Chương 109: Trò Chơi Sinh Tử

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 109: Trò Chơi Sinh Tử

Chương 109: Trò Chơi Sinh Tử


***
Sơn Ca cũng đã lóp ngóp bò lên mặt đất, anh ta thở hắt ra vài cái sau đó nét mặt đanh lại, lầm bầm:

- Chắc bọn chuột nhắt nó theo dõi mình, khốn nạn!

Tôi không biết bọn chuột nhắt mà Sơn Ca vừa nói là ám chỉ đến nhóm người nào nhưng bây giờ thì điều đó đâu quan trọng nữa. Anh Phương đứng thẳng người lên, tay lăm lăm thanh đao đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi ngồi xuống hỏi tôi:

- Chú mày nói rõ hơn xem nào!

Tôi tường thật lại những gì mình đã nghe và đã thấy cho anh Phương và Sơn Ca, mỗi lời của tôi được nói ra cũng là lúc tôi nhận thấy nét mặt của hai người đối diện ngày một khó coi. Ngay cả Sơn Ca, một người thân quen mà tôi luôn cho rằng bản chất hiền lành nhưng dòng đời xô đẩy, cũng tỏ ra tức điên, anh ta nghiến răng ken két, nghe rợn hết cả tóc gáy.

- Như vậy là bọn nó sẽ nhanh chóng đến đây, đến nhanh thôi. – Anh Phương đưa ra kết luận kèm theo lời nhận định. – Có thể bọn này chính là cái đám mà chú em đã chạm mặt trên đường đến đây.

Sơn Ca bổ sung:

- Chính là thằng mặt choắt tai dơi mà tao đã gặp trong quán nước lúc gần nửa đêm, rốt cuộc thì sau bọn nó là thằng nào đưa đường chỉ lối?

Anh Phương thắc mắc:

- Đây là vùng của mày, liệu mày có đoán ra được thằng nào không?

Sơn Ca lắc đầu rồi ngồi phệt luôn xuống đất, rút một điếu thuốc lá ra phì phèo:

- Cho dù là thằng nào đi nữa thì cũng hãy còn non anh ạ!

- Sao mày nghĩ thế?

- Nếu không non tay thì chúng nó hẳn đã biết đích xác của cải được chôn ở chỗ nào chứ không phải lượn lờ như những bóng ma để dò xét vào lúc nửa đêm nửa hôm như thế này.

- Tao chưa hiểu ý mày. – Anh Phương tỏ ra bực dọc cắm mạnh thanh đoản đao xuống đất rồi cũng ngồi phệt xuống đối diện Sơn Ca.

Còn tôi, ngay khi nghe Sơn Ca nói đến đây thì tôi cũng đã lờ mờ đoán ra được điều mà anh ta đang nghĩ ở trong đầu và tôi đoán đúng.

- Mấy món hàng lạnh mà thằng Tý tìm được ở chỗ bụi tre đằng kia kìa. – Sơn Ca nói. – Đó chính là hàng của bọn chuột nhắt.

- Mày cho là vậy à? – Anh Phương thản nhiên hỏi lại đồng thời cũng rút thuốc lá ra châm rồi rít lấy rít để. – Mà thôi, cho dù là bọn nào cũng vậy cả, một mình tao cân tất! Cái đám nhãi nhép này làm được trò trống gì, định chó hùa tao chắc?

- Chỉ có thể là của bọn nó mà thôi. – Sơn Ca khẳng định. – Có thể đó là một trong những chỗ bọn nó cất giấu hàng để khi cần dùng thì có luôn thay vì phải xách theo dễ gây chú ý.

Tôi khẽ gật đầu đồng tình với nhận định này của Sơn Ca bởi điều anh ta vừa nói hoàn toàn có lý. Bất chợt Sơn Ca quay sang hất hàm hỏi tôi:

- Thằng Tý! Có phải mày tìm thấy cả thảy là bảy món gồm một đao, hai gậy cùng với bốn tuýp sắt phải không?

- Vâng! – Tôi lí nhí đáp.

- Vậy là bọn nó có nhiều nhất bảy người, ít nhất có thể là năm.

- Dựa vào đâu mà mày cho là như vậy?

Anh Phương thắc mắc và tôi cũng đang tròn mắt ngạc nhiên. Thấy vậy, Sơn Ca mới chậm rãi giải thích cho tôi và anh Phương hiểu do đâu mà anh ta có nhận định như vậy. Sau tôi biết Sơn Ca đã đoán gần đúng vì đám lạ mặt kia có tất cả là tám người và người thứ tám chỉ đứng ở đâu đó trong bóng tối chỗ những bụi tre.

- Bảy thôi à? – Anh Phương hỏi mà như trả lời, nét mặt lộ rõ vẻ đắc ý. – Bảy thì lại dễ cho tao.

