Chương 21: Ngoại khoá (1)

Lao Lung

Chương 21: Ngoại khoá (1)

Chương 21: Ngoại khoá (1)

Lập Dương là thành phố trung tâm trực thuộc tỉnh Thuận Hóa, nằm chếch về mặt Đông Bắc vùng cao nguyên Lục Nam, cách thành phố Linh Hải hơn 300km, tương ứng khoảng 5h ngồi xe.
Độ cao hơn 1.600m so với mực nước biển và hoàn cảnh 4 phía xung quanh được bao bọc bởi núi rừng đem đến cho Lập Dương một loại hình khí hậu ôn hòa, thời tiết mát mẻ quanh năm, biến nó trở thành nơi tránh nóng lý tưởng mỗi khi đến thời điểm vào hè.
Đi cùng với sự gia tăng về mặt số lượng cũng như chất lượng của du khách trong, ngoài nước theo thời gian, là sự phát triển của ngành du lịch và các loại hình kinh doanh liên đới. 5 năm trở lại đây, nó đã vươn lên trở thành một trong những địa điểm tham quan, nghỉ dưỡng nổi tiếng nhất cả nước.

Bên cạnh đó, điều kiện tự nhiên của Lập Dương còn là nền tảng quan trọng cho việc phát triển một vài nhóm nghề nông nghiệp đặc thù như trồng và chăm sóc hoa, rau củ, quả chịu lạnh.
Ngành chăn nuôi cũng rất được địa phương chú trọng đầu tư, từ quy mô trang trại cho đến hình thức hoạt động, phương hướng phát triển, trong đó tập trung vào các giống vật nuôi có hiệu quả kinh tế cao như heo, bò, gà, đặc biệt là bò thịt và bò sữa.
Nhằm khai thác tối đa nguồn lợi ích, địa phương còn khuyến khích phát triển loại hình tham quan tại nhà vườn và các trang trại chăn nuôi bên cạnh kiểu du lịch truyền thống, điều này rất được du khách ưa thích, họ có thể tận mắt chứng kiến quá trình những sản phẩm mình thường mua sắm, thường sử dụng được nuôi dưỡng và chăm sóc, lại còn có thể ngay tại chỗ trực tiếp đặt hàng.
Có thể nói, ý tưởng kết hợp này là vô cùng thỏa đáng, hiệu quả mà nó mang lại càng ngày càng rõ rệt.



"Chú ý, chú ý. Còn khoảng 15 phút nữa chúng ta sẽ tới địa điểm nghỉ chân. Mọi người sửa soạn lại đồ dùng, kiểm tra kỹ hành lý của mình, tránh bỏ sót lại trên xe nhé".
Trên chiếc xe to lớn đang băng băng vượt dốc, người đàn ông mặc áo khoác màu xám ngồi ở hàng ghế sau lưng tài xế hơi nhích thân đứng dậy, cầm cái loa nhỏ đặt trước miệng, lên tiếng dặn dò đám người ngồi phía sau.
Bọn học sinh đồng thanh đáp lại một tiếng rồi lục tục làm tốt chuẩn bị để lát nữa xuống xe, ai nấy mặt mày hớn hở, lâu lâu lại nhỏ giọng đùa nghịch với mấy đứa bạn ở gần mình.
Triệu Tuyết ngồi ở hàng kế cuối, lưng dựa hẳn vào ghế da phía sau, hai khuỷu tay gác trên thành ghế, 10 ngón tay đan xen đặt ở trên bụng, đầu hơi nghiêng sang một bên, tóc đen dài tùy ý thả lỏng, có chút vắt trên bả vai, cũng có đôi phần đung đưa trước ngực, đôi mắt xuyên qua ô kính cửa sổ mà nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, biểu tình có vẻ thất thần.
Thú thực, ngoại khóa hè lần này là lần đầu tiên cô chính thức ra ngoài thả lỏng, cũng là lần đầu tiên tham gia vào một hoạt động mang tính chất tập thể với bạn bè cùng lớp kể từ khi chính thức bước vào thế giới này.

