Chương 12: Thay đổi

Lao Lung

Chương 12: Thay đổi

Chương 12: Thay đổi

Chiếc xe khách xuất hiện từ phía xa, chậm rãi dừng bánh trước mặt mấy người.
"Được rồi ạ, bố mẹ cứ yên tâm về nhà đi. Khi nào có thời gian, chúng con lại về thăm 2 người". Yến đưa mấy túi hành lý cho phụ xe sắp xếp giúp, ôm mẹ Trần một chút.
"Về trên ấy nhớ chú ý giữ gìn, cẩn thận xem chừng con bé. Nó mới khỏe, còn chưa lại người. Cuối năm tranh thủ về sớm mấy bữa". Bố Trần nhẹ giọng dặn dò.
Nói xong, ông cúi người, định bế đứa cháu gái nhỏ của mình lên trên xe. Nhưng không chờ ông hành động, đứa bé đã trước tiên chủ động ôm lấy ông, rồi chậm rãi buông ra, sau đó cũng làm điều tương tự với mẹ Trần.
"Ông bà ở nhà cũng phải giữ sức khỏe đấy nhé". Triệu Tuyết híp híp mắt, cười nói.
"Rồi, rồi. Ông bà nhất định nhớ nhớ. Ôi...Cháu tôi lớn thật rồi..". 2 ông bà vui vẻ mà cười ra tiếng.
Nhìn chiếc xe ngày một xa, mang mẹ con Yến trở lại thành phố, bố Trần hơi thở dài một tiếng.
"Lần này cũng coi như là hạnh phúc bất chợt đi. Ai mà ngờ được hôn mê tỉnh dậy, con bé có thể trở nên bình thường. Trở về bà nhớ nhiều qua bên đình bên kia, thắp nén nhang cảm tạ Trời Phật phù hộ"
"Ai nói không phải đâu mà..". Mẹ Trần cười cười đáp ứng.

Trên xe.
Lần đầu tiên chân chính cảm thụ cảm giác ngồi ô tô, đối với Triệu Tuyết-người tối cổ-mà nói, thực ra cũng không mấy mới mẻ là bao, còn có chút quen thuộc.
"Ngoài việc tốc độ nhanh hơn, ngồi êm hơn chút thì chẳng khác mấy lúc ngồi trên xe ngựa của lão Triệu là bao..À, còn có đống mùi vị hỗn tạp này nữa". Nhớ tới lão tướng quân, tinh thần cô không khỏi hơi giảm xuống một ít.
"Hy vọng lão cũng có thể giống như ta..Ôi.."
"Đang suy nghĩ cái gì? Trong người còn mệt nhiều không?". Giọng Yến cắt ngang Triệu Tuyết suy tư.
"Không ạ. Chỉ là...có chút chưa quen thuộc lắm". Cô hơi lắc đầu, cười cười đáp lại.
"Cứ từ từ thích ứng, không cần vội vàng, dần dần sẽ tốt thôi. Bác sĩ nói đây là biểu hiện bình thường. Mấy năm nay con cứ mơ mơ màng màng, lúc này mới bắt đầu thực sự nhận thức thế giới xung quanh, cho nên còn cần ít thời gian thích ứng". Yến phẩy phẩy quạt trên tay.
Triệu Tuyết mím mím môi, không nói chuyện, mắt nhìn ra khung cảnh đang lướt đi nhanh chóng ngoài cửa sổ. Thực sự đúng như Yến nói, thế giới này đã vượt qua nhận thức của cô quá nhiều. Từ ngôn ngữ giao tiếp, cách sinh hoạt, cho tới lối suy nghĩ, từ những vật dụng nhỏ bé trong cuộc sống hằng ngày, cho tới những tòa nhà khổng lồ cao chót vót, lấp ló phía xa xa. Tất cả đều phải chậm rãi đi quen thuộc.
"Nếu ông trời đã ban cho ta cơ hội này, ta phải sử dụng nó cho thật đáng giá. Phải sống một đời thật thỏa mãn..".

