Chương 29: Gặp lại (2)

Lao Lung

Chương 29: Gặp lại (2)

Chương 29: Gặp lại (2)

Triệu Tuyết trầm mặc nhìn người đang nằm trên giường.
Qua hồi lâu, cô đứng dậy, điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng rồi mới mở cửa bước ra ngoài. Yến bị sốc mà ngất đi, tình trạng không quá nghiêm trọng. Chỉ là, nghĩ tới 2 người mới đến bên ngoài, trong lòng cô có chút phức tạp khó tả, Triệu Tuyết hít một hơi dài, tiến vào phòng khách.
Thấy người trong cuộc đã trở lại, Linh thở phào nhẹ nhõm, cô bé đánh tiếng với 2 người đàn ông rồi nhanh chóng đứng lên, chui vào phòng xem Yến, thoát khỏi bầu không khí xấu hổ.
Mấy ly nước trên bàn vẫn còn đầy, hiển nhiên chẳng ai có tâm tình động tay, Triệu Tuyết cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề luôn.
"Bố con đi như thế nào vậy ạ?". Cô xoa xoa mấy dòng chữ trên tờ giấy báo tử, lên tiếng hỏi, giọng điệu cũng không cho người ta cảm thấy có bao nhiêu bi thương, đáy mắt cũng chỉ là nhàn nhạt mà tĩnh lặng.
Người đàn ông mang thương tật hơi nheo mắt, im lặng không nói gì, ông ta nắm nắm chỗ đốt cụt trên bàn tay trái, khuôn mặt trầm trầm.
Biết ý đồng bạn, người còn lại miễn cưỡng cười đáp lại cô. "Chúng ta 3 người, cùng chung một tổ. Đoạn cuối chiến dịch xảy ra biến cố, nhiều đồng đội bị thương...và hy sinh. Trong đó có Lâm, bố của con..", ông ta dừng một chút, hơi liếc qua bạn mình, lại chuyển hướng về phía Triệu Tuyết, nhìn thẳng vào mắt cô, cắn từng chữ, "..không toàn thây.", giọng nói đắng ngắt, khóe mắt đỏ bừng.
Người thương binh vỗ vỗ vai bạn, ý bảo kiềm chế xúc động, ông nhìn mặt Triệu Tuyết hồi lâu, sau đó đặt cái hộp gỗ nhỏ lên bàn, đẩy sang phía cô. "Chúng ta rất lấy làm tiếc..Đây là những gì còn lại của Lâm, nay hoàn gửi cho gia đình. Mong 2 mẹ con nén bi thương..", giọng nói hơi khàn và trầm, còn có chút khó nghe.
Triệu Tuyết đón nhận lấy chiếc hộp, cô không mở nó ra xem mà chỉ khẽ vuốt ve bề mặt bên ngoài, trầm ngâm không lên tiếng.
"Vậy, chúng ta đi trước..". Thấy không còn gì để nói, 2 người đứng dậy chào tạm biệt, "Mong mẹ con giữ sức khỏe..".
"Vâng. Cháu cảm ơn 2 bác". Triệu Tuyết hơi cười, tiễn người ra đến cổng.
Người thương binh hơi dừng bước chân, móc trong túi áo ra một quyển sổ ghi chú nhỏ, viết nhanh lên đấy mấy chữ rồi xé tờ giấy ra, đưa cho cô. "Ta tên Hải, cũng ở gần đây. Hai mẹ con có khó khăn gì cứ cho ta biết, ta sẽ hết lòng giúp đỡ..".
Người kia thấy vậy, trên mặt hiện lên một chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, cũng cười cười lên tiếng tiếp lời. "Phải rồi, phải rồi. Bọn bác ở chung cùng nhau, bác tên Thiện, có việc gì cháu cứ liên lạc nhé, đừng ngại.".
"Dạ, cháu nhớ rồi ạ". Cất tờ giấy ghi số điện thoại vào túi áo, Triệu Tuyết cười cảm ơn, dù cho về sau không phải dùng đến, cũng không nên thẳng mặt từ chối ý tốt của người ta ngay lúc này.
Hải chợt giơ tay, khẽ xoa đầu cô bé trước mặt, than nhẹ. "Cháu..rất giống bố.", nói rồi, ông nhanh chóng quay người, dẫn đầu rời đi, Thiện cũng theo sát ngay đằng sau, vẻ mặt có chút chua xót..
2 bóng người biến mất ngoài ngã rẽ, để lại Triệu Tuyết một mình thất thần đứng ở cửa.