Nói đoạn anh này đứng phắt dậy rút thanh đoản đao xoay tít vài vòng khiến tôi hoa mắt, lạnh sống lưng. Chưa dừng ở đó, anh Phương còn rút ra từ thắt lưng một cây côn mang theo để phòng thân. Từ đầu tôi đã chú ý thấy sau lưng anh ấy có vật gì đó cộm lên nhưng không tiện hỏi, thú thật là tôi đã nghĩ thứ anh này giắt bên người có thể là một… khẩu súng! Để chứng minh bản thân là một tay bản lĩnh có thừa, anh Phương xuống tấn, khẽ kêu lên một tiếng lấy sĩ khí, liền sau đó anh này múa côn tít mù tạo ra những tiếng viu viu rất vui tai, đôi chân của anh ấy cũng không ngừng di chuyển khiến tôi ngồi ngây người ra nhìn, tạm quên đi mọi việc.

Chờ cho đến khi anh Phương kẹp cây côn vào nách, thở nhẹ ra vài hơi thì Sơn Ca mới nói:

- Nhưng để chắc ăn thì phải giấu đống của này đi đã!

- Được! Cơm không ăn thì gạo còn đấy!

Anh Phương gật đầu đồng tình với Sơn Ca, còn tôi tất nhiên chưa hiểu điều Sơn Ca vừa nói có nghĩa là gì, vậy nên anh ta giải thích cho tôi một cách ngắn gọn. Tôi ngồi vừa nghe vừa gật đầu lia lịa.

Sơn Ca lại thắp vài que hương, sau khi phẩy cho lửa trên mấy que hương tắt đi thì anh ta lấy từ trong ba lô ra vài tờ giấy ngả vàng có vẽ những hình thù lạ lẫm. Miệng Sơn Ca không ngừng lẩm nhẩm, tôi ngồi theo dõi không rời mắt, bất chợt Sơn Ca vung mạnh tay tung mấy tờ giấy đang cầm lên cao khiến tôi có chút giật mình. Tiếp theo đó, bàn tay đang cầm những que hương của Sơn Ca cũng vung lên thật nhanh, anh ta dùng những que hương đâm xuyên qua những tờ giấy đang lơ lửng trong không trung.

- Lấy hộ tao gói thuốc lá để trong cái ngăn nhỏ bên ngoài.

Sơn Ca bảo tôi trong khi chuẩn bị cúi người cắm những que hương xuống miệng hố. Tôi xoay người lấy gói thuốc lá 555 còn mới nguyên đưa cho Sơn Ca, thời gian có lẽ chưa đến mười giây mà khi tôi quay lại định đưa cho Sơn Ca gói thuốc thì tất cả những que hương đã được cắm xong khiến tôi quá đỗi ngạc nhiên. Những que hương được cắm theo quy cách nào đó chứ không không phải cắm đại xuống đất, tôi nhìn là biết.

- Bóc gói thuốc lá ra hộ tao, lấy một điếu rồi châm lửa luôn.

Sơn Ca nói như ra lệnh. Tôi có chút bối rối, đôi bàn tay lóng ngóng mãi vẫn chưa bóc được gói thuốc lá ra theo yêu cầu của Sơn Ca khiến anh Phương bật cười. Tôi rút mãi mới được một điếu thuốc lá 555 ra khỏi bao, anh Phương ném cho tôi cái bật lửa, ra hiệu cho tôi tự hút vì quả thực tôi định nhờ anh này làm việc đó thay cho tôi. Tôi rít một hơi vừa đủ để điếu thuốc bắt lửa rồi thở hắt ra, đưa điếu thuốc cho Sơn Ca xong, tôi quay người nhỏ nước bọt liên tục vì cảm giác lợm giọng khi mồi lửa cho điếu 555 đó, nó rất lạ.

- Gớm! – Sơn Ca nhếch mép nói. – Thuốc lá chứ thuốc độc đâu mà bày làm ghê thế?

- Em… em không quen! – Tôi gượng gạo đáp lời.

- Mày quỳ hai gối, vái ba vái rồi ném gói thuốc lá xuống hố hộ tao.

- Để làm gì? – Tôi trố mắt.

- Bảo làm thì cứ làm, hỏi nhiều làm gì! – Sơn Ca nhăn mặt. – Nhanh lên không bọn nó kéo đến bây giờ.

- Ơ!

- Mày sợ tao bùa ngải gì mày chắc?

- À không, làm gì có! – Tôi chối.

Sơn Ca tặc lưỡi:

- Mày làm chân điếu đóm, đã mời một điếu thuốc thì cho người ta luôn cả gói chứ có gì đâu.

- À… à…! – Tôi gật đầu tỏ ra đã hiểu.

- Quên! – Sơn Ca nói với anh Phương. – Anh nhảy xuống lấy đồ nghề lên, à… mà không, lấy cái xẻng với thuổng của thằng Tý là được rồi, đồ của anh em mình để sau rồi tính.

