Chương 104: Đêm Trăng Tròn (IV)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 104: Đêm Trăng Tròn (IV)

Chương 104: Đêm Trăng Tròn (IV)


***
Những lá tre khô chạm vào da thịt khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy nhưng sau khi điều chỉnh tư thế nằm cuộn tròn, miệng bịt khăn và gối đầu lên khuỷu tay thì tôi cũng yên vị trong bụi tre chờ cho tình hình yên ắng. Tôi sợ rắn nhưng may mắn thay tôi chưa bao giờ gặp rắn trong suốt những đêm nằm bờ ngủ bụi, thậm chí chuột bọ cũng không hề làm phiền tôi.

Tiếng chó sủa nhấm nhẳng, tiếng bước chân người mỗi lúc một gần, thoảng trong những gió nhẹ thổi qua, tôi còn nghe được giọng của ít nhất là hai người đàn ông nhưng câu được câu mất. Tôi nằm im trong bụi tre, thậm chí ngừng thở khi bóng dáng cao lớn của hai người đàn ông đi ngang qua, vừa đi họ vừa nói chuyện, khi bước chân của hai người này xa dần thì họ để lại mùi khói thuốc lá phảng phất đâu đây.

- "Có lẽ dân làng đi chơi về". – Tôi nhận định.

Nằm chờ thêm một lúc, vừa định nhổm người ngồi dậy rời khỏi bụi tre thì tôi nghe như có tiếng người vọng đến nên từ từ nằm xuống vị trí cũ. Từ chỗ nằm, tôi có thể nhận ra bóng dáng của ba người đàn ông khá cao lớn đi lướt qua, trên vai của họ dường như có vác cuốc hoặc xẻng. Đi ngang qua chỗ tôi nằm chừng mười mét thì ba người này dừng lại ven đường chụm đầu vào với nhau khiến tôi nín thở, tim đập thình thịch.

- Cạch, cạch!

Hai âm thanh khô khốc vang lên, tiếp theo đó là ngọn lửa nhỏ xuất hiện, cả ba người dừng chân châm thuốc lá. Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái, đột nhiên cảm thấy miệng mình đắng nghét. Tôi chưa từng đặt chân đến ngôi làng này bao giờ, tôi thậm chí còn không biết tên làng này, chẳng biết nó thuộc xã nào thế nên tôi không biết người dân sống ở đây có những thói quen ra sao vào những đêm sáng trăng. Nếu ở làng tôi, một ngôi làng nhỏ bé và vắng người, thì vào giờ này rất hiếm khi có người bước ra đường, lũ trẻ con cùng đám thanh niên mới lớn tụ tập ở đầu làng chỉ đến tầm 10 giờ khuya là về nhà hết, chỉ còn lại vài thanh niên ngồi tán gẫu bên cạnh mương Khoai. Tôi vốn đã quen với cảnh đó nên đêm nay, khi đã gần cuối giờ Hợi mà trên con đường nhỏ ven lũy tre này lại có đến hai nhóm người lũ lượt đi qua khiến trong lòng tôi dấy lên cảm giác bất an khó diễn tả thành lời.

Mùi thuốc lá theo gió đưa đến chỗ tôi đang ẩn nấp, thật may là Sơn Ca cũng rít thuốc rồi nhả khói như Nhà máy Phân đạm Bắc Giang nên tôi đã quen ngửi rồi nên không khụt khịt. Nằm trong bụi tre, tôi chỉ cầu mong ba người đàn ông này mau rời đi để tôi còn đến điểm hẹn đúng giờ. Nhưng ba người đàn ông vẫn đứng tụm lại một chỗ, họ thì thào với nhau điều gì đó, thi thoảng còn khoát tay chỉ trỏ về hướng cánh đồng trống ở phía trước mặt đang trải đầy ánh trăng khuya.

Vài phút trôi qua mà tôi tưởng chừng dài như hàng tiếng đồng hồ, đến lúc tưởng chừng như ba người đàn ông này sẽ rời đi khi ba cái bóng đang chụm lại chợt tách ra thì bỗng từ đâu vọng đến tiếng ho lụ khụ theo nhịp ba tiếng một lần. Tôi không khó để đoán ra rằng đây ắt hẳn là một ám hiệu và quả nhiên tôi đã đoán đúng. Ba bóng đen chuẩn bị rời đi chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng ho, bọn họ ho đáp lại:

- Khụ, khụ!

