Chương 18: Thường nhật

Lao Lung

Chương 18: Thường nhật

Chương 18: Thường nhật

Linh Hải cuối tháng 9.
Thời tiết thực sự khô nóng, đã lâu trời không có mưa, độ ẩm trong không khí cứ mãi ở mức thấp, hoàn cảnh khiến người ta lúc nào cũng có cảm giác bực bội, trong lồng ngực hậm hực một đoàn lửa nóng muốn tìm cách phát tiết ra ngoài.
Những lúc thế này, đối với đám người làm việc ngoài trời mà nói, thời điểm hạnh phúc nhất chính là lúc mấy cơn gió mát thoáng thổi qua. Đám ngồi văn phòng thì lại chẳng cần phải bận tâm, ngoài đống quạt điện, trên tường, trên trần nhà còn treo đầy máy điều hòa đang không ngừng phả ra hơi lạnh mát rượi.
Người đàn ông trẻ ngồi sau bàn làm việc, cơ thể hơi nghiêng, dựa lưng vào chiếc ghế xoay bọc da phía sau, mắt nhìn chăm chú vào màn hình laptop đặt trên mặt bàn, ngón tay thon dài hơi cong, nhẹ nhàng gõ nhịp.
"Cốc cốc!". Có tiếng gõ cửa.
"Vào". Người nọ nhàn nhạt lên tiếng, tư thế vẫn y như cũ.
Cô trợ lý xinh đẹp nhẹ nhàng mở cửa tiến vào, đặt ly cà-phê sữa đã bỏ thêm đá lạnh lên mặt bàn thủy tinh ở giữa căn phòng, sau đó đi tới trước bàn làm việc, đưa cho anh ta một xấp tài liệu rồi đứng sang bên cạnh, dáng vẻ cung kính.
Phong lật lật mấy tờ trong đó, hơi gật đầu, vẫy vẫy tay, ý bảo không cần thêm gì nữa, biểu tình vẫn một bộ nhạt nhạt như thế.
Trợ lý hơi cúi người, thả nhẹ bước chân đi ra ngoài phòng, đóng cửa lại. Cô cắn cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp hơi nhiễm hồng, sau đó quay người, nhanh bước rời đi khu vực hành lang.
Thả xuống đống báo cáo trên tay, Phong đứng dậy, đi tới chỗ bàn thủy tinh, cầm lấy ly cà-phê, sau đó bước tới mép phòng. Anh chỉ nhấp môi một chút, rồi cứ thế lẳng lặng đứng nhìn khung cảnh nhộn nhịp phía dưới xuyên qua tấm kính thủy tinh, dáng vẻ có chút gì đó xa xăm, khó nắm bắt.

"Lyly. Bên này. Oi, bên này".
"Mày làm gì mà lâu thế? Tắm trong nhà vệ sinh đấy à?". Mấy đứa con gái hi hi ha ha hô lên thành tiếng, cánh tay giơ cao, không ngừng quơ quơ.
Thấy được đám bạn đáng ghét của mình, Linh hơi xốc vai, chỉnh lại cặp sách sau lưng, mặt xấu hổ mà bước nhanh tới chỗ bọn chúng.
"Mấy cái đứa này..Tao khâu miệng tụi mày lại bây giờ..". Cô ra vẻ tức giận, chọc chọc tay vào eo mấy đứa bạn.
Cả đám lại nhốn nháo đùa giỡn, loạn thành một đoàn.
"Ậy? Nhìn kìa". Có người chợt dừng lại, khều khều vai mấy đứa khác, hất cằm về hướng nào đó mà khẽ nói. Thế là đám con gái đều trật tự lại, tò mò nhìn theo phương hướng được chỉ.
