Chương 105: Đêm Trăng Tròn (V)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 105: Đêm Trăng Tròn (V)

Chương 105: Đêm Trăng Tròn (V)


***
Những thửa ruộng với những gốc rạ đều được nhuộm cùng một màu vàng nhạt của trăng khuya. Không gian bốn bề tĩnh lặng gần như tuyệt đối, đến cả tiếng ếch nhái cũng tuyệt nhiên không có, chỉ còn lại âm thanh của những tàu lá chuối thi thoảng bay phần phật ngay trên đầu tôi mỗi khi có một cơn gió thổi ngang qua. Tôi bắt đầu sốt ruột khi thời gian lặng lẽ trôi về thời khắc cuối cùng của giờ Hợi, chỉ một chốc nữa thôi sẽ bước qua giờ Tý. Tôi và Sơn Ca đều là những người thường xuyên đúng hẹn, nhất là những việc khuất tất như thế này nên đến sớm nhằm trừ hao đi là vừa.

Tôi nằm cạnh một bụi chuối chờ đợi và sau cùng tôi phát hiện ra từ xa xa dường như có hai bóng người thấp thoáng đi về phía tôi. Tôi nheo mắt nhìn rồi chợt nhớ đến hai người đàn ông ban nãy đã tách nhóm sáu người rồi biến mất giữa cánh đồng, điều này khiến tôi chột dạ. Nhanh như cắt, tôi trườn ra khỏi chỗ đang nằm, vớ lấy thuổng và xẻng sau đó cẩn thận dìm chúng xuống rãnh nước cạnh gò đất. Nhổm người lên nhìn thêm một lần nữa, tôi xác định rõ hai bóng người đang lom khom, cứ đi một đoạn lại ngồi thụp xuống như thể đang quan sát động tĩnh.

- "Té đã!"

Nghĩ sao làm vậy, tôi bò thật nhanh, men theo gò đất về phía bụi tre gần đó. Một lần nữa, tôi lại phải dùng đôi tay của mình để lần mò trong bóng tối hòng tìm cho mình một chỗ ẩn nấp lý tưởng. Những âm thanh sột soạt chỉ ngừng hẳn khi tôi ngồi bó gối cạnh một gốc tre, trước mặt tôi là những bụi cây thấp lè tè che chắn. Tôi lấy cái ống nhòm đồ chơi ra, một món đồ chơi của trẻ con nhưng biết dùng đúng lúc đúng chỗ sẽ phát huy tác dụng không ngờ.

Hai bóng người chậm rãi di chuyển từng đoạn một, mỗi lúc một gần đến chỗ tôi vừa mới rời đi. Tôi nhổm người lên để quan sát cho rõ hơn nhưng đầu va phải cành tre gây ra một tiếng động nhỏ khiến tôi giật thót. Hai bóng người đã biến mất trong ống nhòm, tôi dụi mắt để nhìn nhưng cũng không còn thấy bóng dáng của họ nữa nên tôi đoán hai người đàn ông đã lẩn vào những bụi chuối. Tim tôi lúc này đập thình thịch và tôi cố điều hòa từng nhịp thở vì sợ sẽ bị phát hiện.

Một ánh đèn pin lóe lên trong khoảng tối rồi tắt ngúm, tôi căng hai mắt ra nhìn đồng thời dỏng tai nghe ngóng. Tôi nghe như có tiếng bì bõm hoặc tiếng động do nước tạo ra:

- "Chẳng lẽ họ phát hiện ra cái xẻng mình giấu dưới rãnh nước rồi ư? Nguy rồi!"

Đúng lúc tôi đang cảm thấy lo sợ đến tột độ bỗng nhiên từ phía gò đất phát ra tiếng tắc kè kêu. Tôi ngồi im, thậm chí ngưng cả thở.

- Tắc kè è è…

Thêm một tiếng tắc kè nho nhỏ nữa vang lên khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau khi nuốt nước bọt, hít nhẹ một hơi, tạm ngưng thở thì tôi cũng kêu đáp lại. Nhận ra ám hiệu của nhau, tôi liền rời khỏi chỗ ẩn ấp, lom khom khoác ba lô vừa đi vừa đảo mắt tứ phía đầy cảnh giác.

