Chương 28: Gặp lại (1)

Lao Lung

Chương 28: Gặp lại (1)

Chương 28: Gặp lại (1)

[[Bị tai nạn giao thông, còn đang trong giai đoạn hồi sức, sẽ sớm viết trở lại. Mong mọi người thông cảm:'(…]]
___
10h30 sáng.
Ánh nắng có chút chói chang, không khí cũng bắt đầu trở nên nóng bức, nhưng thực ra chẳng ảnh hưởng bao nhiêu đến đám học viên trên sân tập.
Mọi người mặc quân phục màu xanh đậm thống nhất, đầu để trần, đứng thành mấy hàng thẳng. Bọn họ lần lượt tiến lên, vào vị trí, sau đó chạy thật nhanh, mục tiêu là khu vực được xây dựng đủ kiểu chướng ngại vật chỉ xa vài mét phía trước mặt.
Triệu Tuyết theo đà nhảy lên, rướn thân, lao người vượt qua bệ gỗ, sau đó lăn một vòng trên mặt đất*, động tác gọn gàng, dứt khoát. Lợi dụng dư lực sau khi lăn, cô tăng nhanh tốc độ, chạy thẳng tới bức tường cao gần 4m trước mặt, nơi đó đã đứng sẵn một người. Người nọ đứng cong gối, chân dạng ra 2 bên, lưng dựa sát vào mặt tường phía sau, 2 bàn tay đan xen, ngửa lên, đặt ở trước bụng. Thấy Triệu Tuyết chạy tới, cậu ta hơi gồng người, đợi đến khi chân cô đạp vào lòng bàn tay của mình để mượn lực liền dồn sức hất lên thật nhanh, cổ họng phát ra tiếng hừ nhẹ.
Đạt được trợ lực, Triệu Tuyết dễ dàng bắt được gờ tường, cô nhanh nhẹn trèo hẳn người lên trên, sau đó xoay người, cố định chân, vươn một tay xuống phía dưới. Thấy cô đã vào vị trí, cậu đồng bạn liền đi giật lùi rời khỏi chân tường một đoạn để lấy đà rồi thật nhanh chạy lại. Cậu ta đạp chân vào mặt tường, rướn người chộp lấy cánh tay Triệu Tuyết, nhanh chóng trèo lên phía trên nhờ sự hỗ trợ của cô*, mấy tổ xung quanh cũng đang hoàn thành chuỗi động tác tương tự.
Vượt qua hết một vòng chướng ngại vật, mọi người không có nghỉ ngơi liền thay đổi đồng bạn mới, chuẩn bị tiếp tục cho lần chạy ngược lại. Cứ vậy cho đến 11 rưỡi, cả bọn mới được lệnh giải tán nghỉ ngơi.

