Chương 103: Đêm Trăng Tròn (III)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 103: Đêm Trăng Tròn (III)

Chương 103: Đêm Trăng Tròn (III)


***
Chính tôi, người cầm cái que tre vót nhọn một đầu, cũng bán tín bán nghi với việc giữa trưa nắng đứng trên một gò đất nhỏ chỉ toàn những bụi cây thấp cùng nhiều bụi xấu hổ và hoa xuyến chi mọc xung quanh sau đó tung cái que lên cao. Que tre xoay tròn vài vòng trên không trung rồi rơi xuống một bụi cây gần nơi tôi đang đứng. Tôi cúi xuống nhặt que tre lên, nheo mắt ngắm nghía bụi cây nhưng chẳng thấy nó có điểm gì khác lạ, nó chỉ là một bụi cây không tên, ít lá với những cành khẳng khiu chỉ nhỏ bằng ruột cây bút bi. Nhớ lời dặn của Sơn Ca, tôi dùng sức cắm que tre xuống đất, đất khô cằn nên tôi đã phải tốn nhiều mồ hôi mới có thể cắm cái que tre sâu vào lòng đất bằng cách nhặt một viên gạch vụn thay cho búa, ngồi gõ cành cạch đến khi cảm thấy đủ chắc chắn mới dừng lại.

- Đã nhớ rõ vị trí chưa?

Sơn Ca cất tiếng hỏi ngay khi tôi vừa trở lại chỗ mà tôi đã nằm trước đó. Tôi khẽ gật đầu nhưng tỏ ra băn khoăn:

- Em không thấy điều gì lạ ở đấy cả, chỉ là một gò đất nằm chơ vơ giữa cánh đồng được phủ bên trên bởi một lớp cỏ úa.

Sơn Ca búng điếu thuốc đang cháy dở trên tay xuống rãnh nước trước mặt, đút hai tay vào túi quần, mắt nheo lại:

- Đó là cái gò duy nhất không có cây cối lớn nào mọc được, mấy bụi cây thấp lè tè kia đều héo úa không phải vì cái nắng như đổ lửa của mùa hè đâu. Mày chỉ cần nhớ rõ vị trí đã đánh dấu là được rồi.

- Em đã nhớ rõ rồi.- Tôi khẳng định.

- Được, nếu vậy chúng ta về thôi.

Nói đoạn Sơn Ca đảo mắt một vòng quan sát xung quanh, dưới cái nắng chói chang, ngoài tôi và anh ta ra thì cánh đồng này chẳng có bóng người nào. Trên đường trở về điểm xuất phát, Sơn Ca cúi đầu lặng lẽ bước, điếu thuốc 555 thường trực trên môi anh ta. Thi thoảng Sơn Ca chỉnh cái mũ cối sau đó lại đút tay vào túi quần lầm lũi bước đi, thái độ này của anh ta khiến tôi cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng không hiểu rõ được. Tôi đội nón lá bám theo sau, liếc ngang nhìn dọc cố ghi nhớ đường đi lối lại, đây là một thói quen của tôi khi đến nơi lạ. Đến một đoạn giữa cánh đồng trống, Sơn Ca chợt dừng chân trong giây lát đảo mắt một lượt đầy cảnh giác sau đó lại bước tiếp. Tôi cũng dừng chân, nheo mắt nhìn về phía lũy tre xa xa ở hướng Nam, tôi tưởng tượng rằng phía sau lũy tre kia có một cặp mắt đang theo dõi nhất cử nhất động của hai chúng tôi nhưng tôi mau chóng gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Sơn Ca rời khỏi quán nước sau khi cả hai thì thầm trao đổi kế hoạch với nhau. Sơn Ca nói chắc như đinh đóng cột với tôi rằng cuối giờ Hợi ngày mai, tức là tối ngày Quốc khánh, phải có mặt ở ở điểm hẹn. Điểm hẹn lần này chính là chỗ tôi và Sơn Ca đã ngồi tránh nắng, cạnh rãnh nước nhỏ phục vụ tưới tiêu. Điều này có nghĩa là tôi sẽ phải cuốc bộ dưới trăng từ làng, một đoạn đường xa và đây cũng là lần đầu tiên tôi "công tác" xa làng của mình. Các cụ xưa có câu "Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng" cấm có sai, bởi lần đầu đi tăm đồ xa ngôi làng thân thuộc của mình, sang một huyện khác nên trong lòng tôi cũng có chút nôn nao.

