Chương 108: Đêm Trăng Tròn (VIII)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 108: Đêm Trăng Tròn (VIII)

Chương 108: Đêm Trăng Tròn (VIII)


***
Tôi thật sự không biết mình phải làm gì, lòng dạ bồn chồn, bước đi bước lại trong khoảng tối cạnh bụi tre, hai bàn tay hết đan vào nhau rồi lại bẻ từng ngón. Tôi thầm mong rằng những được cất giấu trong bụi cây mà tôi đã phát hiện ra chỉ là sự tình cờ, một người nào đó đã tiện tay vứt chúng ở đây hoặc họ giấu kỹ là có mục đích riêng chẳng liên quan gì đến công việc mà chúng tôi đang thực hiện. Tôi chợt nhớ đến nhóm người mà tôi đã vô tình gặp họ trên đường đến đây, họ đều là đàn ông, họ mang theo những dụng cụ để đào bới vào giữa đêm đúng là bất thường, lại mang cả quang gánh, vậy quang gánh dùng để làm gì?

Sau những phút giây có phần lo sợ và hoang mang thì tôi cũng dần trấn tĩnh lại. Thường thì nỗi sợ sẽ che mờ đi lý trí, một khi nỗi sợ hãi không còn thì việc đầu tiên người ta nghĩ đến có lẽ là tìm ra cách nào đó để điều mà họ lo lắng sẽ không xảy ra. Tôi bật đèn pin vạch từng gốc cây ngọn cỏ xung quanh bụi tre thêm một lần nữa để chắc chắn rằng không còn món vũ khí nào được cất giấu, việc không tìm thấy gì nữa khiến tôi thêm chút yên tâm. Tiếp theo đó tôi mở rộng khu vực tìm kiếm, dò dẫm trong bóng tối, đi dọc theo con đường đất nhỏ, dí sát đèn pin kiểm tra những bụi rậm hòng tìm kiếm những dấu chân hoặc bất cứ điều gì mà tôi cho là bất thường nhưng tôi cũng đành thất vọng hoặc nói chính xác hơn là thầm vui mừng khi ngoài màn đêm yên tĩnh thì chẳng có gì khác lạ cả.

Bất chợt tôi có cảm giác như có một ánh mắt nào đó đang theo dõi mình từ phía sau, tôi quay ngoắt người lại, hai mắt mở to nhìn trân trân vào khoảng tối trước mặt nhưng chỉ có những cơn gió nhẹ mơn man thổi qua khiến những cành tre khẽ lay động. Tôi cố động viện bản thân cần phải thật bình tĩnh vào lúc này, có thể do tôi lo lắng thái quá chăng? Không! Cái cảm giác gai gai nơi sống lưng khiến tôi tin rằng mình đang bị chú ý nhưng… ai chứ? Bên phía phải tôi bây giờ là những bụi tre mọc nối tiếp nhau tạo thành lũy tre, bên phía trái là cánh đồng rộng mênh mông cũng không có một bóng người.

- "Chẳng lẽ… chẳng lẽ lại là… là ma ư? Không thể nào… à… mà cũng có thể!"

Tôi hít liền mấy hơi thật sâu rồi thở ra một cách nhẹ nhàng, việc điều hòa hơi thở là cách giúp tôi trấn an tinh thần của mình. Thanh kiếm gỗ nhanh chóng được lấy ra khỏi ba lô và tôi cầm chắc trên tay, miệng thì thầm:

- Nơi này là đất lạ, người không hại tôi thì tôi không hại người!

Tất nhiên chẳng có giọng nói nào đáp lại lời tôi ngoài những cơn gió vẫn không ngừng thổi ngang qua và tôi thì cứ đứng cầm thanh kiếm gỗ thủ thế.

Tôi nghe như có tiếng bước chân người vọng đến nên ngoái lại nhìn nhưng chẳng thấy ai, tôi cho rằng mình thần hồn nát thần tính nhưng bỗng nhiên bên tai tôi, lẫn trong tiếng gió có lời thì thầm, nghe tưởng như từ xa vọng đến nhưng thực tế lại gần ngay bên tai, một thanh âm quen thuộc:

- Đằng kia, nhìn về phía Tây ấy!