Trong đám đông học sinh đang ra về, có một bóng dáng nhỏ gầy xen lẫn. Cô bé mặc đồng phục thể dục của trường, một tay giữ lấy quai cặp đang vắt trên vai, tay còn lại nắm một quyển sách, 2 mắt nghiền ngẫm, không nhanh không chậm mà bước đi. Tuy đầu vẫn cúi gằm, nhưng mỗi bước chân của cô bé trông rất chắc chắn và khẳng định, chẳng hề va đụng vào bất cứ thứ gì trên đường đi.
Mãi cho đến khi bóng người kia khuất dạng sau khúc quẹo cuối phố, đám con gái mới dời đi ánh mắt, sau đó nổi lên bàn tán.
"Ngày nào cũng như vậy. Nó không thấy ngán sao ta?..".
"Hah! Mọt sách mà, mày biết cái gì".
"Người gì đâu mà suốt ngày im re. Nếu không phải lâu lâu nó đứng lên trả lời giáo viên, tao mới nhớ ra trong lớp mình còn có một người như vậy à. Hơ hơ..".
"A..Thiên tài. Thiên tài đó. Biết không? Không cùng sóng điện não. Không chơi".
"Mà chả bao giờ thấy nó mặc váy thế? Có bệnh??"...
Mắt thấy bọn bạn càng lúc càng bơi xa bờ, Linh đành hắng giọng một tiếng.
"Quản cái gì chuyện của người ta. Đi đi thôi, không nhanh là không bắt kịp buổi diễn đâu. Hôm nay phải chơi cho thật đã mới được về à nha".
Thế là đám người mới nhớ ra việc chính cần làm, vội vàng chia ra, ngồi vào mấy chiếc xe đậu sẵn gần đó, sau đó nhanh chóng một hàng rời đi.
Ngày bắt đầu năm học mới đã trôi qua được hơn 3 tuần, thời gian này đã đủ để mọi người có thể hiểu biết sâu hơn một chút tình hình của nhau, ví dụ như sở thích, thói quen, tính tình gì đấy. Mà đối với một đám ngày ngày ngó mặt nhau trong suốt 4 năm thì điều này có thể lược bỏ, chủ yếu là mấy gương mặt mới tới mà thôi. 3 đứa con trai thì hoà nhập vào trong lớp học mới rất nhanh chóng, chỉ còn thừa lại cái người "thiên tài" mà ai cũng biết là ai đó, bị mọi người ăn ý ngó lơ.
Chẳng phải do cô bé kém hơn chúng bạn tới 4 tuổi, cũng chẳng phải do bọn họ kỳ thị cái gì, mà chỉ là, người nào đó không hề có ý muốn tham gia vào tập thể.
Cứ nghĩ thử mà xem, bắt chuyện với người ta, người ta chỉ mỉm cười nhìn chằm chằm ngươi cả buổi, không buồn hé răng, cũng chẳng có ý hỗ động. Chán không? Ra chơi, người khác chạy nhảy, vui đùa, nói chuyện trên trời dưới đất, có một người lôi sách ra đọc nghiêm túc, ngồi im thin thít tại chỗ. Cảm thấy hụt hẫng không? Con gái ai cũng mặc sơ-mi trắng, váy bao bên ngoài, chân dài trắng muốt (xem như vậy đi) lộ ra, mỹ cảm 10 phần, lại có một người nào đó quanh năm ngày tháng mặc đồng phục thể dục đi học. Có bệnh phải không? Và còn vài thứ khác nữa..
Nói tóm lại một câu, tình hình của Triệu Tuyết bây giờ cũng chẳng khác gì so với hồi tiểu học là bao, lúc nào cũng lững thững kiểu "một người, một thế giới". Mà cô cũng đâu thèm để ý, một là vì cảm thấy cách biệt do tuổi "già", chênh lệch với đám nhóc xung quanh tới hơn chục năm, 2 là mục tiêu cô đặt ra còn rất xa vời, phải tranh thủ thời gian cố gắng nhiều hơn nữa. Cho nên, đối với những người, những việc mà cô cho rằng không đáng tiêu tốn thời gian, Triệu Tuyết tự động bỏ qua. Cô biết mình chẳng phải cái thứ "thiên tài" mà người ta hay nói kia, chỉ là trí nhớ của cô tốt hơn một chút, suy nghĩ rõ ràng hơn một chút so với người khác mà thôi, vẫn còn quá nhiều, quá nhiều thứ cần phải đi học tập.

