Chương 106: Đêm Trăng Tròn (VI)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 106: Đêm Trăng Tròn (VI)

Chương 106: Đêm Trăng Tròn (VI)


***
Anh Phương tạm nghỉ tay ngồi phệt xuống thửa ruộng ngửa cổ tu nước ừng ực, lưng anh tựa vào gò, bên cạnh là mấy đống đất lớn nhỏ. Tôi cao gần mét sáu, hố thì sâu đến vai nên tôi áng chừng anh Phương và tôi đã đào sâu được khoảng một mét tư. Điều này có nghĩa là đáy của hố đào đã ngang bằng với mặt ruộng.

Tôi ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trịa đang treo phía trên đỉnh đầu, không cần phải nhìn đồng hồ thì tôi cũng đoán được rằng bây giờ đã quá nửa đêm, tôi không biết công việc này sẽ phải tiến hành trong bao nhiêu lâu nữa cho dù Sơn Ca đã ước lượng đến 2 giờ sáng sẽ xong. Trong khi anh Phương đang nghỉ ngơi thì tôi vẫn ngồi trong hố, lúi húi dùng thuổng, xẻng xén từng tảng đất nhỏ nhằm tiết kiệm chút ít thời gian. Tôi không mệt nhiều bởi phần công việc nặng nhọc nhất thì anh Phương đã làm cả rồi, tôi thầm nghĩ rằng nếu mình được chia gần ba phần trong cái đống của sẽ tìm thấy này có khi còn nhiều so với công sức mà tôi đã bỏ ra.

- Nghỉ tay một tí đã chú em ạ! – Anh Phương nói.

Tôi ngẩng đầu lên thì thào:

- Em cũng chưa mệt, anh cứ nghỉ đi. Em có thói quen công việc mà chưa xong thì chưa nghỉ được, nếu nghỉ thì tự dưng em sẽ lười, chả muốn làm tiếp.

- Chú mày là học sinh, đang tuổi ăn tuổi lớn nên sức không bằng bọn anh được đâu.

Nói đoạn anh Phương trèo xuống hố, vỗ nhẹ vào lưng tôi, nói thêm:

- Bảo thằng Ca lại đây giúp anh một tí, chú mày đổi ca cho nó.

Tôi dựng cái thuổng sang một bên, phủi tay hỏi anh Phương:

- Còn phải đào lâu không hả anh?

Anh Phương hơi rướn người lên nhìn xung quanh rồi mới trả lời tôi:

- Nhiều thì đào thêm một mét nữa hoặc có khi không đến. – Nói đoạn anh Phương rít một hơi thuốc dài, dụi điếu thuốc đang cháy dở. – Nhưng từ đoạn này phải đào cẩn thận một tí, với lại cũng cần có thằng Ca nó dò lại xem chuẩn chưa.

Tôi cúi người nhặt lấy cái xẻng vứt lên mặt đất rồi nhún người lấy đà leo lên. Sau khi vớ lấy cái ba lô choàng lên một bên vai định rời đi thì chẳng hiểu sao tôi lại dặn anh Phương:

- Nếu có gì lạ thì em kêu tắc kè anh nhé?

- Ờ!

Bỏ lại sau lưng âm thanh thùm thụp do cái xà beng tạo ra mỗi khi lưỡi của nó cắm sâu vào từng thớ đất rắn chắc, tôi lom khom chạy thật nhanh qua vài thửa ruộng, nhảy qua rãnh nước nhỏ nhắm hướng Sơn Ca ngồi mà bò đến.

- Mẹ kiếp! Ngồi chỗ này muỗi đốt sưng cả chân.

Sơn Ca thì thào giải thích khi thấy tôi chun mũi khụt khịt, dùng tay phe phẩy bởi khói thuốc lá nồng nặc ngay chỗ anh ta đang ngồi. Tôi gật gật xem như đồng tình với giải thích này thì Sơn Ca lại nói thêm:

- Mà mày cũng đừng ngồi ở chỗ này, ngoài muỗi ra thì tao còn bị kiến cắn nữa. Mẹ! Chỉ sợ xung quanh đây có ổ kiến lửa thì…

- Cái này do ăn ở anh ạ! Nãy em ngồi có bị cái gì đâu.

- Tao lại vả cho một cái bây giờ, tao ngồi gần cả tiếng đồng hồ thì khác chứ.

Tôi không đáp lời mà cười tủm tỉm kèm theo cái nhún vai. Sơn Ca dụi điếu thuốc đang cầm trên tay xuống đất rồi xách túi đồ đứng lên phủi đũng quần đồng thời căn dặn:

- Ngồi đây đừng có mà ngủ gật đấy!

