Chương 8: Trên núi

Lao Lung

Chương 8: Trên núi

Chương 8: Trên núi

Sáng sớm. Lớp sương đêm đọng lại trên cành lá, trên mặt cỏ, trong không khí tràn ngập sự tươi mát và dễ chịu, đâu đó văng vẳng tiếng gà gáy, lưa thưa mấy cột khói bếp trắng xóa, làm cho khung cảnh trở nên thơ mộng khó tả.
Yến hơi cử động, mắt vẫn còn nhắm tịt, miệng ngáp mấy cái rõ to, một đêm ngủ ngon nhưng vẫn thèm giấc. Tuy vậy, đồng hồ sinh học của cô vẫn thực hiện thật tốt chức năng của nó. Đứa trẻ nhỏ bị mẹ mình xúc động mà hơi run run người, tình huống như sẽ mau chóng thức dậy. Thấy vậy, cô nhẹ nhàng dùng tay xoa xoa sau lưng bé, được một lúc mới làm Tuyết quay lại giấc ngủ.
"Hôm nay không phải đến trường. Ngủ thêm một chút đi". Cô nhìn thân hình nho nhỏ, cười nhu hòa mà lẩm nhẩm....
Bữa sáng, bốn người ngồi quây quần xung quanh cái bàn đá tròn bên trong phòng khách, trên bàn bày biện mấy món ăn nóng hổi đang đượm khói, chủ yếu là thức ăn thanh đạm.
"Hai mẹ con bay mới về, tranh thủ chơi thoải mái chút. Cho con bé đi đi lại lại mấy nơi. Dưới này không khí trong lành, ít ô nhiễm như trên thành phố, có lợi cho con bé". Ông Trần đưa bát cho vợ mình xới thêm cơm, nói với Yến mấy câu.
"Aiz..Phải chi thằng Lâm…". Bà Trần nói được một nửa chợt im lặng, bới cơm vào bát rồi đưa lại cho ông Trần.
"Dạ. Con biết rồi bố ơi. Con định dẫn bé ra khu ruộng ngoài bãi dạo một chút, được thì nhặt mấy quả dưa dại nếm nếm". Yến không để ý lắm mà cười hì hì trả lời.
"Không thì chốc lát tụi bay theo tao lên núi. Đi kiểm tra vườn quả chỗ nhà mình, mấy ngày nữa là tới lúc thu hoạch rồi. Tiện tay hái ít trái cây mới mẻ về mà ăn. Sạch sẽ lại an toàn, ai như cái đám toàn thuốc hóa học trên chỗ bay. Cứ như vậy đi". Bố Trần nhanh chóng và mấy miếng cơm vào miệng rồi đưa ra quyết định.
Thế là cơm nước xong xuôi, Yến dắt bé Tuyết đi theo ông ngoại lên núi trồng cây ăn quả phía sau làng. Đứa bé nhìn không chớp mắt vào cái giỏ tre thủ công nho nhỏ được mẹ nó buộc giúp vào trước ngực, biểu tình nghiêm túc như đang xem xét một thứ vô cùng quan trọng. Nhìn khuôn mặt nhỏ khẽ chau chau, Yến không tránh khỏi buột cười ra tiếng.
"Ấu trĩ". Phía trước khẽ truyền lại tiếng của bố Trần....
Ngọn núi nằm khá xa, phải mất gần 20 phút đi bộ cả 3 mới tới chân núi. Ông Trần bế Tuyết, thông báo với người bên hợp tác xã rồi dẫn bước leo lên con đường chia đầy bậc thang. Lúc này, cái giỏ tre đã được ông buộc đúng lại phía sau lưng cô bé.
"Thời gian này có mấy loại đã ăn được rồi. Chút nữa tìm mấy quả ngon ngon đem về mà ăn". Ông dẫn hai mẹ con băng qua từng hàng cây ăn quả xanh um, tươi tốt, được người thường xuyên chăm sóc kỹ lưỡng. Hàng loạt loại cây đập vào mắt Yến, có cam, ổi, xoài, đào,...Đã lâu rồi cô mới lại đạp chân lên mảnh vườn này, nhưng cảm giác lần nào cũng thật mới mẻ và thoải mái.
Bố Trần vừa đi vừa kiểm tra khu vực cây trái nhà mình, miệng không ngừng kể cho con gái và đứa cháu nhỏ câu chuyện của những cái cây cùng với người chăm bón chúng. Đôi lúc ông lại tiện tay chọn chọn mấy quả chín ngon mắt mà đặt vào giỏ của Yến. Ít xoài, ổi, đào, còn có mấy quả chuối chín cây. Nhìn đứa trẻ hai tay ôm quả đào to mọng đã được gọt vỏ, miệng không ngừng chóp chép cắn một miếng rồi lại một miếng ngon lành, y như chú chuột hamster đang dùng bữa, ông híp mắt thỏa mãn cười cười.
"Ấu trĩ". Yến không khỏi bĩu môi, xì cười một tiếng.

