Chương 5: Mẹ và con gái

Lao Lung

Chương 5: Mẹ và con gái

Chương 5: Mẹ và con gái

Hai cô trò đứng dưới hàng cây xanh to lớn. Hương một tay cầm quyển sách đang mở rộng, tay còn lại nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Tuyết. Cô bé vẫn đang bận xử lý cây kẹo bông của mình, đôi mắt lại xuyên qua đám cây phân làn, nhìn đăm đăm vào các loại phương tiện giao thông băng băng qua lại trên con đường lớn không xa trước mặt.
Kẽo kẹt một tiếng, trước tầm mắt xuất hiện một chiếc xe đạp mini hơi cũ, Hương đóng lại quyển sách, cười.
"Chị Yến tới rồi. Hôm nay tan làm sớm sao chị?"
"Dạ, cô giáo. Hôm nay hết việc từ sớm nên ông chủ cho mọi người được về trước nửa giờ ạ. Cảm ơn cô giáo nhiều lắm. Ngày nào cũng phiền cô giáo thế này tôi ngại quá đi thôi". Người phụ nữ mới đến trông không mấy lớn tuổi, da hơi ngăm ngăm, khuôn mặt tương đối dễ nhìn, cười đáp lại.
"Không có gì mà ngại không ngại đâu chị. Bản thân em muốn làm vậy mà. Em cũng rất thích bé Tuyết nữa". Hương không cho là đúng nói. Sau đó, cô bế Tuyết đặt lên yên da chiếc xe đạp, buộc dây cho bé, rồi kiểm tra lại một chút. Xong xuôi, cô khẽ hôn nhẹ vào má đứa trẻ, vẫy tay tạm biệt đôi mẹ con.
"Ngày mai gặp lại nhé".
"Chào cô giáo tôi đi". Yến cười nói với Hương, rồi bắt đầu đạp xe, chở cô con gái nhỏ hướng về nhà. Cô bé hai tay ôm vòng lấy eo mẹ, đầu ngoảnh về phía sau, vẫn nhìn về thân ảnh cô giáo của nó, mãi cho đến khi đi xa mất hút....
Chiếc xe đạp cũ lạch cạch đi về hướng sâu trong khu xóm nghèo, băng qua những căn nhà nhỏ, những ô đất mọc đầy cỏ dại, lâu lâu lại thấy đám chó mèo đang chơi đùa, đuổi bắt lẫn nhau. Giờ này, mọi người cũng đã lục tục tan làm, đang trên đường trở về nhà, Yến về sớm chiều nay nên không gặp nhiều người cho lắm. Chỉ thỉnh thoảng mới có người chào hỏi, đa phần là những người lớn tuổi ở nhà hỗ trợ việc cơm nước.
"Cô Yến về rồi đấy à. Bé Tuyết cũng tan học rồi đấy". Mấy ông, bà cụ tóc bạc trắng đang ngồi nói chuyện trước cửa xóm thấy hai mẹ con đèo nhau trở về, không khỏi cười cười.
"Đã chuẩn bị cơm nước gì chưa? Nếu không tiện thì để bé Tuyết lại đây bọn ta trông cho mà làm bữa". Một người trong đó nói.
"Đứa bé này ấy mà, có chậm một chút, nhưng mà thực ngoan ngoãn. Chẳng giống đám khỉ con mẹ ranh quậy phá nhà chúng ta đây. Đau hết cả đầu". Một người khác lại tiếp lời.
"Dạ. Mấy ông bà cứ ngồi chơi, nói chuyện với nhau đi ạ. Cháu cũng không có nhiều thứ phải làm lắm nên chắc không cần phải phiền hà mọi người đâu. Bất quá, thực sự không có rảnh tay thì đành nhờ mấy ông bà thôi ạ". Yến cười cười, đáp lại.
"Rồi, rồi. Cứ vậy đi. Về mà làm bữa cho khỏi muộn". Có mấy người vẫy vẫy tay, cười mắng.
Yến chào hội người già rồi dắt xe về phía cuối dãy nhà ở. Đứa trẻ ngồi trên yên xe từ đầu đến cuối vẫn ngoan ngoãn, im lặng như thế.

Căn nhà trước mặt hơi nhỏ, tầm 30m2 cả thảy, nhưng lại được sắp xếp rất gọn gàng, sạch sẽ, chứng tỏ chủ nhân vẫn thường xuyên quét dọn, để ý đến nó. Bên trong được chia thành 3 gian, ngoài cùng là khu phòng khách, gian giữa là phòng ngủ, cuối cùng là nơi nấu ăn cùng với phòng tắm. Những căn nhà trong khu xóm này đều không sai biệt nhau lắm, hầu hết chính là như vậy. Có nhà 2 người, có nhà lên tới 4 người cùng nhau ở....
Dựng chân chống lên, Yến tháo dây buộc cho Tuyết, bế bé xuống đất rồi dựa chiếc xe đạp vào cạnh tường trong phòng khách. Tiếp đó, cô tháo cặp sách sau lưng đứa trẻ, cất vào phòng ngủ, rồi lại mang theo một bộ quần áo ra ngoài, thay đồ cho bé.
Cô lấy bút chì cùng với tập giấy trắng đặt trước mặt Tuyết, kèm theo vài món đồ chơi nhỏ, để đứa bé tự chơi một mình. Sau đó, bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho hai mẹ con. Một món mặn, một canh, một món xào, vậy là xong. Lau mồ hôi trên trán, Yến thầm nhẩm tính vài việc trong đầu.
"Hôm nay đã mua nhiều chút thịt heo, ngày mai chắc là không cần thêm đồ ăn mới nữa…Tiết kiệm nhiều thêm một chút, có lẽ năm tới đủ tiền rồi…Quần áo mới của bé cũng phải chuẩn bị từ bây giờ, là đi mua sẵn hay nhờ bác Tuấn may đây? Cái nào được hơn nhỉ?...".
"Bé. Ăn cơm. Ăn c...ơ….m". Vừa nói, cô vừa làm động tác và cơm vào miệng, còn liên tục lặp đi lặp lại mấy lần.
Tuyết ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt mờ mịt nhìn mẹ nó, cái người vừa cắt ngang nó vẽ tranh. Phải mất một lúc, cô bé mới buông cây bút chì trong tay ra, dừng lại công việc dở dang. Nhìn bức họa xiêu xiêu vẹo vẹo, hình thù kỳ quái, Yến sờ sờ cằm.
"Ừm. Hôm nay có vẻ tranh vẽ đẹp hơn hôm qua thì phải. Mỗi ngày một chút tiến bộ. Sớm muộn sẽ có lúc bé nhà ta trở thành họa sĩ nổi tiếng, tiền kiếm ùn ùn à". Tự cho là đúng, cô còn không ngừng gật gù lẩm bẩm....
Hai mẹ con ăn cơm thật sự ngon miệng, bà mẹ thì làm việc mệt nên ăn gì cũng ngon, đứa bé thì đút cái gì ăn cái gì, ai đến cũng không từ chối.
Giải quyết xong bữa tối, Yến thu dọn chén đũa rồi dắt Tuyết vào phòng tắm. Pha chút nước ấm, hai mẹ con cùng nhau tắm rửa. Giặt phơi quần áo, chuẩn bị ít thứ cho ngày tiếp theo, Yến khóa cửa rồi ôm đứa bé thơm ngào ngạt của mình mà trèo lên chiếc giường ấm cúng. Hai mẹ con cứ thế ôm nhau chìm vào giấc ngủ.