Triệu Tuyết tắm rửa sơ qua một chút, sau đó cùng với mấy đứa bạn trong phòng đi xuống căn-tin dùng bữa trưa.
"Gần đây cường độ tập luyện lại tăng lên thì phải, ngày nào cũng mệt rã rời..". Một đứa trong nhóm vừa đi vừa vặn vẹo thân, miệng than thở không ngừng.
"Phải không?? Sao tao chẳng cảm thấy gì hết. Lớp tao cũng có đứa nào kêu ca gì đâu..". Đứa đi bên cạnh Triệu Tuyết nghi hoặc lên tiếng, đôi mắt còn liếc lên liếc xuống đánh giá bạn mình, "Tao thấy là mày lười thì có, bụng chảy cả mỡ ra kia kìa".
"Mỡ đâu mà mỡ, đây là thịt thừa..".
"Vâng, lại còn không. Lòi cả ra rồi đấy"...
Đã thói quen nên Triệu Tuyết cũng mặc kệ bọn họ đùa giỡn, cô dặm đều bước chân, trong đầu hơi miên man.
Lúc trước, chọn thi vào Học viện chỉ một phần là do yêu thích cá nhân, nhiều hơn nữa là vì thực hiện mong muốn của mình sau khi trải qua mấy năm ở thế giới này. Lại cũng không ngờ rằng, thời gian qua đi, càng theo lên càng làm cô cảm thấy hứng thú, không chỉ đối với kiến thức trong chương trình học, mà còn bao gồm cả những thứ ngoài biên. Trong đó, cô thích nhất là những khi tới giờ thực hành điều tra án và thực luyện vũ khí, súng thật đạn thật. Lúc trước chỉ thấy qua trong phim ảnh, cảm giác cũng không mãnh liệt thế nào, giờ đây thì khác, được tận tay chạm vào chúng, sử dụng chúng, cô mới biết sức sáng tạo của con người đáng sợ ra sao. Triệu Tuyết ước lượng qua, dù cho với thân thủ đời trước của mình, tại thời điểm tốt nhất, sợ là cũng không thoát được kết quả bị người ta bắn thành cái sàng, chỉ khác nhau ở chỗ nhanh hay chậm mà thôi. Nghĩ tới đây, cô hơi xoa xoa cổ tay, khóe miệng không khỏi có chút cười khổ.

Bên trong căn-tin đã khá đông đúc, nhưng được cái vô cùng gọn gàng, trật tự, cũng không có vẻ ồn ào hay quá huyên náo. 4 người xếp hàng chọn lấy phần cơm của mình, sau đó dắt nhau ngồi vào một góc, vừa ăn vừa thi thoảng nhỏ giọng trò chuyện, tận sức không gây chú ý.
Lưng chừng bữa cơm thì có người mặc đồng phục giáo viên bước nhanh vào phòng ăn, ông ta lấy điều khiển bật cái TV treo trên tường lên, chọn mở kênh An ninh Quốc phòng, hiện tại đang là thời điểm trình chiếu tiết mục Bản tin ngắn buổi trưa. Ông điều chỉnh âm lượng, đồng thời ra hiệu cho mọi người giữ trật tự, thành công khơi dậy lòng hiếu kỳ của đám học viên ngồi bên dưới, bọn họ dừng lại việc trong tay, tầm mắt nhanh chóng hướng hết lên màn hình.
Trên TV đang lần lượt trình chiếu một loạt hình ảnh và video, kèm theo giọng đọc trầm ấm của người dẫn chương trình.
"...Hiện tại bên phía Chính phủ nước bạn đã chính thức xác nhận, đây là một trong những nơi quan trọng của tổ chức S. Tuy lực lượng tại trụ sở này đã hoàn toàn bị tiêu diệt, nhưng một số phần tử ẩn nấp và hoạt động ở khu vực lân cận đã may mắn chạy thoát được, hiện cơ quan chức năng đang ra sức tìm kiếm, truy bắt..". Màn hình liên tiếp chiếu nhanh mấy đoạn video đấu súng, một bên là cảnh sát với nhiều loại đồng phục khác nhau, bên kia là một đám người hỗn tạp, địa phương giao tranh trông như một khu nhà xưởng khá rộng lớn. Tiếp đó là hình ảnh đám người kia bị cảnh sát còng tay ra sau dẫn đi, cũng có mấy người bị ép nằm úp mặt xuống đất, hay đang quỳ gối giơ 2 tay lên trời đầu hàng.
Cảnh tượng lại chuyển tiếp, đập vào mắt là hàng loạt những món vũ khí nóng, lạnh với nhiều loại kiểu dáng, nhưng đều rất hiện đại và mới mẻ, những bọc bánh trắng phau được sắp xếp gọn ghẽ, chất thành đống, còn có cả những xấp lớn giấy truyền đơn kích cỡ lớn nhỏ, những tập tin mẫu còn lưu lại trên máy tính chưa bị trận chiến phá hủy.
"Tính toán tại hiện trường, có khoảng 300kg ma túy trắng dạng bánh cùng với hơn 80kg chất kích thích các loại được tìm thấy, bên trong nhà xưởng còn có 4 máy gia công cỡ nhỏ. Số lượng vũ khí nóng thu được cũng rất nhiều, đa phần là súng lục, súng trường đa chủng loại, ngoài ra còn có một ít lựu đạn, bom tự chế.., hiện vẫn còn đang tiếp tục tìm kiếm và thống kê.. Bên cạnh đó, lực lượng cảnh sát còn tìm thấy rất nhiều tài liệu mang tính chất xúi giục, phản động, được dịch sẵn thành nhiều thứ tiếng khác nhau, trong đó có cả nước ta.."
"Tuy giành được thắng lợi cuối cùng, nhưng bên phía cảnh sát cũng tổn thất không ít. Theo kết quả đã qua điều chỉnh, tổng cộng có 58 người bị thương, 14 người hy sinh, đây là một mất mát vô cùng to lớn..". Khung cảnh chuyển sang những kiến trúc, phương tiện bị phá hủy đã khó có thể nhìn ra hình dáng ban đầu, đang bốc khói đen nghi ngút do trận bắn phá lan đến, vài nơi bị máu tươi nhuộm đỏ sậm, cảnh sát bị thương được hỗ trợ đưa lên xe cứu thương, còn có những tấm vải trắng phủ kín thân thể ai đó..

