Chương 24: Khách tới

Lao Lung

Chương 24: Khách tới

Chương 24: Khách tới

Sáng hôm sau.
Mọi người thức dậy từ sớm, tụ tập ăn sáng rồi thu dọn, sắp xếp chuẩn bị lên đường trở về. Tối qua lăn lộn một hồi nên đa phần đám học sinh đều có vẻ mệt mỏi, chốc chốc lại che miệng mà ngáp dài mấy cái.
Triệu Tuyết thì không có bao nhiêu ảnh hưởng, cơ thể này một đêm không ngủ cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ là suốt hành trình nhiều thêm ra mấy cái đuôi.

"Chị nhỏ, ăn kẹo".
"Chị nhỏ, uống nước".
"Chị nhỏ, tối qua chị thật lợi hại"...
Trên xe, 4 đứa con gái bu xung quanh chỗ Triệu Tuyết ngồi, không ngừng đưa đồ ăn, nước uống cho cô, rôm rôm rả rả như họp chợ. Bọn học sinh gần đó thấp thoáng nghe được cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ hơi thắc mắc 5 người từ khi nào thân quen như thế, tối qua có chút ngoài ý muốn bọn họ đi chơi chung với nhau nhưng không nghĩ tới lại "nồng nhiệt" vầy à.
__
"Chị nhỏ, ăn thịt gà, cái này ngon lắm".
"Chị nhỏ, ăn thêm cái này, cái này xào mềm lắm".
"Chị nhỏ…"...
Trong nhà ăn, trạm dừng chân tạm thời.
4 đứa con gái mắt sáng lấp lánh, không ngừng chồng đủ loại thức ăn vào đĩa cơm của cô, Triệu Tuyết khoé mắt giựt giựt.
__
5 người đứng chung trong nhà vệ sinh, mặt Triệu Tuyết đen như đít nồi, cô hít thở thật sâu, chậm rãi nói.
"Mọi người nếu không phiền..".
"Không phiền, không phiền". 4 miệng một lời.
"Nhưng..".
"Không sao, không sao". Lại tới.
"Tôi..".
Cả đám ôm tay bá chân, kéo cô cùng đi ra ngoài.
"Phiền a…".
Lời nói bị tiếng cười đùa của mấy đứa con gái át đi mất, Triệu Tuyết không khỏi thở dài.

2h chiều, xe dừng bánh trước cổng Thường Bình, hoàn tất chuyến đi ngoại khóa lần này của đám học sinh lớp 10.
Mọi người kiểm tra lại hành trang, lần lượt bước xuống xe, sau đó làm chút thủ tục hậu kỳ với bên nhà trường rồi cùng phụ huynh ra về. Triệu Tuyết tranh thủ lúc mấy đứa con gái tụ họp với người nhà, dùng tốc độ nhanh nhất điền thông tin, ký tên rồi chuồn mất dạng, cô có chút chịu không nổi đám vịt trời kia rồi.

Một đường hướng thẳng về chỗ trọ, chẳng mấy chốc mà Triệu Tuyết đã tới cổng khu, cô chào hỏi ông chủ nhà cùng với mấy người hàng xóm rồi mở cửa bước vào phòng.
Đặt đồ đạc xuống đất, cô vào phòng tắm rửa ráy một chút, sau đó mới tiến hành sắp xếp chúng lại cho gọn gàng.
Nhét mấy bịch trà khô đóng gói vào ngăn tủ phía dưới bếp ga, cô mới để ý mấy cái nồi trên bếp vẫn còn nóng hổi. Triệu Tuyết mở vung ra nhìn, là thịt kho trứng cùng với canh cải ngồng cô thích ăn, nghĩ nghĩ một chút, cô quay ra chỗ hay cắm nồi cơm điện. Quả nhiên, nồi còn đang cắm điện, để ở chế độ hâm nóng, cơm bên trong không sai biệt lắm còn thừa một nửa, đang bốc khói trắng thơm phức, dưới đít nồi nhét một tờ giấy ghi chú nhỏ, chữ viết bên trên tuy không đẹp mắt lắm nhưng lại rất rõ ràng.
"Bé yêu, nếu còn đói thì nhớ ăn thêm nhé".
Triệu Tuyết sờ sờ mặt giấy, trên mặt nhẹ nhàng mỉm cười. Hôm qua cô đã gọi điện thoại báo cho Yến thời gian quay về, sáng nay trước khi lên xe cũng có nhắn lại, còn nói có thể qua giờ trưa mới tới nơi, dặn cô không cần đợi cơm, chỉ là không nghĩ tới..
Nghĩ tới đây, Triệu Tuyết không khỏi càng thêm vui vẻ, đôi mắt cũng càng thêm nhu hòa. Thế là, dù mới ăn trưa cách đây không lâu, cô cũng bới thêm một bát.
Dọn dẹp xong xuôi đâu vào đấy, Triệu Tuyết khóa cửa rồi đi ra ngoài, cô muốn ghé qua kiểm tra chỗ quầy nước đầu tiên xem có gì cần hỗ trợ không, sau đó tới thẳng nơi Yến bán hàng cho đến tận chiều tối, 2 mẹ con lại sánh bước cùng nhau trở về nhà.
Kỳ thực, cuộc sống có đôi khi rất đơn giản, chỉ là xem người ta có muốn chấp nhận sự đơn giản đó hay không mà thôi.
Ít ra thì, hiện tại, mẹ con 2 người đều thực sự hài lòng.