- Đến lâu chưa? – Sơn Ca thì thào ngay khi tôi vừa lại gần.

- Gần nửa tiếng! – Tôi đáp.

- Đây là một chiến hữu của tao, anh Phương, anh ấy không phải người vùng này. – Sơn Ca giới thiệu nhanh. – Còn đây là thằng Tý em đã nói với anh.

- Em chào anh! – Tôi cất lời chào kèm theo một cái gật đầu. – Sao hai anh đến muộn thế? Em ngồi chờ suốt ruột quá nên phải lỉnh vào trong kia nấp.

- Chú em cũng tinh ranh đấy! – Anh Phương cười. – Giấu mấy món này xuống rãnh nước quả là có nghề. Bọn anh xuất hành sớm nhưng gặp tí chuyện trên đường nên phải đi vòng thành ra muộn, để chú em phải chờ lâu.

- Sao mày lại nấp ở trong bụi tre? Hẳn là có chuyện gì thì mày mới cẩn trọng như vậy chứ?

Tôi mím môi, khẽ gật đầu rồi đảo mắt mắt một lượt mới trả lời:

- Trên đường đến đây em gặp ba nhóm có tổng cộng tám người nhưng em không biết họ có phải cùng một hội hay không. – Tôi nhăn nhó. – Nhưng bọn họ có mang theo cả quang gánh, cuốc, thuổng.

- Bọn nó đi hướng nào? – Sơn Ca hỏi, giọng gấp gáp.

- Hai người đầu tiên thì em không biết, bốn người sau đó đi dọc theo con đường đất nhỏ cạnh lũy tre, em có bám theo một đoạn, đến chỗ ngã ba có bụi tre mọc giữa đường thì mất dấu.

- Còn hai thằng khác thì sao? – Anh Phương hạ giọng.

- Hai người đó mất dạng giữa cánh đồng ở phía đằng kia. – Vừa nói tôi vừa chỉ tay ra hiệu cho hai người. – Từ chỗ đấy đến đây khoảng gần mười phút di chuyển nên em áng chừng khoảng một cây số.

- Mẹ kiếp! – Sơn Ca văng tục. – Có lẽ là hai thằng mà anh em mình chạm mặt khi nãy ở quán nước anh Sơn ạ. Một thằng mặt quắt tai dơi, thằng kia trông phốp pháp hơn.

- Có thể! – Anh Phương gật gù. – Nhưng hai chú không cần phải lo, hai thằng đó chỉ bằng hai tay xách nặng, một đường quyền là anh có thể cho chúng nó nằm bẹp dưới đất không kịp kêu một tiếng.

Anh Phương vừa nói vừa giơ một bàn tay lên, tay còn lại anh ta vỗ nhẹ mấy cái vào bắp tay nhằm thể hiện sự tự tin.

- Anh có võ à? – Tôi ngạc nhiên.

- Đàn ông sống dưới lưỡi dao, lăn lộn kiếm miếng cơm trên vùng sơn cước như anh mà không có vài miếng phòng thân thì chắc giờ này đã xanh cỏ rồi chú mày ạ. Có anh ở đây thì chú mày cứ yên tâm, thằng Ca nói với anh rất nhiều về chú mày.

Anh Phương vỗ nhẹ lên vai tôi, nói thêm:

- Chú em khá đấy, không biết võ thì biết văn, anh là anh thích mấy thằng dùng đầu óc tính kế chứ mấy thằng võ biền dùng nắm đấm để nói chuyện như anh thì…

Tôi cười gượng quay sang hỏi Sơn Ca:

- Giờ tính thế nào hả anh?

Sơn Ca trầm ngâm:

- Ban nãy chạm mặt nên tao phải quay ngược lại gửi xe cộ nơi khác, chẳng cần phải hỏi cũng có thể đoán được rằng mục đích của bọn nó và chúng ta là như nhau.