Lác đác có chút nước, rồi một cơn mưa nhỏ trút xuống bất chợt. Lúc này, 3 người đang dừng trên khu vực gần đỉnh núi, ngồi nghỉ trong một cái đình nhỏ. Tại đây có một khu nhà, là nơi ở của người trong hợp tác xã, họ thay phiên nhau canh gác khu vực trồng cây trên núi này. Đứng trong đình, tại đỉnh núi cao, nhìn ngắm cảnh vật xa xa bên dưới xuyên qua những giọt nước mưa lấp lánh, Yến cảm thấy trong lòng yên bình đến lạ thường.
Bầu trời trở nên đen kịt, cơn mưa cũng không ngừng nặng hạt, kéo dài. Chợt có tiếng động từ phía dưới đám cây truyền lại, cắt ngang suy nghĩ của Yến. Chỉ thấy một người trên đầu đội tấm lá chuối to tướng che nước mưa, tay phải cầm cần câu cá cùng một ít giỏ đựng linh tinh, đang nện bước đi về lên chỗ 3 người. Trông có vẻ là một người đàn ông.
Người nọ bước lên bậc thang dẫn vào trong đình, đặt đồ vật của mình sang một bên, sau đó gạt bỏ bùn đất dưới đế giày, rồi mới bước hẳn vào trong đình, ngồi xuống. Đây là một người không mấy lớn tuổi, chỉ tầm 25-26, áo sơ-mi trắng ngắn tay, quần jean cũ màu, dung mạo miễn cưỡng gọi là dễ nhìn, nếu không muốn nói là hơi quá mức bình thường, đặt trong đám đông có lẽ sẽ nhanh chóng bị người ta quên đi mất luôn.
Anh ta mỉm cười mà không nói gì, đối với 3 người tới trước hơi gật đầu, biểu thị sự chào hỏi. Ông Trần và Yến cũng không cảm thấy khó chịu với hành động của người nọ, gật đầu đáp lại. Cô nhanh mắt thấy được biểu tình của bố mình thoáng có chút mê mang, nghi hoặc, xen lẫn khó hiểu rồi lại trở lại bình thường. Yến cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục gọt chút trái cây mà đút cho bé Tuyết ăn.
Người đàn ông thoáng nhìn qua hai mẹ con, trong mắt có chút ngạc nhiên rồi lại nhanh chóng quay về yên lặng. Anh ta chuyển tầm mắt ra màn mưa phía bên ngoài, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười.
"Thú vị"....
Mây tan đi, mưa tạnh dần. Chờ cơn mưa ngưng hẳn, 3 người sửa soạn lại một chút, đứng lên rồi bước ra ngoài đình. Ông Trần ôm bé Tuyết, tay xách giỏ trái cây mới hái, bước chân vững chắc, một đường thẳng đi xuống núi, Yến hơi cúi người chào tạm biệt người lạ mặt nọ rồi mới rảo bước đuổi theo ông. Trong đình chỉ còn lại một người ngồi yên tĩnh nơi đó, thân hình dần dần bị bóng râm che phủ.