Chương 102: Đêm Trăng Tròn (II)

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 102: Đêm Trăng Tròn (II)

Chương 102: Đêm Trăng Tròn (II)


***
Tôi đã cùng Sơn Ca băng đồng vào buổi sáng đầu tiên của tháng Chín trong bộ dạng lấm lem, nhếch nhác hòng che mắt những người mà chúng tôi có thể gặp trên đường đi. Nơi mà Sơn Ca dẫn tôi đến nằm ở hướng Đông Nam so với làng tôi, tôi rảo bước trên những thửa ruộng hãy còn trơ gốc rạ, có một vài thửa ruộng đã được cày xới chuẩn bị cho vụ lúa Đông Xuân. Trên suốt quãng đường đi, tôi và Sơn Ca hầu như rất ít nói chuyện bởi mỗi người đều đang theo đuổi những suy nghĩ, những ý định riêng. Chúng tôi đi qua những gò đống, những ụ mối, những mồ mả nằm rải rác trên khắp cánh đồng, có đoạn đi sát chân lũy tre làng khác để tranh thủ nghỉ ngơi. Mặc dù đường chim bay chỉ khoảng hai cây số như Sơn Ca đã nói nhưng thực tế thì chúng tôi không thể đi theo đường thẳng nên quãng đường đến đích cũng phải dài gần gấp đôi. Đến một đoạn gò đất ven một lũy tre thì Sơn Ca bảo tôi dừng chân nghỉ ngơi, chúng tôi ngồi dưới những gốc xoan cùng vài bụi chuối, gần đó có một rãnh nước phục vụ việc tưới tiêu. Tôi bỏ đôi dép tổ ong trên bờ, xắn cao ống quần rồi lội bì bõm dưới rãnh nước, sau khi đi bộ một quãng đường khá dài dưới trời nắng thì việc ngâm chân trong làn nước mát lạnh mang lại cho tôi cảm giác dễ chịu.

Sơn Ca xé vài tàu lá chuối khô lót xuống đất rồi ngồi tựa vào bụi chuối tránh nắng, anh ta lấy thuốc lá ra hút, vẫn là gói 555 như thường lệ. Sau khi giơ gói thuốc mời tôi như một thói quen và nhận từ tôi cái lắc đầu kèm theo nụ cười thì Sơn Ca mới châm điếu thuốc lá, đôi mắt lim dim tận hưởng sự sảng khoái mà khói thuốc mang lại cho anh ta.

- Mày đừng có nghịch nước nữa, đi qua đi lại chóng hết cả mặt, lên đây ngồi tao bảo!

- Có gì anh nói luôn đi, em nghe được mà.

- Chậc! Cứ cãi thế nhỉ?

Sơn Ca vừa nói vừa vỗ nhẹ tay lên mấy tàu lá chuối khô bên cạnh, tôi miễn cưỡng bò lên rồi ngả lưng, vòng hai tay ra sau gáy làm gối, đôi mắt nheo nheo nhìn ánh nắng xuyên qua những tàu lá chuối ở bên trên.

- Bao giờ mày ra Hà Nội?

Câu hỏi của Sơn Ca có chút đường đột khiến hai mắt tôi mở thao láo, tôi nhổm người dậy, suy nghĩ trong giây lát:

- Em cũng chưa biết nhưng chắc không ở quê lâu được, mẹ em kiểu gì cũng sẽ về quê lôi em đi. Có việc gì mà tự nhiên anh lại hỏi như vậy?

- À, tiện miệng nên tao hỏi vậy thôi chứ không có gì cả.

- Mày tính làm gì với số tiền đã kiếm được? Mua xe ư?

- Không! – Tôi nhếch mép cười rồi lại ngả lưng. – Một thằng oắt con chân ướt chân ráo ở quê ra Hà Nội tự dưng có tiền mua xe thì sẽ phải giải thích như thế nào với những người khác? Em quy tất cả ra vàng để khi nào cần mới tính tiếp.

- Ừ, mày tính như vậy cũng phải.

- Mà anh này, em vẫn thắc mắc về phi vụ anh em mình sắp tiến hành, chẳng lẽ người xưa cải táng lại chôn theo nhiều vàng bạc như vậy á? Em tưởng chỉ có bậc vua chúa, quan lại khi khuất núi mới chôn châu báu theo chứ?