Yến nhìn những hình ảnh đang được công chiếu trên TV, biểu tình trên mặt có chút thất thần, mấy viên thuốc nhỏ còn nằm im trong lòng bàn tay, bị cô quên đi mất.
Cơn đau đầu đến thật bất ngờ và mãnh liệt, bên ngoài lại đang vào giờ cơm, khách tới đông đúc, có chút hơi quá mức ồn ào. Giao lại quán cho mấy đứa nhân viên trông chừng, Yến quay về nhà nghỉ ngơi, tiện thể mua mấy liều thuốc. Ăn trưa xong, cô quen tay mở TV lên nhìn nhìn một chút, tính toán đợi cho cơm xuống rồi uống thuốc đi ngủ, chẳng biết thế nào lại mở trúng kênh này, rồi cứ thế bất giác xem luôn.
Lúc đầu cũng không có gì, chỉ là càng theo dõi đi xuống, trong lòng cô càng bồn chồn khó chịu, lồng ngực bỗng như bị thứ gì đè nặng, bức bối mà áp lực. Yến chợt rùng mình, lắc lắc đầu, sau đó lại không hiểu được mà ngơ ngẩn cả người, ánh mắt trở nên vô định.
Qua đi một lúc lâu, chương trình trên TV cũng đã thay đổi từ khi nào không hay, cô mới hồi thần trở lại. Hơi nắn nắn hai bên thái dương, Yến nhanh chóng uống thuốc, tắt TV, sau đó đứng dậy, loạng choạng bước vào phòng ngủ.