- Như nhau à? – Tôi khẽ thở dài. – Em thấy hội ấy đông ơi là đông.

- Bọn nó chưa biết vị trí chính xác, chỉ mới phán đoán được ở đâu đó chung quanh đây mà thôi. Mặc kệ chúng nó, vậy tao mới bảo mày rằng cần phải nhanh tay chứ không chúng nó nẫng tay trên mất thì tiếc lắm.

Nói đoạn Sơn Ca chăm chú nhìn về phía gò đất rồi phân công nhiệm vụ:

- Bây giờ mày lo phần cảnh giới. – Sơn Ca chỉ vào tôi. – Tao lo phần làm lễ trước khi động thổ còn anh Phương cứ ngồi yên vị. Nếu mọi việc suôn sẻ thì đến khoảng 2 giờ đêm xong xuôi là tếch luôn.

- Vâng! – Tôi gật đầu đồng tình.

Tôi rời khỏi gò đất, lom khom đi ngược trở lại phía bụi tre đã ẩn nấp ban nãy. Cảm giác bồn chồn lo lắng đã tan biến khi tôi biết anh Phương có vẻ là một người… đáng tin vì anh ấy có võ! Đối với một đứa cú đấm thì thiếu, cú đá thì thừa như tôi thì những người có võ lận lưng là tôi rất nể. Thú thực thì tôi không có tố chất để học võ thuật, có thể do tôi lười biếng hoặc sợ… đau. Vài năm trước, chị Ma đã từng gợi ý sẽ truyền dạy cho tôi một vài thế võ phòng thân, thậm chí là cả kiếm pháp, tất nhiên là dạy trong những giấc mơ hoặc nửa tỉnh nửa mơ dưới ánh trăng khuya. Nghe thì phi lý nhưng sự thật chị Ma, tức chị Ngọc Hoa, sinh thời rất giỏi võ. Chị ấy ít khi nói với tôi về việc này nhưng tôi đã tận mắt được nhìn thấy linh hồn một người con gái tóc dài, váy áo xúng xính cùng với một thanh kiếm sáng loáng bay qua bay lại trong khu vườn nhỏ đầu hồi nhà dưới ánh trăng khuya.

Tôi ngồi bó gối ven con đường đất nhỏ, sau lưng là mấy bụi cây dại, hai mắt mở to quan sát trong khi đôi tai dỏng lên nghe ngóng mọi động tĩnh. Phía trước mặt tôi bây giờ là cánh đồng tràn ngập ánh trăng khuya, xa xa đằng kia, chếch về bên tay phải, bóng dáng nhỏ thó của Sơn Ca lẫn vào những bụi cây lúp xúp trên gò đất và nếu không nhìn kỹ thì người ta dễ nhầm cái bóng của anh ta với một lùm cây mọc trên gò đất. Bóng dáng của anh Phương, người đàn ông có dáng vẻ to cao vạm vỡ đã lẫn vào khoảng tối của mấy bụi chuối chếch một chút về phía tay trái của tôi. Từ chỗ đang ngồi, tôi có thể nhìn thấy một vài đốm lửa nhỏ nơi Sơn Ca đang ngồi, tôi đoán rằng anh ta đang hóa vàng, đây là một công đoạn cần thiết trước khi động thổ.

Tôi ngồi trong bóng tối theo đuổi những suy nghĩ vẩn vơ và chờ đợi.

Cái bóng của Sơn Ca đứng dậy, anh ta khua hai tay lên trời. Ngay sau đó tôi thấy bóng dáng của anh Phương lom khom mang theo dụng cụ chạy phăm phăm ngang qua hướng trước mặt tôi, tôi cũng rời khỏi vị trí cảnh giới. Sau khi cả ba ngồi tụ lại trên gò đất, Sơn Ca liền nói với tôi:

- Mày chỉ cho anh Phương vị trí đào rồi hộ anh ấy một tay, tao ngồi cảnh giới.

Tôi nói với anh Phương:

- Đây, chính là chỗ này anh ạ!

- Chú mày mang theo thuổng và xẻng hả?