Không gian đang yên ắng lại vang lên tiếng chó sủa nhấm nhẳng. Trong lòng tôi, cảm giác bất an mỗi lúc một nhiều hơn nhưng cách duy nhất tôi có thể làm lúc này là nằm im thở khẽ.

Tôi cẩn thận nhổm người ngồi dậy quan sát cho rõ khi nhận thấy ánh đèn pin chớp tắt từ phía cánh đồng. Nheo mắt quan sát một hồi, tôi nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng của ba người khác dần hiện rõ dưới ánh trăng. Bất giác tôi liên tưởng nhóm người này với những hành động khó hiểu của Sơn Ca vào ngày hôm qua, tôi chợt nghĩ đến một khả năng nhưng nhanh chóng gạt đi. Tuy nhiên khi tất cả mấy bóng đen gặp nhau ngay bên con đường đất nhỏ cạnh cánh đồng thì tôi đưa ra một giả định rằng mục đích của tôi và nhóm người ngày có thể giống nhau.

Nhờ quan sát kỹ, loang loáng trong ánh đèn pin lúc mở lúc tắt thì tôi nhìn thấy nhưng cái thuổng, xà beng, bao tải dứa và thêm nhiều thứ đồ lỉnh kỉnh khác, thậm chí… có cả đôi quang gánh!

- "Không phải bọn họ đi làm đồng vào lúc nửa đêm đấy chứ?" – Tôi thắc mắc.

Nhóm người chụm lại bàn tán một hồi sau đó tách ra thành ba nhóm, trong đó một nhóm gồm hai người quay ngược trở lại cánh đồng, cái bóng của họ khuất dần rồi lẫn vào ánh trăng. Hai nhóm còn lại nhanh chóng biến mất vào bóng đêm như chưa từng xuất hiện. Sau vài giây suy nghĩ, tôi quyết định sẽ bám theo nhóm bốn người bởi dựa theo trí nhớ của tôi khi đi thám thính địa hình vào sáng ngày hôm qua thì đoạn đường khoảng ba trăm mét phía trước rợp bóng tre, tuyệt nhiên không có bóng dáng một nóc nhà nào. Xen kẽ giữa những bụi tre là một vài khu vườn, nếu tôi nhớ không nhầm có lẽ là vườn sắn.

Tôi nhón từng bước nhẹ, hai tay vẫn cầm chặt hai món đồ phục vụ việc đào bới, mỗi bước chân của tôi là mỗi thử thách, thú thật là tôi cũng sợ nếu như có một bóng người nào đó đột nhiên nhảy ra từ bụi tre ven đường.

Nhưng chí ít thì may mắn cũng mỉm cười với tôi, dọc con đường đất nhỏ mà tôi đã đi qua thì tôi không gặp bất cứ trở ngại nào nhưng một vấn đề khiến tôi băn khoăn, ấy chính là bốn người đàn ông khi nãy đã đi đâu? Cánh đồng trống nằm chếch về phía bên trái của tôi bây giờ trống trải, trăng sáng nên tôi có thể nhìn xa hàng trăm mét và dễ dàng phát hiện nếu có bóng người di chuyển ở ngoài đó.

- "Có lẽ họ đã theo lối này men theo lũy tre đi về hướng Đông Nam, khốn thật!" – Tôi bực dọc. – "Mình vướng cái xẻng với thuổng chứ tay không thì…"

Không còn cách nào khác, tôi đành phải rời khỏi con đường đất, sau khi mon men thêm một đoạn chừng vài chục mét cạnh con đường này thì tôi bò từ ruộng này sang ruộng khác. Tôi sợ cái bóng của mình sẽ hiện rõ trên cánh đồng, những lúc như thế này tôi lại ước rằng mình có thể mang theo một cái lá vối trong khu vườn nhỏ ở đầu hồi nhà. Thứ lá vối thần kỳ ấy đã giúp ích cho tôi rất nhiều trong những đêm trăng khi tôi còn nhỏ, ngoài việc dễ dàng che giấu đi cái bóng của mình thì lá vối còn giúp tôi nhìn được nhiều thứ hay ho. Bây giờ tôi đã gần mười tám tuổi, chị Ma bảo rằng khi tôi lớn lên, dương khí thịnh thì thứ lá vối thần kỳ sẽ chẳng còn tác dụng với tôi nữa.