Tôi thở hắt ra một cái, bao nhiêu lo lắng bỗng nhiên tan biến ngay lập tức. Tôi vội ngồi thụp xuống căng mắt ra nhìn về hướng Tây. Tôi ngồi như vậy tập trung quan sát một hồi nhưng vẫn không phát hiện ra điều bất thường, cho đến khi tôi cảm thấy mất kiên nhẫn thì từ đằng xa, dường như có một hoặc hai bóng đen lom khom di chuyển từ bụi tre ngang con đường đất nhỏ rồi lẫn vào khoảng tối của những lùm cây dại mọc sát rãnh nước.

Tim tôi đập thình thịch.

Từ chỗ bóng đen ấy đến chỗ tôi đang đứng ước chừng hơn một trăm mét, tôi phát hiện ra bóng đen di chuyển là nhờ khoảng sáng hiếm hoi của ánh trăng chiếu xuyên qua ngọn tre. Tôi không cho rằng bản thân tôi nhìn nhầm bởi tôi rất tin vào lời chỉ dẫn của giọng nói quen thuộc vừa khi nãy thì thầm bên tai. Tôi lùi lại phía sau vài bước trước khi quay người bò thật nhanh hòng tạo ra một khoảng cách an toàn và cũng là tìm một chỗ trú ẩn an toàn để quan sát động tĩnh một cách chính xác trước khi quyết định đánh động cho anh Phương và Sơn Ca vẫn đang hì hục đào bới không ngừng nghỉ ở ngoài cánh đồng.

Tôi lại một lần nữa chọn cách lẩn vào bụi tre gai! Với vóc dáng nhỏ thó, tôi không gặp nhiều khó khăn trong việc bò sát đất để tránh những cành tre gai vươn ra tua tủa, chỉ chưa đầy một phút sau thì cái bóng của tôi đã lẫn trong bụi tre. Tôi không ngồi ẩn nấp mà thay vào đó chọn cách len vào giữa những thân tre để dễ bề quan sát mọi động tĩnh có thể diễn ra ở phía trước mặt. Nếu có động, tôi sẽ giả tiếng tắc kè kêu liên hồi, nếu nguy cấp hơn nữa, tôi sẽ lợi dụng bóng tối để chuồn êm.

Tôi thấp thỏm chờ đợi một thứ gì đó không rõ ràng và vì vậy mà thần kinh căng ra như dây đàn.

Tôi chăm chú quan sát khắp cánh đồng, nhờ ánh trăng soi tỏ từng bờ ruộng mà tôi tin rằng nếu bất kỳ kẻ nào cho dù cẩn thận đến đâu nếu muốn tiếp cận gò đất cũng sẽ phải phơi lưng dưới ánh trăng.

Nhưng đối phương cũng là những kẻ ranh mãnh!

Tôi đứng im như pho tượng ở trong bụi tre căng mắt ra quan sát và chờ đợi nhưng những bóng đen lại xuất hiện theo cách khác so với tưởng tượng của tôi. Tôi không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào hay nói cho đúng là ngoài âm thanh xào xạc của những lá cây hay cành nhỏ rung lắc nhẹ theo từng cơn gió thì đám ếch nhái đêm nay cũng quên cất tiếng kêu. Tôi vô tình nhận ra vài bụi cây cao tầm ngang ngực tôi, mọc um tùm dọc theo con đường nhỏ, ngăn cách con đường với rãnh nước phục vụ việc tưới tiêu lay động không ngừng. Ban đầu tôi không để ý vì nghĩ là do những cơn gió tạo ra, tuy nhiên sau đó tôi để ý là vì những lùm cây đó lay động không theo một quy luật nào.

- "Có kẻ đang trườn bò dọc theo rãnh nước ư?" – Tôi thầm nghĩ.

Tôi cố dỏng tai lắng nghe xem có âm thanh của nước phát ra hay không nhưng tôi không nghe được gì. Tuy trong lòng ngập tràn sợ hãi nhưng tôi nghĩ mình cần phải thử xem liệu có đúng là có kẻ đang trườn theo rãnh nước hay là không. Mắt không rời khỏi những lùm cây chếch về phía bên tay trái của mình, tôi từ từ hụp người xuống, dùng tay mò mẫm trong bóng tôi nhằm tìm một cành tre khô nho nhỏ hoặc vài cục đất, sỏi… và tôi đã có trong tay vài cục đất chỉ nhỏ bằng hai đầu ngón tay cộng thêm một que tre dài độ một gang tay.

