Chương 107: Đêm Trăng Tròn (VII)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 107: Đêm Trăng Tròn (VII)

Chương 107: Đêm Trăng Tròn (VII)


***
Tôi cố dùng sức giẫm mạnh lên những bụi cây nhỏ dạt sang hai bên để len vào nhấc hết những thứ mình vừa mới phát hiện ra ngoài. Thứ khiến tôi cảm thấy lạnh gáy chính là một thanh đoản đao với lưỡi sáng loáng bởi tôi dị ứng với những vật sắc nhọn. Ngoài thanh đoản đao còn có hai cây trường côn có lẽ làm từ gỗ lim, mỗi cây dài chừng một mét hai và bốn ống nước bằng sắt mà tôi gọi là tuýp nước. Mỗi cây tuýp sắt dài khoảng bảy mươi phân, trong đó có hai cây được vát nhọn một đầu, hai cây còn lại được tiện bước ren để khi cần có thể nối lại với nhau tạo thành một thứ vũ khí uy lực hơn. Tôi không biết nên gọi những ống tuýp bằng sắt này là gì, một thời gian dài sau này khi ở Hà Nội thì tôi thấy em trai tôi và đám bạn của nó có dùng, chúng nó gọi là cây thông máu bởi nếu đâm vào bụng một ai đó thì máu sẽ không ngừng tuôn ra. Sự thật thì từ lúc còn nhỏ cho đến thời điểm này, đêm tối ngồi bên bụi tre, thì tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc những ống nước bằng sắt có thể tạo thành một thứ vũ khí chết người. Trong con mắt của tôi, trẻ con đánh nhau chỉ dùng nắm đấm, gạch đá và người lớn, như trên phim tôi thi thoảng hay xem, thì người ta cũng chỉ dùng gậy gộc, dao bấm…

Tôi bày hết những món vũ khí lạnh mình vừa tìm được ra đất rồi vạch hết bụi cây tìm kiếm nhưng không phát hiện thêm được món nào. Tôi quan sát kỹ bụi cây xấu hổ rồi đưa ra nhận định rằng những món đồ này mới được giấu kỹ tại chỗ này trong một khoảng thời gian ngắn vì khi tôi lấy chúng ra khỏi vị trí cất giấu thì không có bất kỳ sợi dây leo hay lá cây nào phủ lên.

- "Ai đã giấu những thứ vũ khí lạnh này ở đây? Và giấu ở đây để làm gì?"

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hàng tá câu hỏi chạy lướt qua trong đầu tôi nhưng nhất thời tôi chưa đưa ra được một phán đoán nào. Tôi không tin vào khả năng một người dân nào đó vứt bỏ những món vũ khí có tính sát thương cao này. Sau cùng, tôi ngồi chồm hổm, dí sát đèn pin quan sát đi quan sát lại thanh đoản đao có lưỡi sắc bén và đưa ra một kết luận mà bản thân tôi cho rằng hợp lý:

- "Chỉ có phường đầu trộm đuôi cướp mới dùng những thứ này chứ dân lành ai mà đụng đến. Ở làng mình, ngay cả những anh dân quân cũng chỉ dùng gậy gỗ mỗi khi đi tuần, hiếm lắm mới có khẩu CKC chứ tuyệt nhiên không ai dùng đến đao kiếm bao giờ".

Làng tôi toàn người già và trẻ nhỏ cùng đám thanh niên choai choai, những anh lớn có mặt ở làng đều hiền lành và số lượng đếm trên đầu ngón tay là hết nên hiểu biết của tôi cũng bị giới hạn. Tôi là kẻ không ưa bao lực, tôi thích dùng lý lẽ để nói chuyện phải trái nhưng tôi cũng hiểu rằng ở đời không phải người nào cũng thích nói lý giống như tôi muốn. Sự thật thì trong nhiều trường hợp cụ thể, nắm đấm luôn là cách một số người người lựa chọn để bắt đối phương phải đồng ý một vấn đề nào đó dù họ không hề muốn.

- "Mình nên làm gì với đống này?" – Tôi thầm tự hỏi.

Và rồi tôi quyết định rằng những thứ vũ khí nguy hiểm này tốt nhất nên vứt đi! Nghĩ sao làm vậy, tôi lần lượt phi những ống tuýp sắt qua khoảng trống giữa bụi tre rồi chờ đợi tiếng "tủm" vọng lại. Bốn ống sắt đã yên vị dưới ao bèo phía sau bụi tre, ném xong một cây trường côn bỗng dưng tôi nghĩ rằng có khi anh Phương cần thứ này nên tôi cầm thanh đoản đao cùng với cây trường côn còn lại chạy phăm phăm về phía gò đất mà anh Phương và Sơn Ca đang ra sức đào bới.