"Chị nhỏ, đừng quá đau buồn..". Linh ôm lấy Triệu Tuyết từ phía sau, gác cằm lên vai cô, cô bé không giỏi an ủi người khác, cho nên chỉ nói được một câu, sau đó im bặt.
Triệu Tuyết cười cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm cao vời vợi, cảm giác có chút quen thuộc, lại có chút xa xăm. Lúc trước cô cũng ngồi như thế này, sau đó được Thiết Ngưu đưa đến thế giới mới, với cô mà nói, chuyện sống chết thực sự là quá đỗi bình thường, trải qua nhiều rồi sẽ trở nên quen thuộc, trở nên chết lặng. Người chết thì chính là đã chết, người còn sống vẫn phải tiếp tục tồn tại đi xuống, đau thương sẽ mau chóng bị nỗi lo sinh hoạt chôn vùi.
"Không có việc gì". Cô lên tiếng đáp lại. Thật ra mà nói, là không có bao nhiêu cảm xúc. Từ lúc tỉnh lại tới giờ, Triệu Tuyết chẳng hề có tí hình ảnh nào về người bố đã mất của mình trong đầu, ngay cả mẹ cô cũng không mấy khi nhắc đến, vì vậy mà cô cũng chưa bao giờ chủ động đi tìm hiểu, chỉ là loáng thoáng đoán được đôi chút. Có điều, hiểu là một chuyện, chấp nhận hay không lại là chuyện khác, nếu đã làm ra lựa chọn, thì phải sẵn sàng đối mặt với hệ quả của nó mang lại, không phải sao?..
"Được rồi, mau về nhà đi, không cần lo lắng chuyện ở đây". Cô quay đầu lại cười với Linh, vuốt ve mái tóc cô bé. Khi đó chỉ là nghĩ, nếu đã quyết định hòa nhập vào thế giới này, thì cũng nên mở rộng lòng mình ra, thử đón nhận những thứ mới, kết quả không phải thực tốt đó sao, nhiều thêm một cô "em gái", xinh đẹp, và rất hiểu chuyện.
"Ai...có gì gọi điện cho em". Linh đứng dậy, thu dọn đồ vật rồi rời đi, còn không quên làm động tác nghe điện thoại.
"Người đẹp, không tiễn". Triệu Tuyết vẫy vẫy tay tạm biệt cô bé, đợi cho bóng dáng xinh xắn ấy đã đi xa, nụ cười trên mặt mới tắt dần. Cô nhìn về phía trong phòng, đôi mày nhíu chặt.



"Mẹ, ăn chút gì đi.." Triệu Tuyết mang cháo vào phòng, người trên giường vẫn ngồi im đó phát ngốc, im lặng không lên tiếng, ngực ôm một cái bình sứ nhỏ, bên trong là một miếng vải rách cháy xém, cùng một sợi dây chuyền cũ đã ố màu.
Nhìn tình huống quen thuộc, ánh mắt cô có chút trầm trọng, cô đặt tô cháo lên bàn trang điểm, sau đó dùng khăn ẩm lau mặt cho Yến, người sau mặc kệ hết thảy, vẫn cứ thất thần như cũ, trong mắt trống rỗng, vô định. Triệu Tuyết thở dài, ôm lấy cô hồi lâu rồi mới đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, xem ra lại phải xin nghỉ học thêm vài hôm.
Mấy ngày này, Hải và Thiện cũng thường ghé qua thăm 2 mẹ con, cũng nhờ vậy mà Triệu Tuyết mới biết, nhà của 2 người thực ra không phải tại đây, một người tận phía Bắc, người kia thì nằm giáp ranh biên giới phía Đông, tạm thời còn có việc cần giải quyết nên phải dừng chân ở Linh Hải này, bao giờ xong xuôi mới tính toán quay về.
Tình trạng của Yến cũng dần chuyển biến khả quan hơn, gần một tuần, tới hôm nay, cô đã chịu ăn uống trở lại, tuy chưa đạt được mức bình thường như lúc trước, nhưng ít nhất, đã có chất đi vào cơ thể.
"Mẹ muốn về Thiên Bình.." Cô chợt lên tiếng, đầu vẫn cúi gằm trên bàn ăn, "..ngày mai".
Triệu Tuyết nhìn khuôn mặt đã gầy đi rất nhiều của mẹ, trong lòng không khỏi đau xót, cô hơi mỉm cười, gắp thêm thức ăn cho vào bát của Yến, nhẹ giọng đáp lại. "Vâng. Con đi với mẹ".