Ngày này, trong khu cúp điện.
Vì quá nóng bức, Triệu Tuyết đành phải xách ghế ra ngoài cổng ngồi đọc sách, tận dụng chút mát mẻ dưới tàng cây. Một bên vung vẩy cái quạt nan, một bên chậm rãi lật sách, 2 mắt cô chăm chú, bộ dáng nghiêm túc suy ngẫm.
"Xem ra...Hẳn là vậy. Năm sau có thể thử một lần, dù sao cũng không ảnh hưởng gì".
Triệu Tuyết dời mắt khỏi quyển sách, ngẩng đầu nhìn nhìn nơi xa trước mặt, trong lòng có chút đắn đo.
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một tiếng nói thanh thúy.
"Hallo chị nhỏ".
Cô hơi giật mình mà hoàn hồn, quay đầu qua nhìn người mới xuất hiện, mắt trái nháy nháy mấy cái.

Chỉ thấy Linh đang nhìn cô cười thật tươi, đôi mắt lam cong híp, thấy cô quay đầu qua còn không quên giơ tay lên quơ quơ. Hôm nay cô bé mặc một bộ váy liền áo màu vàng nhạt kéo dài qua đầu gối, chân đi đôi giày nữ trắng toát, trên đầu là một cái mũ rộng vành thắt nơ đỏ, cả người toát ra sức sống rực rỡ.
Đứng phía sau cô bé là một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, tóc đen ngắn được chải gọn gàng, khuôn mặt rất điển trai, bên ngoài khoác một thân quần áo công sở nhạt màu. Cậu ta lúc này cũng đang nhìn cô, ánh mắt hơi có chút đánh giá nhưng liền nhanh chóng rút đi, không mấy làm người khó chịu.
"Xin chào".
Phong mở miệng lên tiếng, giọng điệu nhàn nhạt, trên mặt vẫn giữ nguyên một dạng, không có biểu tình gì.
Triệu Tuyết lúc này mới dời ánh mắt qua xem cậu ta, thấy bề ngoài 2 người, cô cũng đoán được chút ít, chỉ là vẫn nhẹ giọng hỏi.
"Xin chào. 2 người đây là..?".
"Chị nhỏ, chị nhỏ. Đây là anh Phong, là anh trai em".
Linh ríu ra ríu rít đáp lời, y như con chim nhỏ, sau đó một 5 một 10 mà kể hết đầu đuôi.
Hóa ra là do lúc trước, sau khi trở về nhà mấy ngày, cô bé dù giấu giấu diếm diếm nhưng có vài thứ vẫn là lòi ra. Thời điểm ban đêm cô cứ chìm vào giấc ngủ là y như rằng lại mơ thấy cảnh trong con hẻm tối hôm đó, sau đó nước mắt giàn giụa mà bật người dậy, mấy ngày liên tiếp khiến cô bé gầy đi trông thấy, làm cả nhà đều lo lắng.
Cuối cùng mọi người vẫn là gặng hỏi ra được nguyên nhân, sau đó cấp tốc cho cô đi bệnh viện làm kiểm tra và điều trị, mãi tới đầu tháng 8 mới bình thường trở lại, tính ra cũng cách đây mới có mấy ngày.