- Anh Ca, anh Ca ơi! – Tôi bò lên gò thì thào gọi.

Anh Phương và Sơn Ca nghe tiếng gọi của tôi nên tạm dừng tay. Cái hố mà hai người đang đào đã sâu khoảng hơn một mét sáu vì Sơn Ca đứng thẳng người, chống tay lên cán thuổng thở phì phò thì phần đỉnh đầu của anh ta cao bằng những đống đất vụn quanh miệng hố.

- Gì mà hớt hải thế mày? – Sơn Ca đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán.

- Hai anh nhìn này!

Tôi vừa nói vừa giơ đồng thời thanh đoản đao và cây trường côn ra trước mặt hai người, sau vài giây im lặng, anh Phương phản ứng rất nhanh, chỉ lấy đà đạp vào một bên hố là anh này đã ngồi chễm chệ trên một đống đất nhỏ, với tay ra hiệu tôi đưa cho anh ấy thanh đoản đao và hất hàm hỏi:

- Chú mày thửa ở đâu đấy?

- Ở đằng kia, sát ngay bụi tre anh ạ.

- Thật á? Sao hay thế?

- Những thứ này được giấu rất kỹ sau mấy bụi cây nên khó phát hiện, em đi tiểu vô tình tìm thấy. – Tôi khua chân múa tay nói một mạch. – Ngoài hai thứ này thì em đã ném mấy ống tuýp nước bằng sắt được vót nhọn xuống cái ao đằng sau lũy tre rồi anh ạ.

- Hả? – Anh Phương tỏ vẻ ngạc nhiên, hết nhìn thanh đoản đao lại nhìn tôi.

Sơn Ca đã bò lên khỏi hố, anh ta cầm lấy trường côn, vầng trán nhăn lại, ánh mắt hướng về phía lũy tre rồi hỏi nhỏ:

- Chỗ mấy cây xoan kia à?

- Vâng! – Tôi gật đầu.

- Mẹ kiếp, thế này có vẻ không bình thường lắm anh Phương ạ. – Sơn Ca quay sang nhìn anh Phương. – Đồ này nhìn là biết giống những thứ mà anh thường lận lưng.

Anh Phương nhổ một bãi nước bọt xuống đất, cặp mắt díp lại nhìn thanh đoản đao đang cầm trên tay gằn giọng:

- Hừ! Đồ tốt đấy!

Đoạn anh quay sang nhìn sang Sơn Ca rồi cười nhếch mép:

- Nói hai thằng mày đừng sợ chứ thanh đao này đã từng dính máu người rồi đấy không đùa được đâu.

Tôi nghe xong bỗng cảm thấy chân tay bủn rủn, cổ họng bỗng đắng nghét. Sơn Ca không vội đáp lời anh Phương, thay vào đó anh ta rút gói thuốc lá trong túi áo ngực ra châm một điếu, rít những hơi thật dài trầm tư suy nghĩ. Tôi lo lắng nhưng không biết nên hỏi gì vào lúc này.

- Mày có nghĩ rằng chỗ này đã bị ngắm đến không?

Anh Phương cũng rít thuốc, nét mặt của anh này đã thay đổi hoàn toàn. Nói một cách chính xác thì tôi cảm nhận được sát khí thể hiện rõ qua ánh mắt của anh Phương. Ánh mắt khi nãy còn có vẻ hiền lành khi nói chuyện với tôi thì nay đã vằn lên những tia lạnh lẽo mà tôi khó diễn tả được thành lời.

- Có thể! – Sơn Ca gật đầu. – Nhưng miếng ngon mình không ăn được thì thằng khác đừng hòng đớp hay phỗng tay trên.

Anh Phương chợt tung thanh đoản đao đang cầm lên không trung, thanh đoản đao xoay tít, loang loáng dưới ánh trăng khuya sáng tỏ. Tôi đang ngồi chân chống chân quỳ ngước lên nhìn thanh đoản đao theo phản xạ tự nhiên cho đến khi thanh đao này cắm phập xuống đất, ngay bên cạnh miệng hố, chuôi của thanh đoản đao còn lắc lư một hồi lâu trước khi dừng lại. Tôi nhìn hành động này không hề thán phục mà thay vào đó là nỗi sợ hãi bỗng ngập tràn trong tâm trí. Tôi nghĩ đến cảnh máu chảy đầu rơi một khi thanh đoản đao này vung lên, tôi là kẻ mù tịt về võ vẽ nhưng cho dù có ngu ngơ đến mấy thì chỉ cần tận mắt nhìn thấy hành động vừa rồi của anh Phương cũng đủ hiểu rằng anh ta có thể xuống tay với đối phương mà không cần phải buông một lời đe dọa!