- Để em tìm chỗ khác ngồi canh chứ bị kiến căn thì sợ lắm.

Sơn Ca nhếch mép cười khẩy:

- Tưởng do ăn ở?

Tôi tặc lưỡi rồi cười hề hề:

- Thi thoảng em cũng làm việc xấu ấy mà.

Bóng dáng gầy guộc của Sơn Ca hiện rõ dưới ánh trăng khuya, bóng dáng quen thuộc ấy có chút xiêu vẹo khi bước đi trên những bờ thửa. Tôi chờ đến khi Sơn Ca nhảy hẳn xuống hố mới lấy từ trong ba lô ra chai Coca duy nhất rồi dùng răng bậy nắp. Cảm giác thức nước có ga chảy qua cuống họng sau khi lao động vã mồ hôi thật sự rất tuyệt, thứ nước này khiến tôi cảm thấy sảng khoái. Tôi cứ đứng một tay chống nạnh, tay còn lại cầm chai nước ngọt uống đến hàng chục ngụm mới hết rồi để vào bên túi hông của ba lô. Chai nước vối mà tôi mang theo thì tôi và anh Phương đã uống hết sạch nên tôi vứt luôn vào bụi tre, bên trong ba lô còn một chai nước vối và hai chai nước mưa nữa.

Sau khi thực hiện một vài động tác thể dục đơn giản cho giãn gân giãn cốt, tôi vươn vai tranh thủ ngáp vài cái, khóe mắt hơi cay cay vì buồn ngủ. Tôi thức đêm đã thành lệ nhưng thức đêm để đào bới như này thú thật là đã lâu lắm rồi tôi không làm, chỉ độ chục ngày gần đây gặp Sơn Ca mới lại hành sự thế này đâm ra chưa quen.

Khắp người tôi dính đầy đất nhưng vì ở trong bóng tối nên tôi không thể nhìn rõ được, chỉ biết rằng hai bàn tay của tôi lúc này rất bẩn. Trên đầu mặc dù có mang theo cái mũ lưỡi trai rẻ tiền để bụi đỡ bám vào tóc nhưng sự thật thì lúc này tôi mới để ý thấy cái mũ cũng đã ướt nhẹp nên đã bỏ mũ ra khỏi đầu. Sau một thoáng lưỡng lự, tôi quyết định ngồi xổm rồi lấy ra một chai nước mưa từ trong ba lô, cúi đầu dội từng ít nước một xuống mái tóc đang bết dính của mình. Nước nhỏ thành từng giọt lớn, tôi đưa bàn tay còn lại ra hứng, khi bàn tay đủ ướt thì chùi vào quần, áo cho sạch. Dùng hết chai nước mưa mang theo cho việc gội đầu cũng như tranh thủ rửa tay, tôi lại cảm thấy sảng khoái hơn bội phần, bỗng dưng lúc này tôi muốn được về nhà tắm rửa sạch sẽ và sau đó đánh một giấc no mắt đến trưa.

Bởi Sơn Ca đã cảnh báo rằng chỗ anh ta ngồi có kiến và nhiều muỗi nên tôi đành phải chọn một vị trí khác phù hợp cho việc cảnh giới. Tôi ít khi bị muỗi cắn hay đúng hơn là tôi chưa bao giờ bị muỗi cắn những khi đi chơi đêm, thật đen đủi cho ai đi cùng tôi. Bà tôi bảo rằng do… mồ hôi của tôi là mồ hôi dầu, người tôi rất hôi, hôi như cú nên muỗi nó chê, tôi nghĩ bà tôi nói đúng. Tuy lũ muỗi có thể chê tôi nhưng đám kiến lửa có chê hay không tất nhiên là tôi chẳng dại gì mà thử.

Tôi nhìn sang trái rồi nhìn sang phải để lựa chọn một chỗ nào đó hợp lý và tôi quyết định mình sẽ đi thêm một đoạn về phía bên phải thay vì bên trái bởi cách chỗ tôi đang đứng khoảng năm chục mét có mấy cái cây xoan cao chừng ba, bốn mét mọc ven đường. Từ chỗ mấy cây xoan này chỉ cần nhảy qua rãnh nước nhỏ là sang cánh đồng, đi thẳng khoảng năm chục mét là đến chỗ gò đất mà Sơn Ca và anh Phương đang hì hục đào bới.