Trên các phương tiện truyền thông mấy ngày nay, thường xuyên thấy được thông tin liên quan đến vụ việc xảy ra hôm nọ, cũng vì vậy mà mọi người mới nắm bắt được tình huống một cách rõ ràng.
S được nhắc đến trong các đoạn tin tức là một tổ chức tội phạm ngầm rất lớn, nhưng không có ai biết được tổng bộ của nó nằm chính xác ở đâu, ai là người cầm đầu, cũng không biết được số lượng thành viên hay mạng lưới phân bố. Chỉ biết rằng, rất nhiều lĩnh vực đều có mặt của nó, đặc biệt là buôn lậu vũ khí, kinh doanh chất gây nghiện, cùng với khủng bố, phản động..
Chủ lực lần vây quét vừa rồi là cảnh sát quốc tế, kết hợp với lực lượng nội địa của nước bạn, ngoài ra còn có sự hỗ trợ của bộ đội biên giới phía Đông Bắc quốc gia nơi Triệu Tuyết đang sinh sống.
Giống như châm ngòi dẫn nổ, chiến trường trên khắp thế giới lục tục bùng lửa, liên tiếp xuất hiện thông tin vây quét ở rất nhiều đất nước khác nhau, quy mô chiến đấu có lớn, có nhỏ, nhưng không hề ngoại lệ, tất cả đều có liên quan đến tổ chức S. Lúc này, mọi người mới kinh hoàng phát hiện ra, hầu như thành viên của nó đã bao trùm rộng khắp mọi nơi trên thế giới.
Không khí trong nước cũng theo đó mà trở nên khẩn trương, Chính phủ huy động lực lượng ở các vùng địa phương siết chặt an ninh, phòng ngừa xảy ra biến cố, nhiệm vụ hàng đầu vẫn là đảm bảo an toàn cho người dân. Cứ cách 1, 2 hôm là lại có tin tức bắt người, tuy phần lớn là trộm cắp vặt vãnh, nhưng vẫn làm cho mọi người cảm thấy có chút hốt hoảng, thần hồn nát thần tính, ai không có việc gì quan trọng đều lựa chọn đóng cửa ở nhà.. Trạng thái này kéo dài trong suốt nhiều tháng sau đó, mãi cho đến khi tình hình quốc tế đã tạm thời ổn định trở lại, nội bộ cũng không phát sinh chuyện gì ngoài kiểm soát, Chính phủ mới chậm rãi áp dụng thả lỏng.

"Làm cho sạch sẽ vào..". Người đàn ông đứng trên hành lang ban công, mặt hướng ra phía bên ngoài, lòng bàn tay đón lấy ánh trăng trên bầu trời đêm, mân mê đùa nghịch, cái bóng dưới chân trải dài trên sàn nhà. Hắn nhả ra một hơi khói thuốc, chậm rãi lên tiếng, giọng nói nhạt nhẽo, không mang theo một chút cảm xúc dư thừa, trong căn phòng tối đen càng có vẻ đặc biệt lạnh lẽo.
"Vâng, em đã biết nên làm thế nào rồi ạ". Tóc đỏ cung kính trả lời, hơi cúi người chào rồi mở cửa bước ra ngoài, dẫn theo vài cá nhân nhanh chóng rời đi, để lại một mình người đàn ông còn đứng nguyên đó.
Người nọ cầm lấy ly rượu đặt trên chiếc bàn cạnh bên đưa lên miệng nhấp một ngụm lớn, hắn lẳng lặng ngắm nhìn khung cảnh nơi xa xăm, sau đó khẽ cười thành tiếng, ánh trăng trên cao dần bị tầng mây che khuất, cũng đem thân hình hắn kéo vào bóng tối vô tận.



"Ai, ai..Cái này không phải làm như vậy. Cháu cần phải canh một chút rồi mới bắt đầu chặt, lúc hạ dao phải dứt khoát, không nên làm đi làm lại nhiều lần..". Yến nhận lấy con dao từ trên tay Linh, nhẹ nhàng mà dứt khoát chặt rời nửa con gà luộc trên thớt thành từng miếng nhỏ gọn gàng, một bên hướng dẫn cho cô bé, "Tới đây chỉ việc lo ăn là được rồi, động tay động chân làm gì, cứ để đấy cho Tuyết nó làm. Cháu không quen tay, đụng dao đụng kéo bị thương thì làm sao..".
"Hì hì, cháu chỉ thử một chút thôi mà. Dù sao cũng không có gì để làm..". Linh gãi mũi xấu hổ cười cười, đôi mắt cong híp lại, mái tóc vàng xinh đẹp ngang vai khẽ đung đưa theo cơn gió nhẹ mới lùa vào trong phòng. Cô bé ngẩng đầu, nhìn về phía người nào đó đang bận bịu với mấy cái nồi trên bệ bếp, le lưỡi tỏ vẻ khiêu khích.
Triệu Tuyết liếc xéo mắt, hơi bĩu môi coi như đáp lại, tay vẫn không ngừng khuấy đều nồi canh. Cuối tuần không có khóa, cũng không phải tham gia huấn luyện nên cô về nhà thăm mẹ mấy hôm, Linh biết thế nên cũng như thường lệ lẽo đẽo theo qua luôn. Cô bé vào đại học cũng được nửa năm rồi, ngoại hình lại không thay đổi nhiều ít, đặc biệt là chiều cao, vẫn cứ bình bình như vậy, mái tóc dài cắt phăng đi, chỉ để tới bả vai, thế mà lại thích hợp một cách khó hiểu, cả người tràn đầy sức sống.
Lên đại học, vì nhiều nguyên nhân khác nhau, mấy đứa bạn chơi cùng ngày trước cũng tách ra mỗi người một nơi, liên lạc tuy vẫn thường xuyên, nhưng lâu thật lâu mới có dịp hội tụ lại, lớp võ nhỏ cũng tan rã từ khi ấy..