Tôi đã chuẩn bị hành trang rất kỹ, ngoài những vật dụng phục vụ việc đào bới như thuổng, xẻng, lưỡi lê AK còn có thêm nước uống, nước… tiểu đóng chai, bao tải dứa dùng để… đựng vàng! Và sau cùng, tôi quyết định sẽ mang theo cây kiếm gỗ đồ chơi phòng thân. Cây kiếm vô hại với người thường nhưng với những bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện ở đâu đó nơi bụi tre hay gốc cây tối nào đó thì nó lại có tác dụng rất lớn.

Ngày lễ Quốc khánh ở quê không có gì đặc biệt, nó giống một ngày Chủ nhật bởi năm nay là năm lẻ nên tôi chỉ thấy ở cổng Ủy ban xã, cổng trạm xá hoặc một vài cơ quan thuộc chính quyền địa phương mới treo băng rôn kỷ niệm 56 năm Tết Độc lập. Trời nắng từ sáng sớm, quán bún chó của nhà Hà An cũng đóng cửa. Bố của Hà An đã tụ họp ở đâu đó cùng những người bạn, mẹ cô nàng trực ở bệnh viện, Hà Anh vẫn mải miết đi chơi cùng với anh người yêu là sinh viên trường Đại học Y. Anh Tuân về nghỉ lễ nhưng cũng mất hút cùng với những người bạn của anh ấy, chỉ còn lại tôi và Hà An trông nhà. Chúng tôi vác ghế nhựa cùng một cái bàn nhỏ ra ngồi trước hiên nhà, tôi đã đạp xe đi mua mấy que kem Paddle Pop, vài chai nước Fanta và Coca, tất nhiên là thêm cả kẹo lạc nữa. Trước đây Hà An rất ít đọc sách báo hoặc truyện nhưng tôi đọc nên cô nàng cũng miễn cưỡng đọc cùng. Tôi thậm chí đã mua cả một cuốn sách lịch sử tương đối dày, bên trong hẳn nhiên là chi chít chữ là chữ. Cuốn sách này Hà An chưa bao giờ đọc hết, kể cả đến lúc bước chân vào cửa phòng thi đại học thì cô nàng cũng chỉ mới đọc được chừng hai phần ba cuốn sách, tuy nhiên đọc đến đâu lại quên luôn phần trước đó đã từng đọc. Tôi chỉ còn biết thở dài não nuột, suy cho cùng thì không phải ai cũng yêu thích lịch sử như tôi.

Tình yêu có thể làm thay đổi một con người theo hướng tích cực hoặc tiêu cực, điều này là hiển nhiên. Hà An đã lâu rồi không còn tụ tập với những người bạn đồng trang lứa để chén chú chén anh, tôi cảm thấy vui vì điều này. Tính cách của Hà An có lẽ cũng vì thế mà trở nên nhu mì hơn hoặc do tình yêu khiến cho cô nàng trở nên như vậy, tôi nghĩ vậy.

Tôi lấy lý do đã ở chơi nguyên một ngày để về sớm ăn tối với bà Già. Sau bữa cơm, tôi xuống nhà R9 ngồi chơi nhưng chỉ được một lúc rồi ra về vì nó không có nhà. Chẳng cần phải hỏi thì tôi cũng có thể đoán được rằng nó cùng với Chắc Gạo đang cắm rễ ở quán điện tử dưới cống Đoan.

Đêm ngày rằm, trăng tròn vành vạnh, tôi hết đi ra rồi lại đi vào chờ cho tuần hương ngoài ngôi miếu nhỏ tàn để hóa vàng cũng là gần 9 giờ tối, tôi mới lấy lý do ở nhà chán nên sẽ đi chơi, dặn bà Già không phải chờ cửa. Bà không lạ gì với việc thằng cháu đích tôn mò về nhà khi đã quá nửa đêm, cũng đôi lần bà chất vấn tôi nhưng tôi chưa bao giờ gây ra điều tiếng gì ở làng nên bà phần nào yên tâm. Lôi cái ba lô giấu trong đống rơm ở ngoài vườn rồi khoác lên vai, chuôi của thanh kiếm gỗ vẫn thò ra ra. Hai bên hông của ba lô, một bên là chai nước vối pha loãng, một bên là chai nước tiểu mà tôi đã cất công đi xin của lũ trẻ con trong xóm. Người ta bảo đi đêm lắm có ngày gặp ma, vậy thì phải chuẩn bị nước tiểu đồng tử phòng khi hữu sự. Xẻng và thuổng thì tôi đã cất giấu sẵn ngoài cánh đồng từ trước nên không phải mang theo từ nhà bởi sẽ thật khó giải thích khi đêm hôm vác những thứ đó đi qua cầu Đình.