- Vâng!

- Mang lại đây, anh đào thì nhanh thôi.

Sơn Ca vỗ nhẹ vào lưng tôi một cái thay cho lời động viên rồi rời đi, tôi cũng mau chóng lấy đồ nghề của mình, cái ba lô được tôi quẳng ngay bên cạnh chỗ chuẩn bị đào. Anh Phương cầm một cái xà beng khá dài, nhìn có vẻ nặng, trên môi là điếu thuốc đang cháy gần hết. Sau khi rít một hơi thật dài rồi ném đầu lọc xuống ruộng thì anh này nhỏ một bãi nước bọt vào lòng bàn tay xoa xoa vài lần, thấy tôi trố mắt ngạc nhiên, anh Phương cười:

- Thói quen thôi chứ không có gì.

Tôi nghĩ anh Phương là một tay tăm mộ chuyên nghiệp, điều này thể hiện qua cách mà anh ta đào bới, nhanh, mạnh và hầu như không có một động tác thừa. Vài phút ngắn ngủi trôi qua, một cái hố sâu hơn hai mươi phân và rộng bằng miệng thúng đã hình thành. Tôi đứng đối diện anh Phương và dùng sức ấn lưỡi xẻng xúc đất rồi hất luôn xuống thửa ruộng bên cạnh.

Công việc diễn ra thuận lợi hơn tôi nghĩ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi đi đào bới ban đêm tìm của chìm của nổi với một "người trong nghề" chính hiệu, tôi cũng nhận ra một sự thật không thể chối cãi được rằng xưa nay những lần tôi đào bới chỉ có thể xem là cưỡi ngựa xem hoa, làm chơi ăn thật. Anh phương đào đến đâu thì tôi cố gắng xúc đến đó, thi thoảng tôi còn dùng thuổng đào cùng khiến anh Phương dường như khá hài lòng.

- Chú mày kiếm đâu ra cái xẻng ngon vậy? Nếu anh không nhầm thì đây là xẻng quân dụng.

- Anh hay thật đấy, thứ này em mua lại của một chú từng đi lính hồi xưa anh ạ. – Tôi nói dối. – Ngoài cái xẻng này thì em còn có một lưỡi lê AK rất xịn nữa.

- Cái xẻng của chú mày rất phù hợp với việc đào đất, loại này bây giờ rất khó kiếm, đồ Tàu chứ không phải đồ mình đâu.

- Vâng, em cũng nghe nói vậy. Cái này xưa kia chắc chuyên dùng để đào hầm hào công sự phải không anh?

- Ừ!

- Anh Phương không phải người vùng này, thế anh người ở đâu?

- Anh dân Đồng Mỏ.

- Là ở đâu hả anh?

- Lạng Sơn! Chú mày chưa từng nghe à?

- Dạ chưa! Hồi trước em cũng ở Lạng Sơn nhưng chỉ mấy tháng với lại còn nhỏ quá nên em không biết.

- Nghe nói chú mày mới trượt đại học phải không?

- Vâng!

- Có tính theo nghề của bọn anh không? Nghề này đang thịnh.

Tôi cười:

- Em kiếm thêm lấy tiền lận lưng thôi anh ạ, em còn phải đi học.

- Thằng Ca hay nhắc đến chú mày với bọn anh, nay gặp thì anh thấy nó nói có lý. – Anh Phương chép miệng. – Chú mày còi còi nhưng được cái nhanh nhẹn, công việc của bọn anh cần những thằng nhanh nhẹn, thông minh.

Tôi nói đùa:

- Công việc này cần sức nhiều chứ anh.

- Sức đủ rồi thì cần những thằng lo việc khác chứ.

Khoảng nửa giờ đồng hồ trôi qua, cái hố đất ban đầu bằng miệng thúng bây giờ đã có hình chữ nhật, sâu cả mét. Tôi thật sự bất ngờ về khả năng của anh Phương, anh ấy đào còn nhanh hơn cả cái chú Chung chuyên đào huyệt ở làng tôi nữa.

***