2 mẹ con ngồi xe về lại Thiên Bình, chuyện xảy xa cũng chưa thông báo cho ai biết, thế nên chuyến đi này diễn ra và kết thúc một cách lặng lẽ.
Yến bước xuống xe, biểu tình có chút hoảng hốt, cô đứng trên vỉa hè hồi lâu, sau đó bắt taxi đi ra bờ sông, Triệu Tuyết theo sát, cả hành trình mẹ con 2 người đều không nói gì.
Tới nơi, Yến nhìn quanh một chút, sau đó mới động chân, chậm rãi dạo bước trên hành lang bờ kè, cô vuốt ve những thanh sắt chắn của hàng rào, đón lấy từng cơn gió sông lồng lộng, dưới bóng râm của hàng liễu xanh tốt, ánh mắt lại phóng về nơi xa xăm, biểu hiện trên mặt không có bao nhiêu đau thương, chỉ là nhàn nhạt, và tĩnh lặng.
Triệu Tuyết tiến lên, khoác thêm áo cho mẹ mình rồi đứng yên bên cạnh, hơi vòng tay ôm lấy cô.
"Chúng ta về nhà thôi..". Đứng nhìn cảnh sông hồi lâu, Yến chợt cười, nhẹ giọng lên tiếng, đáy mắt lại chỉ có một khoảng trống vắng lặng.
"Vâng.." Triệu Tuyết nắm lấy tay cô, hơi miễn cưỡng cười cười đáp lại.

Cuộc sống của 2 mẹ con nhanh chóng trở lại bình thường, Yến cũng ngày một khá hơn, dường như đã hoàn toàn chấp nhận sự thật, bình đựng di vật của Lâm được cô đặt ở trong phòng ngủ của mình. Tuy vậy, để cho yên tâm, Triệu Tuyết vẫn luôn tranh thủ thời gian ở bên cạnh quan sát và chăm sóc mẹ mình, nói thật, biểu hiện của Yến làm trong lòng cô cảm thấy có chút áp lực khó diễn tả..
Tiễn người ra tới cổng, Triệu Tuyết quay trở vào nhà, chiều nay Hải và Thiện lại đến thăm mẹ con cô, thấy Yến đã nói cười được như thường, bọn họ cũng yên tâm hơn phần nào, dặn dò thêm vài câu, 2 người để lại một đống đồ bồi bổ rồi mới cất bước rời đi. Điện thoại trong túi quần rung lên, nhìn tên người gọi đến, Triệu Tuyết cười cười bắt máy, "Chuyện gì?".
"Chị nhỏ, chị nhỏ, cô hôm nay thế nào rồi??" Giọng nói của Linh nhanh chóng truyền đến, bên chỗ cô bé có vẻ hơi ồn ào, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra sự lo lắng xen lẫn bên trong ngữ điệu, "Tối nay nhà em có khách đến, nên không qua bên đó được đâu, khỏi cần để phần cơm nhé, hì hì hì..", không đợi Triệu Tuyết trả lời, cô đã nhanh miệng bổ sung thêm.
"Được rồi, được rồi, hôm khác lại qua" Triệu Tuyết xì cười một tiếng, liếc mắt nhìn người đang bận bịu bên trong phòng bếp, hơi nhíu mày, rồi lại nhanh chóng giãn ra, "..ổn rồi", chắc là vậy.
" y..chị phải xem cô chỗ kỹ nhé, có chuyện gì thì gọi cho em biết, em cúp máy đây"..