Hôm nay lớp học có vẻ ồn ào hơn mọi khi một chút. Chẳng là, có nhân vật đặc biệt nào đó trong lớp, vừa trải qua sự kiện đặc biệt nào đó, hôm nay đi học trở lại. Ừ thì, một đứa ngốc trong một đám bình thường thì đó chính là "đặc biệt", và, ở cái độ 6-7 tuổi này, nằm bệnh viện đồng nghĩa với việc gì đó to lớn, kinh khủng lắm đã xảy ra.
"Tuyết ơi, bạn bị bệnh hả? Bạn đã khỏe chưa?".
"Bạn nằm bệnh viện thì có bị bác sĩ tiêm không?".
"Mình nghe bảo dưới quê ấy, bác sĩ tiêm bằng cái kim to ơi là to nha, như thế này này. Bạn bị tiêm chắc đau lắm ha".
"Tuyết ngốc. Bố mẹ mình nói, chỗ dưới quê á, người ta bị bệnh toàn uống nước pha với tàn nhang để trị á. Bạn có uống không á?".
"Đúng rồi, tao còn nghe bảo có người mời cả mấy cái người gì gì ấy về nhà trị bệnh đó mày".
"Tớ biết, tớ biết. Thầy bói, thầy bói. Tớ xem trong TV có nói".
"Là bà cúng với thầy cúng. Đồ ngu".
"Ý. Mấy cái bạn này. Xê xê ra coi, chen hết vào đây làm gì".
"Tao nghe bảo dưới đấy nhiều ma lắm tụi mày ơi. Tuyết, bạn có gặp con nào chưa??"...
Một đám đầu củ cải bu thành cụm, vây quanh cái bàn chỗ đầu lớp, không ngừng đưa ra các câu hỏi, không ngừng "đàm luận", đề tài càng lúc càng rộng, càng lúc càng xa vời. Triệu Tuyết mím môi, im lặng không nói chuyện, biểu tình trên mặt cứng đơ, trong não ong ong ong đến phát hoảng. Việc cô không thích trẻ con từ đời trước hiện giờ đang bước một đi tới đỉnh điểm. Nhưng có thể làm sao bây giờ, bọn nhóc con này không có ác ý a, chúng chỉ là quan tâm đến cô thôi mà. Được rồi đi, chính là trẻ con tò mò đó. Cô chỉ có thể bảo trì im lặng tự bế, mắt không thấy, tai không nghe, trong lòng thanh tịnh (cũng không phải).
Mãi cho đến lúc tiếng trống vang lên, đám nhóc con mới bỏ qua cho cô, nhanh chóng trở về chỗ ngồi của chúng, chuẩn bị cho tiết học. Triệu Tuyết không khỏi thở nhẹ ra một hơi....
Mấy tiết học buổi sáng cứ thế trôi qua. Tuy còn hơi khó khăn, nhưng cô cũng đã phần nào nắm bắt được cốt lõi của mấy thứ tri thức mới lạ này, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi.
"Cũng may ta tỉnh lại sớm, bây giờ đúng là lúc tốt nhất để học tập tri thức từ tầng cơ sở. Thực ra cũng không quá khó để làm quen và nắm bắt, vài chỗ còn có chút quen thuộc. Nhiều tìm hiểu mấy ngày là đủ rồi". Triệu Tuyết sắp xếp lại đồ dùng học tập, chuẩn bị xuống phòng ăn trưa. Đa số học sinh buổi trưa sẽ được phụ huynh đón về nhà, đầu giờ mới quay lại trường học, số ít do hoàn cảnh mà được đăng ký ở lại bán trú buổi trưa giống như cô.
Đang loay hoay suy nghĩ thì một giọng nói khá quen thuộc vang lên bên tai.
"Tuyết. Đi ăn cơm thôi em". Hương đã đi tới bên cạnh bàn từ lúc nào, vươn tay về phía cô.