- Quê mình đây là vùng đất có bề dày lịch sử lên đến cả nghìn năm, dưới mỗi tấc đất trước mặt tao với mày đang nhìn có thể từng là nơi an nghỉ của ai đó. Mày hãy còn nhỏ chưa đi nhiều nên chưa biết được thiên hạ rộng lớn như nào đâu. Đợt trước tao hay lên mạn ngược, trên đó có nhiều vàng bạc được chôn giấu thành từng chum, từng hũ đấy. Có lần tao được gia chủ cho một ít khi tìm thấy mộ tổ nhà người ta, mẹ kiếp, nhìn vàng bạc mà lóa cả mắt.

- Thế mà em nghe nói người dân tộc nghèo, nghèo sao lại nhiều vàng thế chứ?

- Quan niệm mỗi nơi mỗi khác, những vùng tao từng đi qua họ thiếu ăn thiếu mặc nhưng bạc vàng lại có nhiều. Này! Mày ngồi dậy đi, ngồi dậy!

Sơn Ca vỗ nhẹ vào vai tôi liền mấy cái.

- Mày nhìn thấy cái gò đất hình vuông vuông đằng kia chứ?

- Chỗ mấy bụi cây lúp xúp đấy ạ?

- Ừ!

- Em thấy rồi.

Sơn Ca liếc mắt xem đồng hồ rồi hất hàm:

- Ngồi chờ độ một tiếng nữa thì mày mang cái này ra cắm bên trên cái gò nhỏ ấy.

Nói đoạn Sơn Ca đưa cho tôi một thanh tre tròn tròn, to bằng ngón tay, dài khoảng hơn hai mươi phân đã được vót nhọn một đầu. Trên thanh tre này có viết vài chữ Hán bằng mực đỏ nhưng tôi không nhìn rõ hình thù từng chữ. Có vẻ như đọc được thắc mắc của tôi nên Sơn Ca nhẹ giọng giải thích:

- Cắm cái que này xuống rồi xem cái bóng đổ về hướng nào, phần đầu cái bóng dừng ở đâu thì ghi nhớ lại, đó chính là chỗ sẽ đào nhát đầu tiên đấy.
Tôi nhăn mặt nhìn Sơn Ca sau đó đưa một tay lên che trán, nheo mắt nhìn hướng mặt trời suy nghĩ, tính toán một lúc sau đó quay sang nhìn cái đồng hồ mà Sơn Ca đang đeo trên tay rồi nói:

- Mặt trời mọc đằng Đông, một tiếng nữa là khoảng cuối giờ Tỵ, em với anh từ làng trực chỉ hướng Đông Nam mà đi đúng không?

- Ý mày là gì? – Sơn Ca tỏ ra không hiểu câu hỏi của tôi.

Tôi lần mò trong đám cỏ tìm được một que củi khô, vừa nói vừa vạch những đường thẳng xuống đất:

- Đây nhé! Giả sử đây là làng em, đây là chỗ anh em mình đang ngồi, đây là hướng mặt trời, anh hình dung ra chưa?

- Thì sao?

- Chẳng cần cắm cái que này xuống thì em có thể đoán sơ sơ được rằng cái bóng của cái que này sẽ đổ về hướng Nam, em không dám chắc là chính Nam nhưng… ừm… nếu tính theo kim đồng hồ thì rơi vào khoảng 3 giờ 30 phút.

Sơn Ca búng điếu thuốc đang cháy dở xuống rãnh nước ngay trước mặt, anh ta nheo mắt nhìn theo những hình vẽ trên vạt cỏ của tôi một cách chăm chú rồi hỏi:

- Mày chắc chứ?

- Em học môn Hình học thì dốt nhưng cái này là cơ bản mà.

- Ờ! – Sơn Ca gật gù. – Vậy mà tao không nghĩ ra. Nhưng vẫn phải chờ xem cái bóng đổ đến đâu.

Tôi nhoẻn miệng cười:

- Cái bóng đổ đến đâu phụ thuộc vào chiều dài của cái que này ở trên mặt đất. – Tôi giơ cái que tre mà Sơn Ca đã đưa cho. – Cũng dựa vào hình học mà tính được thôi anh. Xem nào… ờ… tầm một tiếng nữa mặt trời chưa đứng bóng nên anh cứ ước lượng khoảng mười lăm phân kể từ chỗ cắm cái que này. À… mà que cắm chỗ nào?

Sơn Ca nhún vai:

- Mày ra đó, tung cái que lên, cái que rơi xuống chỗ nào thì cắm ở chỗ đấy là được!

- Cái gì? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên. – Anh đùa à? Chuyện hệ trọng như thế mà nghe cứ như trò đùa ấy.

Sơn Ca tặc lưỡi:

- Thật thật giả giả khó lường, có những việc mày tưởng là ngẫu nhiên nhưng thực ra đã được sắp đặt. Tao không thể làm việc này được vì tao là thầy, mày thì khác.