Tôi không thuận tay trái nên cho dù có nhắm một mắt để ngắm rồi ném thì cục đất cũng khó mà đến được nơi cần đến nhưng ít ra nó cũng tạo ra một tiếng động rất nhỏ khi rơi xuống đường. Tôi ném thêm một cục đất nữa nhưng vẫn không trúng đích nhưng ngay sau tiếng động chừng hơn nửa phút thì bụi cây ngưng lay động.

Tôi nín thở theo dõi, hai lỗ tai ù đi vì sợ bị phát hiện.

Vài phút trôi qua trong tĩnh lặng thì những bụi cây lại tiếp tục lay động, dù rất nhẹ, khiến tôi khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng có kẻ đang bò dọc theo con đường đất. Tôi mím chặt môi lại với nhau, cố nghiêng người sang trái, nheo mắt nhắm thật kỹ rồi ném luôn que tre khô và cục đất nhỏ một lượt.

- Soạt!

Khoảng cách chỉ khoảng bốn mét hơn không đáng kể, lại ném bằng tay thuận nên tôi đã đạt được mục đích của mình. Tiếng soạt nghe rất rõ ràng và bởi vì vậy, ngay khi tôi vừa nép mình sau những thân tre thì từ bụi cây bên kia con đường đất thò lên hai cái đầu. Tôi ở trong bóng tối, phía sau những bụi cây là cánh đồng trống trải đầy ánh trăng nên tôi nhìn thấy rất rõ hai cái đầu quay qua quay lại nhìn xung quanh, thậm chí còn nhìn cả lên ngọn tre.

- Cái gì đấy? Ma à?

Tiếng một người cất lên dù rất nhỏ nhưng tôi nghe được vì ở cuối gió.

- Ma cái củ cải! – Một giọng khác đáp lại. – Thấy gì chưa?

- Vừa nãy có tiếng như là ai đấy ném đất, vừa rồi cũng vậy, cẩn thận đấy!

- Tao hỏi mày có nhìn thấy chưa?

- Nhìn không rõ lắm nhưng có kẻ đang đào, mày nhìn xem, kia chẳng phải là những ụ đất à?

- Giờ sao? Có cần đến gần hơn nữa không?

- Thôi! Nhỡ bị phát hiện thì lành ít dữ nhiều mày ơi, quay lại báo đại ca là chúng nó đào có khi gần xong rồi.

- Nhưng tiếng sột soạt vừa rồi là gì nhỉ?

- Có thể do cành tre khô trên cao rơi xuống thôi.

- Liệu có ma không?

- Ma ở mồm mày ấy! Té!

Từ chỗ nấp trong bụi tre, tôi cắn chặt răng, nín thở nhìn hai bóng đen từ từ bò lên đường. Trước khi quay lưng lẫn vào bóng đêm mà không gây ra bất kỳ một tiếng động nào thì hai người lạ này cùng đứng thẳng lên nhìn chằm chằm về hướng gò đất, nằm chếch về hướng tay phải của tôi, một hồi.

Tôi nhắm nghiền mắt, trong đầu tự nhẩm đếm đến một trăm mới mở mắt ra khẽ thở phào rồi chui ra khỏi bụi tre mà ruột gan nóng như lửa đốt. Tôi lấy đà nhảy qua rãnh nước, bất chấp việc mình có thể bị phát hiện, cắm đầu chạy không cả dám ngoái đầu nhìn lại phía sau.

- Anh em mình bị phát hiện rồi! – Tôi chồm lên gò đất, thở hổn hển thông báo. – Bị lộ rồi!

Anh Phương nhanh như sóc lấy đà đạp nhẹ vào một bên thành hố nhảy lên trên, ngay những giây tiếp theo thì thanh đoản đao đang cắm bên miệng hố đã nằm gọn trong tay anh này.

- Bọn nó đâu? Bao nhiêu thằng?

Anh Phương gằn giọng hỏi tôi, cặp mắt của anh vằn lên những tia độc ác.

***