Theo thói quen, tôi dùng đèn pin mini liên tục bấm tắt mở để dò xét xung quanh mấy gốc xoan và bụi rậm mọc um tùm ngay bên cạnh. Sau đó tôi còn soi đèn pin vào trong bụi tre gai dày đặc chỉ cách mấy cây xoan tầm ba mét. Bụi tre gai này xem như gần cuối lũy tre, lúc đi thực địa tôi cũng đã xem xét sơ qua, phía sau bụi tre có một ao bèo nhỏ với cây cối mọc kín, dây leo chằng chịt hầu như chẳng có lối đi qua. Bờ bên kia của cái ao cũng là những bụi tre cao vút và vài cây ổi găng, có thể nói cái ao này gần như nằm lọt thỏm giữa những bụi tre gai, tôi cũng có chút thắc mắc về điều này nhưng chẳng bao giờ có lời giải thích nào thỏa đáng bởi nơi này vốn lạ đối với tôi. Nếu là ở làng tôi thì sẽ dễ giải thích hơn bởi có nhiều ngôi nhà bỏ hoang, quanh năm suốt tháng chẳng có bóng người thì cây cỏ mọc um tùm, bèo phủ kín mặt ao chẳng biết đâu là bờ.

Tôi không gặp khó khăn gì khi chọn một cây xoan để leo lên, ngồi vắt vẻo ở chạc ba hóng mát. Do ngồi cao hơn mặt đất khoảng hơn hai mét nên nếu căng mắt ra thì tôi vẫn có thể nhìn thấy phần từ vai trở lên của hai người cùng hội cùng thuyền đang hăng say người đào người xúc đất hất lên gò mỗi khi hai anh này đứng thẳng người lên. Từ hồi còn bé tôi đã biết rằng vị trí quan sát tốt nhất luôn là ở trên cao, tôi còn nhớ rất rõ chi tiết những chiến sĩ đã hy sinh ở đài quan sát đặt trên một cái cây cổ thụ trong một tác phẩm của nhà văn Phùng Quán. Tôi cũng nhớ rằng mình đã từng khóc vì buồn và thương những nhân vật trong truyện ấy, nghe đâu đó là một câu chuyện có thật.

Trăng thanh gió mát, ngồi đong đưa đôi chân trên cây xoan khiến tôi tự nhận xét rằng công việc này cũng nhàn mà thu nhập lại cao chưa từng thấy. Nhưng ngồi được một lúc thì hai mí mắt của tôi có dấu hiệu sụp xuống vì… buồn ngủ, đưa tay dụi mắt chán chê thì tôi tụt xuống đất để giải quyết nỗi buồn. Hệ bài tiết hoạt động tốt kể ra cũng mệt, mới uống hết chai Coca chưa được nửa giờ đồng hồ mà đã…

Chỉ có cánh đàn ông con trai mới có thể lý giải được vì sao mỗi khi muốn giải quyết nỗi buồn họ thường chọn những chỗ hơi tối, hơi bẩn hoặc một bụi cây nào đó, liệu có phải như vậy sẽ làm lương tâm bớt cắn rứt hay không? Có trời mà biết được. Tôi bắc cầu vồng vào một bụi cây, dù chẳng có ai cùng thi nhưng tôi cũng cố bắn xa nhất có thể xem như một thú vui tao nhã lúc quá rảnh rỗi.

Một vài giọt nước hoặc nhiều giọt nước rơi vào lá cây hắt ngược trở lại dính vào quần khiến tôi cảm thấy không hài lòng thế nên tôi dùng đèn pin soi thử xem bị dính cụ thể ở chỗ nào để biết đường lần sau rút kinh nghiệm:

- Bố khỉ! Tự mình làm ướt đầu gối bằng nước tiểu của mình.

Tôi lẩm bẩm thành tiếng rồi tắt đèn pin đi nhưng tôi chợt khựng người lại trong vài giây, dường như tôi vừa phát hiện ra điều gì đó lạ lạ nhưng nhất thời chưa thể lý giải được. Đứng im trong bóng tối nhiều giây tiếp theo, tôi nheo mắt đảo quanh một lượt rồi ngồi xuống bấm đèn pin soi kỹ vào trong bụi cây:

- Cái gì đây nhỉ?

Trong ánh đèn pin, tôi phát hiện ra sâu bên trong lùm cây dường như có thứ gì đó giống như tuýp sắt hoặc xà beng. Tôi dùng lưỡi lê cắt đi những dây nhợ, cẩn thận vạch những cành lá ra hai bên để xem cho rõ hơn.

Thứ nước có mùi… khai khai vẫn còn đọng trên những lá cây dính hết vào áo của tôi nhưng lúc này tôi chẳng còn để tâm đến nữa bởi dưới ánh đèn pin thì tôi đang cảm thấy những cơn ớn lạnh thi nhau chạy dọc theo sống lưng.

Tôi toát mồ hội lạnh, sợ đến gai người!

***