- Thế chuyện này cũng dễ nhỉ?

Tôi ném cái que đang cầm trong tay đi rồi lại ngả lưng, hai mắt lim dim:

- Chả lẽ trong cái gò kia có một cái tiểu và trong cái tiểu có một đống vàng cùng với một xương khô? Ừm… Việc này cũng quá là dễ, sao người ta bảo làm giàu rất khó nhỉ?

- Tao vừa nói với mày rồi, thật thật giả giả khó mà biết được. Điều khiến tao lấn cấn chính là mọi thứ dễ dàng quá.

- Ý anh là khó nhai mới đến lượt anh?

- Đại khái là vậy! Miếng ngon như này không dễ gì đám khác lại không biết.

Dứt lời, Sơn Ca lại châm một điếu thuốc mới, rít vài hơi thật dài rồi rơi vào trầm tư. Hai mắt tôi nhắm nghiền nhưng không ngừng suy ngẫm về lời Sơn Ca vừa nói, sau một khoảng im lặng kéo dài, tôi nhổm người dậy hỏi Sơn Ca:

- Bấy lâu nay em vẫn thắc mắc về việc này.

- Việc gì?

- Cớ làm sao anh có thể biết tường tận những chỗ chôn giấu của nả? Tất nhiên, ừm… như em vẫn nghĩ là do một vong hồn nào đó chỉ cho anh, song em cũng cho rằng không hẳn tất cả đều như vậy.

- Ờ! Đôi khi còn gọi là cái duyên! – Sơn Ca cười tít mắt. – Mày có xem phim Bao Công không?

- Có xem nhưng không đầy đủ.

- Ban ngày xử án dương gian, ban đêm làm phán quan nơi âm phủ, mày nghe câu này rồi chứ?

- Trẻ con đứa nào cũng biết cả.

- Tao cũng có thể xuất hồn xuống dưới âm để làm việc nọ việc kia, cũng kiểu như chân chạy vặt ấy mà. Ờ… nói sao nhỉ? Hhm… Ngoài việc quan thì tao còn có nhận những việc kiểu như ngoài luồng để kiếm ăn.

Sơn Ca đưa tay lên quệt ngang mũi:

- Chậc! Cũng chẳng phải riêng tao làm việc này, như tao biết thì nhiều thằng còn khá hơn tao đấy, làm thầy mà liều hoặc khéo che đậy thì chẳng mấy mà phất lên như diều gặp gió nhưng…

Sơn Ca bỏ lửng câu nói, nét mặt chợt thay đổi, anh ta hạ giọng:

- Tuy nhiên hậu vận của cái nghiệp này chẳng mấy tốt đẹp. Nhiều tiền quá không tốt bởi vì điều này đồng nghĩa với việc mày sẽ phải đánh đổi bằng thứ khác, có thể là tuổi thọ ngắn hơn hoặc đường đời gặp nhiều trắc trở khó đoán nhưng tao hãi nhất là tuyệt tự.

- Anh thì lo đếch gì, ngoài việc tinh ranh như cáo thì anh cũng có thằng cu chống gậy rồi!

- Ừ! Nhưng thời vận của một con người không để thịnh mãi được, có thịnh mới có suy và ngược lại. Mẹ kiếp, dạo gần đây tao vận đỏ quá, đếch biết khi nào thì vận rủi ập đến.

- Anh cứ lo làm gì, đời người ai chẳng phải ra Cầu Khoai, bớt lo nghĩ và tận hưởng cuộc sống mới là điều nên làm.

- Hừ! – Sơn Ca cười mũi. – Mày còn trẻ chưa trải sự đời nên nói sẽ hay, vài năm nữa cuộc đời vùi dập tơi bời thì mày tự khắc sẽ hiểu. Tao không xem được vận số của tao nhưng trực giác mách bảo tao rằng vận hạn của tao sẽ mau đến, có thể là rất nhanh.

- Lạc quan lên anh ạ! Có nhiều tiền thì cuộc đời tự khắc sẽ đổi màu.

Tôi cứ nằm ngửa mặt nhìn bầu trời qua những kẽ hở giữa những tàu lá chuối, đôi chân vắt chữ ngũ, thi thoảng lại đong đưa. Đứng trước một kho của được chôn giấu đâu đó ở ngoài kia mà một phần trong đó rồi sẽ thuộc về mình cũng ít nhiều khiến tôi cảm thấy tinh thần phấn chấn.

Cuộc sống mà, có nhiều tiền vẫn tốt hơn.

***