Tôi không hiểu ẩn ý trong lời vừa rồi Sơn Ca mới nói nhưng không tiện hỏi. Anh Phương nghe xong khẽ gật đầu, búng điếu thuốc đang cháy dở đi rồi nhảy xuống hố rất nhẹ nhàng. Tôi với tay nhận lại thuổng và xẻng của mình khi anh Phương đưa lên nhưng trong lòng có chút lo lắng khó diễn tả được thành lời. Chờ cho anh Phương leo lên thì tôi mới quỳ gối vứt gói thuốc 555 xuống hố, vái ba vái nhưng không nói lời nào rồi phủi đầu gối cầm thuổng và xẻng để xuống ven gò.

- Bây giờ lấp đất lại hả anh? – Tôi hỏi Sơn Ca.

- Hơi đâu!

Sơn Ca trả lời ngắn gọn khiến tôi ngây ngốc. Tôi không hiểu anh ta định giấu cái hố này đi bằng cách nào.

- Xem như xôi hỏng bỏng không, đêm nay chả nước non mẹ gì! – Sơn Ca thở dài, nhìn tôi nói. – Bây giờ mày nên chuồn trước.

- Hả? Sao… sao lại thế?

- Sau này khi nào thời cơ chín muồi tao quay lại đào nhất định sẽ báo cho mày, nếu mày không đào cùng thì tao với anh Phương cũng vẫn sẽ chia cho mày ít nhất hai phần, không phải lo.

- À… em thì không lo việc ấy, vô công bất thọ lộc mà anh.

Sơn Ca phẩy tay:

- Công việc cũng xong đến ba phần tư rồi nên mày phải có phần là điều hiển nhiên, có điều bây giờ phải tạm dừng vì có kẻ phá quấy.

- Thế… thế bao giờ đào tiếp hả anh?

- Chưa biết nữa! – Sơn Ca chép miệng. – Bọn nó đã biết đích xác chỗ này có của, cho dù không tìm ra thì bọn nó cũng sẽ để măt tới nên phải để mọi việc lắng xuống mới tính tiếp được.

- Em hiểu rồi.

- Hiểu rồi thì té luôn đi không chốc nữa lại muộn.

- Nhưng… nhưng em muốn biết những người sẽ đến phá mình là ai.

Sơn Ca trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi một lượt từ đầu xuống đến chân:

- Mày gan to nhỉ?

- Đến lúc đó chạy cũng chưa muộn mà anh, dù gì ở đây cũng có anh Phương võ nghệ đầy mình, anh ấy bảo một mình chấp hết còn sợ gì nữa.

Anh Phương nghe tôi nói vậy liền khụt khịt mũi, khẽ gật đầu. Sơn Ca nhún vai:

- Tùy mày! Tuy nhiên mày phải nhớ một điều rằng đây không phải là trò chơi, à không, có thể là trò chơi nhưng là một trò chơi sinh tử. Nếu bị tóm được, trước hết mày sẽ nhừ đòn còn sau đó thì… chỉ đành trông chờ vào số phận của mày đỏ hay đen.

- Em luôn tin rằng em là người hay gặp may! – Tôi nói, giọng tràn đầy tự tin.

- Thằng em này khá! – Anh Phương vỗ vào vai tôi liền mấy cái, cười sảng khoái. – Gặp nguy mà không bỏ anh em chạy là có nghĩa khí, anh mày thích.

Tôi nhăn mặt cười gượng. Tôi làm gì có cái gan to hoặc nghĩa khí như anh Phương nói, chỉ là tôi biết rằng thần hộ mệnh của mình đang lẩn khuất đâu đó quanh đây nên tôi mới bạo gan như thế chứ không thì tôi đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy ngay khi có cơ hội chứ cần gì người khác bảo.

- Thế… thế bây giờ mình làm gì ạ?

Anh Phương ngả lưng luôn bên cạnh gò, hai chân vắt chữ ngũ, hai tay bỏ ra sau gáy làm gối, giọng thản nhiên:

- Ngắm trăng!

Tôi quay sang nhìn Sơn Ca, Sơn Ca nhếch mép cười khẩy, nói thêm:

- Và kiểm tra đồ đạc để lúc chuồn cho êm.

Tôi hoang mang và chẳng thể hiểu nổi hành động của hai người này, hố thì không lấp, đối thủ thì sắp đến mà lại thản nhiên ngồi hút thuốc chờ đợi.

- Mày muốn xem bọn nó là ai thì cũng lựa chỗ mà ngồi chờ, bọn nó sẽ đến nhanh thôi. – Sơn Ca khuyên. – Có gì mang theo để ăn vặt thì bỏ ra đây.

- Hả? Sao… sao anh biết?

- Hừ! Chả phải mấy ông bà bán quán ở đầu làng gọi mày là thằng mỏ khoét ư? Mày không mang theo thức ăn vặt mới lạ chứ.

- À thì… thì cũng chỉ có gói kẹo lạc với kẹo gôm. – Tôi lục trong ba lô. – Thêm mấy cây kẹo mút của… của trẻ con nữa.

- Có nước không?

- Nước vối!

- Thế bày ra đây anh em cùng ăn bữa cuối trước khi toi đời nào.

Nói đoạn, Sơn Ca phá lên cười, anh Phương cũng cười khùng khục khiến tôi càng cảm thấy khó hiểu.

***