Triệu Tuyết vừa đi vừa đọc sách, hiện giờ cô đang cố gắng tổng hợp lại đống kiến thức của cấp 3 năm 1. Cô muốn nhanh chóng nắm vững chúng nó, tiếp đó sẽ xâm nhập, tìm hiểu chương trình năm 2, năm 3. Mục tiêu trước mắt của Triệu Tuyết là muốn trong thời gian 1 năm rưỡi đổ lại có thể hoàn toàn nắm giữ kiến thức cấp 3, sau đó tiếp tục thực hiện thi vượt lớp, đuổi kịp tốt nghiệp nhanh nhất có thể.
" y, còn phải bơi khá xa..".
"Mà nghĩ lại cũng rõ buồn cười. Ngày trước ghét học bao nhiêu, bây giờ lại phải học bù vào bấy nhiêu. Hah..". Bỗng dưng liên tưởng đến đời trước của mình, cô khẽ bật cười ra tiếng.
Trong đầu thoáng qua vài đoạn hình ảnh. Có lúc là trốn viết chữ bị lão Lưu phạt không cho ăn cơm, có lúc là đem giấy viết phi tang vào trong bếp lò đang rực lửa, có lúc thì vò đầu bứt tóc nhìn đám chữ chi chít ghi trên sách vàng trong quân doanh, lại có lúc làm sai cùng một bài thứ n lần bị Triệu lão tướng quân cầm roi mây đuổi chạy...
"Aiz..". Chuyện cũ thoảng qua như mây khói, khiến người ta có chút mờ mịt, cảm giác như mới tỉnh dậy từ một giấc mộng dài. Triệu Tuyết không khỏi thở dài một phen.
Cô chợt dừng lại bước chân, hơi ngẩng đầu hướng về phía chân trời, cánh tay nâng lên cao, lòng bàn tay mở rộng hứng lấy ánh chiều tà. Ngắm nhìn tia nắng cuối ngày xuyên qua kẽ tay, cảm nhận một chút độ ấm còn vương lại, cô nhếch môi, cười thật thoải mái.
"Đều đã qua đi.."
Nói đoạn, cô tiếp tục cất bước, đi về hướng cuối con đường, dáng vẻ có phần nhẹ nhàng, thoải mái, cô muốn tới giúp mẹ thu dọn quầy hàng nước cam giống như hằng ngày.
Quầy hàng của 2 mẹ con cô cách Thường Bình tầm 20 phút đi bộ, nằm gần một ngã tư đường khá lớn dẫn ra bờ biển, nói là quầy hàng nhưng thực ra chỉ là một cái tủ thủy tinh 2 tầng nhỏ được lắp trên mặt bên một cái thùng gỗ, phía dưới hàn 4 cái bánh xe mà thôi. Đây là thành quả sau 3 ngày lăn lộn của 2 mẹ con nhà này.
[Ngoại ngữ 1]: "Tôi muốn một ly nước nhiều, và ít đường".
[Ngoại ngữ 1]: "2 ly bình thường, hơi ngọt một chút".
Trước quầy hàng, có 3 người khách nước ngoài vừa gọi xong thứ mình muốn, đang đứng nói chuyện với nhau, chờ nhân viên hoàn thành. Chỉ có điều, người phụ nữ bán hàng có vẻ hơi luống cuống tay chân. Đang lúc cô định chạy vào khu nhà phía sau xin giúp đỡ thì có tiếng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.