"Linh nhà có việc, tối nay chỉ 2 mẹ con mình với nhau thôi" Triệu Tuyết thêm nước vào nồi cơm, lên tiếng.
"Vậy à..vậy bớt lại chút" Yến cười cười, đem đống thức ăn chưa làm tới gói bỏ vào tủ lạnh, Linh thích ăn thịt nên lần nào con bé ghé qua cô cũng mua khá nhiều.
"Sắp tới Trung Thu rồi, lúc đó con cũng được nghỉ mấy bữa. Con muốn về thăm mẹ nuôi với ông bà dưới nhà, mẹ xem thế nào?" Triệu Tuyết tính toán một chút thời gian, nhẹ giọng nhắc đến dịp lễ sắp tới, chủ yếu là cô muốn dời đi sự chú ý của Yến, dù cho thấy cô cười nói như thường, nhưng Triệu Tuyết cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa thực sự qua đi. "Mẹ?", "Mẹ??" Hồi lâu không thấy Yến lên tiếng hồi đáp, cô nghi hoặc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mẹ cô đang thất thần nhìn vào ngón trỏ tay trái, nó bị dao cắt trúng một đường, đang chảy máu.
Nghe thấy tiếng gọi, Yến hồi thần, hơi cười với con gái. "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ. Con làm nốt đi, mẹ nghỉ một lát", nói rồi, cô ngậm nhẹ ngón tay, xoay người đi vào phòng ngủ của mình, để lại Triệu Tuyết một mình đứng đó, khuôn mặt có chút trầm ngâm.
Nhìn bóng dáng mẹ mình ẩn vào sau cánh cửa, Triệu Tuyết thở sâu vài hơi, bàn tay khẽ nắm, sau đó im lặng quay sang làm nốt phần thức ăn còn nằm dang dở trên mặt thớt, ánh mắt thỉnh thoảng lại chuyển hướng về phía căn phòng.

Yến ngồi trước bàn trang điểm, dùng ánh mắt không có tiêu cự ngẩn người nhìn cái bình sứ đựng di vật của chồng mình, ngón tay bị thương chưa được xử lý, còn đang nhỏ máu, từng giọt, từng giọt rơi xuống nền nhà.
Giống như có thứ gì đó đã vượt quá giới hạn, người phụ nữ ấy khẽ run run thân mình, gục đầu xuống bàn, nức nở thành từng tiếng. Tiếng khóc tràn đầy áp lực, nó trở nên lớn dần, lớn dần, xen lẫn những tiếng thở than trầm thấp đầy đau thương. Triệu Tuyết đứng bên ngoài, lưng dựa vào cửa phòng, mắt nhìn xuống sàn nhà, trầm mặc.
Qua đi một lúc, tiếng khóc bên trong nhỏ dần, tưởng như đã kết thúc, cô thở nhẹ ra một hơi, nhưng ngay lập tức bị tiếng động do đồ sành sứ rơi vỡ gây nên làm cho giật mình. Triệu Tuyết nhanh chóng đẩy ra cửa phòng, bước vào bên trong.
Yến đứng giữa phòng, tóc tai rối tung, hai mắt đẫm lệ, đỏ bừng, biểu hiện có chút mất khống chế, nơi góc tường là đống mảnh vỡ của cái bình sứ, 2 món di vật cũng bị lẫn lộn bên trong.
Triệu Tuyết ôm chầm lấy cô, hơi lùi lại vài bước, dìu cô cùng ngồi xuống, cảm nhận được từng đợt run rẩy của người đang dựa trong lòng ngực, trái tim cô không khỏi đau đớn, trầm trọng.
"A...A..16 năm..16 NĂM!!! MẸ KIẾP! 16 NĂM!!!..Không một lời nhắn, không một bức thư..Tôi đợi 16 năm để nhận về thứ gì thế này…" Yến nằm trong ngực con gái, mắt nhìn chằm chằm về góc phòng, nấc lên từng tiếng. Càng nói, nước mắt càng nhiều, "Anh nói chờ anh ở Thiên Bình..tôi chờ ròng rã 12 năm...cũng không thấy một chút tin tức..sợ con gái hỏi, tôi chưa bao giờ dám kể..vì chẳng biết bao giờ anh mới quay về"..
"A...A..A!!! ĐỒ KHỐN KIẾP!! ĐỒ LỪA ĐẢO!!!.."
Nhìn người mẹ luôn luôn mạnh mẽ, luôn luôn vui vẻ, chưa một lần thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác từ khi cô đi đến thế giới này, hiện giờ tràn ngập trong đau đớn, thống khổ và tuyệt vọng, Triệu Tuyết dù đã quá quen thuộc với chuyện sinh ly tử biệt vẫn cảm thấy nghẹt thở vô cùng. "Mẹ, còn có con, con ở đây.." cô ôm chặt mẹ hơn, dùng giọng nói đã khản đi của mình thì thào bên tai Yến.
Nghe vậy, Yến quay người, ôm lấy con gái, úp mặt vào vai cô, tiếng khóc càng thêm mãnh liệt, như muốn trút hết tất cả ra ngoài. Triệu Tuyết nhẹ nhàng xoa xoa phía sau lưng cô, trong lòng khẽ thở phào, khóc ra được là tốt rồi..