Từ Linh Hải một đường thẳng tiến lên phía Đông, đô thị náo nhiệt đã bị bỏ lại phía sau, khắp nơi là màu xanh lục của núi rừng, nhiệt độ cũng theo đó mà sụt giảm, thời tiết trở nên mát mẻ rồi chuyển sang se lạnh, mọi người bắt đầu mặc thêm áo khoác ngoài, kể cả Triệu Tuyết, dù sao thân thể của cô cũng chỉ là thuộc loại khỏe mạnh chứ không có gì đặc biệt, không chịu được lạnh cũng thật bình thường, có mấy đứa học sinh sức chịu đựng hơi kém trên cổ còn đã quấn cả khăn.
"Cũng nhanh 6 năm..".
Hơi mân mê mấy nhúm lông lộ ra ở cổ tay áo khoác, cô có chút cảm thán.

Xe dừng bánh, đậu lại bên lề đường đã có chút hư hại, cạnh đó là những cây thông cao lớn, rậm rạp được trồng thành một hàng thẳng tắp kéo dài đến tít nơi xa. Ở giữa hàng cây có một khu vực trống trải, tu sửa thành bậc thang, dẫn lên phía trên cao, xem chừng cũng phải 100m hơn.
Mọi người lục tục xếp hàng, mang theo hành trang của mình mà bước xuống xe. Đợi cho đám học sinh xuống hết, thầy phụ trách lại kiểm tra ghế ngồi thêm một chút, đảm bảo không bỏ sót điều gì mới chào tạm biệt bác tài xế, đi tới chỗ mọi người.
Ông lấy bút đánh dấu mấy chỗ trong cuốn sổ tay, sau đó nhanh chóng gom đám học sinh lại mà dặn dò đôi chút. Chờ trong chốc lát, phía trên xuất hiện vài bóng người, giống như đang theo bậc thang đi xuống chỗ này.
Đợi cho bọn họ xuống tới nơi, thầy giáo vui vẻ dẫn đầu bắt tay chào hỏi, sau đó trao đổi thêm ít điều rồi mới chỉ đạo cho bọn học sinh đi theo người bên homestay hướng lên phía trên, ông ở tại cuối hàng.

Đi hết hơn 100m bậc thang bao quanh bởi những hàng thông to lớn, đập vào mắt mọi người là một khoảng sân rất rộng lát đá tảng xen lẫn chút ít cỏ xanh, xa xa ngoài biên là hàng loạt phòng ốc được tạo hình bắt mắt, có tròn như cái ống, có vuông vức như bánh mì, lại có vài nơi giống như thùng xe container, góc sân dọn ra một khu vực không nhỏ chỉ trồng toàn hoa, xanh xanh đỏ đỏ trông đến thích thú.
Đám học sinh nhao nhao lên, trầm trồ, cảm thán, nhất là mấy đứa con gái đã tụm lại với nhau mà thương lượng chia phòng, mắt sáng rỡ, biểu tình gấp không chờ nổi, đến cả Triệu Tuyết cũng có phần hơi chút ngạc nhiên, lòng thưởng thức cái đẹp ai cũng có mà phải không.
"Bây giờ là 5h rưỡi, các em tranh thủ chia ra chọn chỗ ở, sắp xếp đồ đạc và xử lý việc cá nhân. Một tiếng sau tập hợp ở đây, rõ chưa?".
Thầy phụ trách đã xong xuôi công việc với bên homestay, ông quay trở lại chỗ mọi người đang tụ tập, cao giọng thông báo.
Nhận được "thánh chỉ", cả bọn reo lên một tiếng rồi tản ra thành những nhóm nhỏ, nhanh chóng chạy tới chỗ mấy căn phòng.
Đa số phòng ở được thiết kế cho nhiều người cùng sử dụng nên chẳng mấy chốc mà lũ học sinh đã an trí thỏa đáng, đám con trai thích mấy cái có dạng thùng xe hay hình tứ giác, bọn con gái thì ưu tiên nhà ống tròn, bên ngoài còn lác đác vài đứa chạy tới chạy lui dùng điện thoại, camera không ngừng chụp ảnh, quay video.