Tối hôm nay là lễ Quốc khánh, cũng là rằm tháng Bảy âm lịch, ngày Xá tội vong nhân, lại cũng sắp đến ngày khai giảng năm học mới nên đám trẻ con cùng với những đứa trạc tuổi tôi ngồi chơi ở đầu làng, chạy đuổi bắt trong sân đình…. Ngôi làng dường như có thêm chút sinh khí khi rộn rã tiếng cười nói, tiếng la hét của đám trẻ. Tôi tạt vào quán nước đầu làng mua một chai Coca để mang theo, thứ nước ngọt yêu thích này sẽ giúp tôi cảm thấy sảng khoái khi mệt mỏi.

Trăng tròn và treo trên cao tỏa thứ ánh sáng dịu nhẹ xuống khắp cánh đồng, những cơn gió nhẹ mơn man thổi ngang qua khiến bầu không khi trở nên mát mẻ đến lạ. Tôi lặng lẽ bước trên con đường đất nhỏ, sau khi nhìn tứ phía không có ai thì một giây sau đó cái bóng của tôi biến mất trong một bụi cây rậm rạp ven đường, gần một phút sau tôi lóp ngóp bò ra với cái xẻng và cái thuổng quen thuộc. Ngẩng đầu nhìn trăng trong giây lát đồng thời đảo mắt thêm một lượt để xác định phương hướng sau đó tôi lấy đà nhảy qua rãnh nước ven đường, đặt chân lên một bờ ruộng và trực chỉ hướng Đông Nam vừa đi vừa chạy cho kịp giờ. Được non nửa quãng đường thì tôi phải dừng chân ven một gò đất ngồi nghỉ vì thấm mệt, trăng thanh gió mát khiến tôi trở nên lười biếng.

Gần đến đoạn phải đi sát chân lũy tre làng thì tôi cẩn thận hơn, tôi không dám thẳng lưng mà đi mà thay vào đó phải lom khom, cứ chạy một đoạn lại ngồi thụp xuống nghe ngóng bởi lúc này tôi đang di chuyển trên đồng trống mà trăng lại tỏ, nếu ai đó ở sau lũy tre sẽ dễ dàng phát hiện ra tôi. Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn những lý do phòng trường hợp chạm mặt người lạ để biết đường mà đối đáp cho trôi chảy.

Tiếng chó sủa râm ran trong xóm nhỏ vọng ra khiến tôi dỏng tai nghe ngóng một cách đầy cảnh giác.

Tiếng chó sủa nối tiếp nhau vọng đến mỗi lúc một gần.

Tôi chột dạ.

Linh tính mách bảo tôi rằng có sự lạ bởi vậy tôi nhanh chóng tìm một chỗ để nấp. Tuy nhiên giữa cánh đồng trống thì nơi duy nhất có thể trốn thật kỹ lại chính là rặng tre phía trước mặt, không có nhiều thời gian để suy nghĩ, tôi mím môi, hít một hơi thật sâu rồi chạy thục mạng về phía ấy. Trong khoảng tranh tối tranh sáng, tôi dùng tay vạch những cành tre chỉa tua tủa rồi chọn một chỗ tương đối lý tưởng rồi cẩn thận nằm sấp xuống, cái ba lô đeo trên lưng cũng được cởi ra bỏ bên cạnh.

Tiếng chó sủa gần hơn…

Tôi quyết định giấu xẻng và thuổng sâu vào bên trong bụi tre sau đó lấy từ trong ngăn nhỏ ba lô ra một cái khăn bịt mặt.

Nằm áp tai xuống đất, hai mắt mở to, tôi cố gắng lắng nghe xem có tiếng bước chân người đang đến gần hay không.

***