[Ngoại ngữ 1]: "Xin lỗi quý khách. Quý khách có thể vui lòng lặp lại yêu cầu một lần nữa được không? Xin cảm ơn".
Triệu Tuyết nhét cặp sách vào hộc tủ gỗ, nhanh nhẹn đeo lên bao tay ni-lông, hướng về phía mấy người khách mỉm cười, nói.
Đợi cho khách hàng nói xong yêu cầu của mình, cô thuần thục chọn ra mấy quả cam to vàng đã được rửa sạch sẵn, đặt lên thớt nhựa, dùng dao bổ chúng ra làm đôi. Tiếp đó, cô nắm trọn lấy nửa quả cam vừa bổ đặt úp lên đỉnh nhọn của máy ép, nhẹ nhàng dùng lực ghì xuống, phần đỉnh xoay đều, nước cam thơm ngọt từng chút một được ép ra, trữ lại ở phần bụng máy.
Triệu Tuyết rót nước cam vào ly nhựa trong tới mức độ thích hợp rồi đưa cho Yến đang đứng kề bên.
"Ly này ít đường nha mẹ". Cô không quên dặn dò.
Tương tự với 2 ly sau, chỉ là mức nước ít hơn một chút so với ly đầu tiên.
"2 cái này thì cho nhiều đường hơn chút ạ".
Đợi cho khách hàng thanh toán rồi rời đi, Yến mới than thở với con gái.
" y da..May mà con tới kịp lúc. Không thì đợi mẹ tìm được trợ giúp thì người ta đi hết cả rồi".
"Sao cái ngôn ngữ nói chuyện của họ cứ na ná nhau thế nào ấy, mẹ học mãi mà không vào được...".
"Thiệt tình…".
Triệu Tuyết chỉ cười cười, không nói gì, một bên nghe Yến kể lể, một bên bắt đầu thu dọn. Đồ vật cũng không có gì nhiều, chỉ vỏn vẹn có mấy món, 2 mẹ con tốn khoảng 15 phút là xong xuôi. Yến chạy vào trong nhà thông báo một tiếng, sau đó 2 người đẩy cái quầy hàng vừa dọn rửa sạch sẽ vào sâu trong sân, chào tạm biệt chủ nhà rồi ra về.
"Tối nay ăn cái gì đây? Canh cá? Sườn kho?..". Yến vừa đi vừa vặn vặn vai, miệng lẩm bẩm.
Triệu Tuyết mắt vẫn nhìn nhìn mấy dòng chữ trong sách, chân bước vững vàng về phía trước, không mấy để ý đến mẹ mình đang rầm rì bên cạnh, thỉnh thoảng mới lên tiếng tiếp lời. 2 người đã tập mãi thành quen, ai lo làm việc của người nấy, không ảnh hưởng đến nhau.
Về đến nhà trọ thì cũng đã gần 6h, 2 mẹ con thay phiên nhau tắm rửa, nấu cơm. Đợi cơm nước xong thì đã tới 6 rưỡi, Yến sửa soạn chuẩn bị ra chỗ làm ở chợ đêm, bắt đầu buổi làm việc tối nay.
"Mẹ đi làm vui vẻ. Khi về nhớ cẩn thận đường xá". Triệu Tuyết tiễn cô ra cổng nhà trọ, dặn dò.
"Biết rồi, bà trẻ. Vào nhà đi. Khoá cửa cho kỹ". Yến cười cười, xoa đầu cô con gái rồi xoay người bước đi.
Nhìn bóng dáng quen thuộc kia lẫn vào trong dòng người nhộn nhịp, Triệu Tuyết vẫn đứng thêm một lúc nữa rồi mới quay trở lại trong phòng.
"Muốn lớn lên thật nhanh a..". Cô lắc lắc đầu, trên mặt hơi có chút phiền muộn, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, chỉ là đôi mắt đang nhìn trong sách lại tăng thêm vài phần chăm chú và kiên định.