Nhìn gương mặt mỉm cười của cô giáo trẻ, Triệu Tuyết ngẩn ra trong chốc lát. Sau đó mới từ từ vươn tay, đặt bàn tay nhỏ vào tay cô.
2 cô trò một đường đi xuống nhà ăn.
"Nghe mẹ Yến điện lên, nói em bị bệnh, phải đi bệnh viện nằm mấy ngày, cô ở trên này lo lắng lắm. Cơ mà, lại chẳng thể giúp gì được. Cũng may mắn cuối cùng là không có việc gì. Cảm ơn ông trời".
"Vâng".
"Về trên này rồi, phải bồi bồi bổ bổ mấy ngày cho em mới được. Mấy ngày nằm viện mất cả đống thịt của cô".
"Dạ".
"Trưa nay có thịt gà xào sả ớt, cũng có đậu hũ nhồi thịt bằm. 2 cô trò mình mỗi người một món đi, cùng nhau nếm nếm".
"Vâng, nghe cô"...
Cứ như thế, vừa đi vừa nói chuyện, 1 người nói, 1 người đáp lại, cảnh tượng vô cùng hài hòa.
Mãi cho đến lúc ngồi vào bàn ăn, Hương mới ngớ ra có chỗ nào không đúng. Cô thừ người, biểu tình có chút đần độn, trông khá là buồn cười.
"Em nghe hiểu cô nói gì? Không phải, ý cô là, em hiểu ngay lập tức câu cô vừa nói phía trước. Đúng, em hiểu!". Cô kinh ngạc mà đưa ra khẳng định, giọng nói có chút hơi lớn.
"Ưh..Ưhm. Xin lỗi mọi người. Không có gì, không có gì". Cô xấu hổ hướng mọi người xung quanh mà cười cười.
"Bao lâu rồi? Thật là tốt quá, thật là tốt quá.."
Triệu Tuyết cười cười nhìn cô, rồi không nhanh không chậm kể lại việc xảy ra dưới quê, đương nhiên, không bao gồm sự tồn tại của người kia. Nếu người đó chỉ để một mình cô nhớ được hắn, vậy cô cũng coi như hắn không cần thiết phải được người khác biết đến. Nhiều một việc không bằng bớt đi một việc....
Cuộc sống cứ thế mà tiếp diễn, lặp đi lặp lại những ngày tháng giống nhau. Triệu Tuyết ngoài việc học tập tri thức, còn không quên rèn luyện thân thể, cô đem những thứ thích hợp nhất với cơ thể này trong trí nhớ của mình mà luyện tập lại một lần, đảm bảo có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Mọi người xung quanh nhanh chóng nhận ra sự thay đổi của cô, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc trong lúc đầu rồi không mấy để ý nữa, cho rằng đứa trẻ đã tới thời điểm "lớn lên". Mà đóng vai trò là 2 người quan trọng và quen thuộc nhất với cô ở cái thành phố này, Yến và Hương cảm nhận điều này một cách thật rõ ràng.
"Con bé càng lúc càng độc lập, học tập cũng ngày càng tiến bộ. Hầu như đã có hệ thống suy nghĩ riêng của mình rồi chị ạ. Nhiều khi em cũng chẳng biết phải nói gì nữa luôn. Aiz…". Hương uống lên chút bia lạnh, cảm khái ra miệng.
"Hức..Ai nói không phải đâu, hôm qua bé còn hỏi ý kiến phân giường ra, 2 mẹ con ngủ riêng nữa kìa. Hu hu hu...Bé không thương chị nữa rồi..". Ai đó mồm vừa rót bia, vừa ra vẻ đáng thương.
"Thật nhớ lúc trước a..". 2 người nhìn nhau, thở dài.
Vừa từ trong nhà đi ra, tay còn mang theo đĩa lạc rang, Triệu Tuyết không khỏi hơi trợn mắt, lâm vào một hồi trầm mặc.