Tôi đang cùng hội với một kẻ máu lạnh thật sự!

Vì thế nên tôi sợ hãi!

Tôi cũng từng dùng kiếm, chính là thanh kiếm gỗ tôi vẫn để trong ba lô đang đeo trên lưng. Thanh kiếm gỗ, như tôi đã nói, chỉ có tác dụng với những hồn ma chứ đối với người còn trên dương thế này nó chỉ là một món đồ chơi trẻ con không hơn không kém, thậm chí còn là một món đồ chơi có vẻ bề ngoài không được bắt mắt. Thanh kiếm gỗ của tôi một khi vung lên sẽ tạo ra những cơn gió thổi bay những linh hồn nhưng thanh đoản đao đang cắm xuống đất kia một khi vung lên rất có thể một người sẽ trở thành ma.

Như thể muốn tôi thêm phần sợ hãi, anh Phương phán một câu xanh rờn:

- Thằng nào muốn nẫng tay trên đống này thì xác định bước qua xác tao! Mẹ kiếp!

Anh Phương nheo mắt rít một hơi rồi búng luôn điếu thuốc đang cháy dở xuống ruộng quay sang nói với Sơn Ca:

- Kệ mẹ chúng nó! Tao với mày đào tiếp.

Sơn Ca khẽ gật đầu đồng tình, anh Phương hất hàm ra lệnh tôi:

- Thằng em! Chú mày trở lại chỗ cũ tăng cường cảnh giới, có bất kỳ động tĩnh gì cần thì cứ hét lên cảnh báo rồi chạy lại đây. Chú mày đừng sợ, có anh ở đây thì vài thằng trẻ ranh với đống đồ chơi này chỉ một quyền là anh tiễn chúng nó đi gặp Diêm Vương ngay.

Tôi gật đầu trong vô thức, tôi nghĩ mặt tôi đã tái xanh đi vì sợ. Tôi không sợ anh Phương, không sợ ai đó bỗng dưng xuất hiện mà tôi sợ sẽ có người phải nằm xuống nếu va chạm xảy ra.

- Nế… nếu có biến thì… thì… thì sao nữa hả anh? – Tôi lắp bắp nói mãi mới thành câu.

Anh Phương bật cười thành tiếng, vỗ nhẹ lên vai tôi trấn an:

- Chú mày đừng sợ! Ai mà chẳng có lần đầu. Làm cái nghề này thì chuyện tranh giành địa bàn, phỗng tay trên của nhau cũng chẳng có gì lạ nhưng anh không phải là kẻ dễ bị bắt nạt. À, mà chú mày còn bé tí, không phải đối thủ của những kẻ giống như anh đây nên nếu có gì bất trắc thì chạy trước là được.

- Sao… sao lại chạy… chạy trước được ạ?

Thú thật thì trong đầu tôi cũng nghĩ ngay đến phương án anh Phương vừa nói bởi tôi giỏi nhất môn này cơ mà. Tuy nhiên dù gì tôi cũng là con trai, ít nhiều cũng có tính sĩ diên nên cố tỏ ra… gan dạ mặc dù tim đập loạn nhịp, chân tay chỉ muốn nhũn ra.

- Anh ấy bảo sao thì cứ làm như thế đi, đấy là phòng hờ như vậy. – Sơn Ca đứng từ dưới hố ngước lên nói với tôi. – Anh Phương với tao là chỗ thân tình, mày thì tao coi như em trai nên mày không phải tỏ ra anh hùng rơm. Mẹ kiếp, gặp sự mà mày không đái ra quần thì tao cũng nể mày đôi ba phần rồi.

- Việc của chú mày không phải là đánh đấm, bọn anh cần chú mày ở khả năng khác. Thôi, đi mau đi không muộn.

Tôi bẻ ngón tay lưỡng lự trong giây lát, hết nhìn anh Phương rồi nhìn Sơn Ca, nuốt nước bọt đánh ực một cái rồi cười gượng:

- Vâng!

- Mày làm gì đấy?

Anh Phương nhăn mặt hỏi khi nhìn thấy tôi lấy ra lưỡi lê AK.

- Em… em…

- Mày đừng có dở người, cầm lưỡi lê mà run rẩy như thế kia thì đâm được ai, cất đi!

- Vâng, vâng! Cất đi, cất đi!

Tôi lặp lại lời của anh Phương như một cái máy rồi lom khom chạy ngược lại chỗ mấy cây xoan, chẳng hiểu tại sao trực giác mách bảo tôi rằng sắp có những chuyện không hay sẽ xảy đến.

***