Tôi bò đến khi cảm thấy hai đầu gối đau nhức mới chịu dừng lại, ngoái đầu nhìn lũy tre làng bây giờ đã cách xa hàng trăm mét phía sau lưng thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy vậy, để đảm bảo rằng mình không bị ai phát hiện, tôi vẫn cố lom khom bước đi thêm một đoạn dài nữa trước khi thẳng người mà đi.

Tôi đứng thở phào đứng giữa một cánh đồng rộng lớn, trống trải, hai tay chống nạnh hít những hơi thật sâu cho lồng ngực căng ra rồi ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng treo trên cao, tròn vành vạnh đang sáng tỏ. Bỗng dưng tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé, cô độc nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ đứng như vậy nhìn trăng rồi cười ngây ngốc một mình. Đi thêm một đoạn nữa, tôi quyết định lôi từ trong ba lô ra cái ống nhòm đồ chơi khá xịn sò mà tôi đã mua hơn hai năm về trước rồi chọn một gò đất nhỏ có vài ngôi mộ đất lẫn mộ gạch lẩn vào đó đưa ống nhòm lên quan sát tứ phía. Chẳng hiểu sao tôi cứ có cảm giác một cặp mắt nào đó đang theo dõi nhất cử nhất động của tôi, điều này khiến tôi thấy lạnh gáy.

Tôi không phát hiện ra điều gì bất thường. Ánh trăng trải dài khắp cánh đồng, xa xa đằng kia, những mảng đen kéo dài giống như một bức tường thành chính là những lũy tre vẫn nằm im lìm đón gió.

Kiểm tra đồng hồ để trong ba lô thì tôi thấy đã 10 giờ khuya, quá giờ hẹn với Sơn Ca nên đành tặc lưỡi bỏ ống nhòm vào trong ba lô, lom khom chạy, vừa chạy vừa thở. Ở cái tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu này dù có mệt đến mấy, chỉ cần đánh một giấc no mắt là tôi lại khỏe re, vậy nhưng cái tư thế chạy mà phải lom khom khiến tôi mau mất sức hơn bình thường.

Gần mười phút sau, điểm hẹn là cái gò đất có mấy cây xoan khăng khiu cùng vài cây chuối đã hiện ra trong tầm mắt. Tôi ngồi xuống ruộng, chân chống chân quỳ để thở sau đó đi tiếp, đến khi thả mình xuống vạt cỏ ven gò đất định thả lỏng thì tôi có chút hoang mang khi không thấy bóng dáng Sơn Ca đâu cả.

- "Chắc anh ấy cũng đến muộn, chỗ này xa đường cái quá mà".

Nghĩ bụng như vậy, tôi để ba lô xuống, bò đến bên rãnh nước thả đôi chân xuống thư giãn, nằm ngửa ra ngắm trăng nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía lũy tre gần đó đầy cảnh giác.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, ngâm chân mãi cũng không còn thích nữa. Tôi bò trở lại chỗ để ba lô, moi đồng hồ ra xem giờ:

- "Đã mười một giờ kém hai mươi rồi, sao không thấy bóng dáng anh ấy đâu nhỉ? Hay kế hoạch có thay đổi vào phút chót? Thôi mặc kệ, mình cứ nằm chờ ở đây đến nửa đêm nếu không thấy thì mới quay về".

Khoác ba lô lên vai sau khi uống một ngụm nước vối. Tôi lấy ra thanh kiếm gỗ và lưỡi lê AK, hai tay cầm hai thứ này, một thứ chống lại người dương, thứ còn lại chống người âm. Tôi chưa từng ngồi ở một nơi xa lạ một mình như thế này, nhất là trong đêm khuya vắng, nên cảm giác bất an là khó tránh khỏi, hai món vũ khí trong tay có ý nghĩa giúp tôi trấn an tinh thần hơn là phòng vệ bởi ma hay người thì lúc này tôi đều không nhìn thấy.

***