"Thực xin lỗi, chuyện này là tôi sơ suất".
Triệu Tuyết nghe xong, có chút tự trách mà hướng về 2 anh em gật gật đầu tỏ vẻ xin lỗi.
Cô quên mất một điều, tâm lý chịu đựng của mọi người không phải ai cũng giống như cô, nhất là mấy đứa con gái đang độ tuổi này nữa, chúng còn quá trẻ, không thể chịu đựng được gánh nặng như thế. Huống hồ ngày đó, cô cũng không nói được rõ ràng, ý định chỉ là muốn giấu diếm mấy người trên trường, đỡ phải tốn thời gian xử lý những việc sau đó để nhanh chóng còn trở về nhà, mà không phải không thể nói cho gia đình biết a.
"Aiz..Còn cần phải suy nghĩ kỹ càng hơn trước khi làm việc. Lần này là một sai lầm không nên có, là ta đã quá chủ quan, không suy xét thấu đáo mọi khía cạnh. Nhất định phải ghi nhớ, không thể lại như vậy".
Triệu Tuyết không khỏi tự nhắc nhở mình.
"Không, không. Chị nhỏ đừng nói như vậy, chuyện này chỉ do chúng em tâm lý quá yếu mà thôi, không phải lỗi của chị đâu, em còn đang muốn tìm chị để cảm ơn đây này. Chỉ là vừa mới ra viện mới nhớ tới hôm quay về không có lấy số điện thoại, lại cũng không biết chị nhỏ ở chỗ nào, đâm ra lại tốn thêm ít thời gian. Hì hì hì".
Linh nắm lấy tay cô, không cho là đúng mà nhanh miệng nói.
"Chúng em? Mấy người kia đâu?".
"A? Ậy..Tụi nó cũng không khác mấy, hiện giờ đều ổn hết rồi".
Thấy lỡ lời, Linh le lưỡi cười.
Triệu Tuyết cũng chỉ khẽ gật đầu ừ một tiếng, không gặng hỏi thêm, trong lòng lại thêm tự trách mình sơ ý.
"Phải rồi, chút thì quên, chúng ta trao đổi số điện thoại đi".
Linh vỗ trán, nhanh chóng lấy ra cái điện thoại dán ốp con mèo Kitty, 2 mắt lóng lánh mong đợi mà nhìn cô.
"Đợi một chút".
Bị một con búp bê hàng thật giá thật nhìn chằm chằm, mà lại còn vô cùng xinh đẹp nữa, Triệu Tuyết không khỏi có chút mất tự nhiên, cô nhẹ giọng nói, quay người đi vào trong khu nhà trọ, tính toán lấy cái điện thoại của mình ra ngoài, ai biết được 2 người kia cũng bước theo sau mà vào luôn.

"2 người dùng tạm, nhà không có phương tiện cho lắm".
Triệu Tuyết rót nước, đặt trước mặt 2 anh em, trên cái bàn học nhỏ của mình.
2 người cũng chẳng chê, cứ thế ngồi bệt dưới nền nhà, tiếp nhận ly nước lọc.
"Cảm ơn chị nhỏ".
"Cảm ơn".
Phong nhàn nhạt lên tiếng, mắt hơi nhìn nhìn xung quanh, đánh giá hoàn cảnh trong phòng, sau đó lại quay về yên tĩnh.
"Woah..phòng nhà mình nhỏ xinh, nhỏ xinh. Còn rất gọn gàng, ngăn nắp nữa. Nhà em còn không có tầng gác đâu".
Nhưng thật ra Linh không nén tò mò mà cảm thán mấy câu.
"2 người không chê là tốt rồi. Đây, đọc số đi, để nhá qua cho".
"Ò".
Đợi cho 2 "chị em" trao đổi xong số điện thoại, Phong lúc này mới lên tiếng, giọng điệu thanh lãnh, ngắt quãng.
"Thứ 2 tới. Nếu không phiền. Bớt chút thời gian. Ghé qua".
Sau đó lại im lặng, không nói gì thêm, mặt vô cảm.
"Chị nhỏ, chị đừng để ý. Anh hai em tính tình cứ như vậy, ảnh không có ý gì đâu. Tối thứ 2 tuần sau, gia đình em muốn làm bữa cơm, mời chị với mẹ tới làm khách, chủ yếu là để cảm ơn sao. Chị cùng cô sắp xếp thời gian nha, tới đó cứ báo cho em, bên em tới đón".
Linh cười toe, nhanh nhảu nói.
"Ừhm, để tôi thương lượng với mẹ rồi báo lại cho".
Triệu Tuyết đáp lời, lại bổ sung thêm một chút.
"Sẽ không lâu đâu".
"Được a. Như vậy em với anh trai về trước đây. Chị với bác nhớ phải đồng ý đấy".
Phong cũng đã đứng dậy, im lặng mà nhìn nhìn con chim nhỏ đang ríu ra ríu rít bên cạnh.
"Cảm ơn. Nhiều. Tạm biệt".
Đợi cho Linh xỏ xong giày, tạm biệt Triệu Tuyết, anh mới trịnh trọng gật đầu, nói với cô.
"A? À..Tạm biệt".
Cô hơi sửng sốt một chút, sau đó cũng gật đầu nói tạm biệt với 2 anh em.
Tiễn ra tới cổng, nhìn 2 người lên xe rồi rời đi, cô có chút trầm ngâm, chợt thở dài một tiếng rồi quay về.
Ông chủ nhà sờ sờ cái bụng tròn của mình, đứng ở trên hiên cửa, cầm quạt phẩy phẩy, lên tiếng hỏi.
"Nhóc con, ai đấy? Bạn à?"
"Dạ? Khô…".
Nói được một nửa, cô hơi dừng lại, sau đó chẳng biết thế nào lại tiếp tục nói, giọng điệu có chút không chắc chắn.
"Xem như vậy đi".