Phòng của Triệu Tuyết có hình dạng tứ giác, ở giữa hơi phình to, tổng khoảng 20m2 có hơn, thiết kế cho 4 người ở, không gian bên trong được trang trí đơn giản mà không kém phần xinh đẹp, bao gồm một nhà vệ sinh, một gian hoạt động chính và một gian nghỉ ngơi với 2 cặp giường tầng đặt song song nhau, ở giữa là tủ quần áo.
Cô đứng giữa phòng, hơi đánh giá xung quanh một lúc rồi mới tiến tới chỗ nghỉ ngơi. 3 trong 4 chiếc giường đã có người, mấy đứa con gái đang nói chuyện, đùa giỡn với nhau. Thấy Triệu Tuyết mang túi đi tới, cả 3 hơi dừng lại, chào hỏi một chút rồi tiếp tục chủ đề, cô cũng gật gật đầu đáp lại, sau đó bám thang leo lên chiếc giường còn trống.

6h30 tối.
Lục tục có người từ trong những căn phòng mở cửa bước ra, nhanh chân đi tới chỗ tập hợp ở giữa sân. Lúc này, đám người tới trước đang bao quanh một đống củi lớn được xếp chồng lên nhau, có mấy đứa học sinh xách can nhựa đi tới đi lui, rưới chất lỏng màu vàng nhạt vào phần gốc củi, ngửi mùi hình như là xăng.
Thấy đã đông đủ, thầy phụ trách ra hiệu bắt đầu, một cậu con trai nhanh nhẹn bật lửa, đốt tờ giấy báo đã cuộn sẵn trên tay rồi ném vào trong đống củi, ngọn lửa chợt bùng lên cao, chiếu sáng toàn bộ không gian xung quanh, đám học sinh tức khắc hò hét vui vẻ, ầm ĩ cả lên.
Ngay sau đó, nhân viên trong homestay mang ra một loạt dụng cụ, có vỉ sắt, có lò nướng đầy than đang cháy đỏ, có bát đĩa, có thức ăn tươi được xắt thành miếng xiên sẵn trên que dài, còn có mấy thùng chứa đá lạnh và nước giải khát. Họ sắp xếp những thứ này thành từng bộ bếp hoàn chỉnh và liên tiếp với nhau theo hình chữ C, bao quanh lấy đống lửa trại. Chắc chắn khoảng cách đã đủ an toàn, mọi người mới lần lượt rời đi.

"Tay làm hàm nhai, mấy đứa cứ tự nhiên như ở nhà nhé. Thiếu cái gì thì ới một tiếng với bên homestay để người ta xử lý. Nào, cả lớp nâng ly".
Thầy phụ trách đứng trước đống lửa trại, mặt hướng về đám học sinh ngồi xung quanh, tay nâng cao ly nước ngọt, lớn tiếng nói.
Phía dưới cũng đồng thanh hô ứng, một mảnh cười nói, đùa giỡn vui vẻ.
Triệu Tuyết ngồi cùng bếp với một bạn nữ trong lớp, tên gọi là gì thì cô cũng quên mất tiêu rồi, tính tình khá là ôn hòa, cũng thuộc dạng ít nói, 2 người cứ thế im im lặng lặng mà nướng thức ăn, đôi lúc lại thay phiên quạt bếp.
"Thành tích của em tốt thật đấy". Cô bé thêm đá lạnh vào ly nước ngọt rồi đưa nó cho Triệu Tuyết, chợt nhẹ giọng lên tiếng, nụ cười trên mặt khiến người khác cảm thấy thoải mái.
"A?..Dạ, cảm ơn chị".
Triệu Tuyết hơi giật mình, nhận lấy ly nước, cười cười đáp lại.
2 người sau đó lại trở về trạng thái yên lặng, không có ý muốn tiếp tục câu chuyện, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh náo nhiệt 4 xung quanh.

Ăn uống xong lại tổ chức thêm vài trò chơi vận động nhỏ, kéo dài tới gần 10h, đám học sinh cũng đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, lúc này thầy giáo mới dặn dò một chút nữa rồi để cho mọi người giải tán, quay về phòng nghỉ ngơi.
Đèn điện trong mấy căn phòng trở nên thưa thớt dần, rồi hoàn toàn tắt hẳn, bên ngoài sân chỉ còn leo lắt chút ánh sáng của Trăng đêm xuyên qua kẽ lá, hòa lẫn với tiếng côn trùng rả rích trong bóng đêm.