mẹ kiếp! Mày đưa cho tao thứ này để giết người à?

- Phòng thân! Mà anh không cần thì thôi.

Tôi chưa kịp cất đi thì Sơn Ca nhanh tay giật lấy:

- Được, tao mượn.

- Mạng người là quý giá, chạy vẫn là thượng sách anh ạ.

- Tao chưa bao giờ có ý định sát hại ai, làm ma thì dễ, làm người mới khó.

Tôi và Sơn Ca cùng nghiêng đầu ra nhìn thêm một lần nữa, sau khi thấy ba người kia đã bò đến gần hơn thì cả hai anh em đưa mắt nhìn nhau khẽ gật đầu. Sơn Ca nhanh tay vung liền một lúc hai đến ba cục đất lên không trung, còn tôi cẩn thận hơn một chút. Tôi hơi ngả người ra phía sau, ló đầu ra nhìn rồi ném mạnh cái vỏ chai lên cao nhất có thể, trước khi ném, miệng tôi lẩm nhẩm:

- Kính lạy Ngọc Hoa Công chúa, cầu mong cho cái chai này đến đúng nơi cần đến!

Tiếng bụp bụp do những cục đất mà Sơn Ca ném vang lên, vài giây sau đó là tiếp cụp nghe khô khốc. Tôi nhìn Sơn Ca, Sơn Ca nhìn tôi rồi cùng nghiêng đầu ra xem tình hình thế nào, chưa kịp nhìn thấy gì đã nghe tiếng kêu thất thanh:

- Á! Vỡ đầu tao rồi! Đ** mẹ bọn chó!
Sơn Ca quay ngoắt sang nhìn tôi, đôi mắt chớp chớp:

- Số mày đỏ hay mày là thiện xạ?

- Do ăn ở anh ơi!

Tôi toét miệng cười, bỗng dưng tôi chẳng còn cảm thấy sợ nữa.

***