"Thời gian vừa rồi đúng thật là lo quá cơ. Cũng chẳng biết ngoài kia đã thực sự yên ổn hay chưa nữa..aiz..". Yến gắp chút thức ăn cho vào bát, nhớ lại tình trạng khẩn trương mấy tháng trước đây mà không khỏi than thở, "..nghe bảo công việc bên chỗ nhà con gặp nhiều phiền toái lắm hả? Bây giờ thế nào rồi?..".
"Dạ, đỡ hơn nhiều rồi cô. Lúc đó cũng thật là không có cách nào. Để đảm bảo an toàn nên đa phần mạng lưới khách sạn ba con cho tạm thời ngừng hoạt động hết, có chút thiệt hại nhỏ mà thôi. Bây giờ đã trở lại bình thường rồi ạ.". Linh cười đáp lại, có vẻ không mấy để ý lắm, dù sao chuyện kinh doanh đã có baba cùng với anh hai lo rồi, cô chỉ cần thật ngoan là được.
"Mẹ yên tâm đi. Bên trên đã rút trở về tình trạng bình thường, nghĩa là đã chắc chắn không còn việc gì nữa. Mà họa chăng, cũng đã có người lo lắng rồi, không đến lượt mấy người chúng ta đâu ạ.". Triệu Tuyết cũng nhẹ giọng lên tiếng. Không nói tầng lớp lãnh đạo, người có gốc gác trong học viện chẳng ở số ít, thông tin của họ là lấy ra từ phía trên, cho nên độ tin cậy rất cao, nếu đã nói không có việc gì tức là không có việc gì nữa, cứ yên tâm mà sinh hoạt như thường.
Yến cũng chỉ than nhẹ một tiếng rồi chuyển sang đề tài khác, 3 người vừa dùng cơm vừa trò chuyện đi xuống, xong buổi thì cũng đã qua 11h rưỡi, Triệu Tuyết đứng dậy thu dọn chén đũa, Linh cũng hỗ trợ trong chốc lát rồi cùng Yến ra phòng khách ngồi xem TV, với cô bé mà nói, cảm giác ở đây giống như ngôi nhà thứ hai của mình vậy, rất thoải mái, rất ấm cúng, không có baba nghiêm khắc, không có anh hai mặt lạnh, cũng chẳng có mama không tim không phổi, cô bé là thật sự vui vẻ..
"Anh cháu ấy hả, vẫn cứ trơ trơ như vậy thôi á. Cũng chưa thấy ảnh nói chuyện yêu đương với ai bao giờ, hơ hơ hơ…". "Reng reng!!". Tiếng chuông cửa vọng vào từ bên ngoài, cắt ngang câu chuyện của đôi cô cháu.
"Để cô xem". Yến cười cười đứng dậy, bước nhanh ra khỏi ghế ngồi. Giữa trưa thế này ai lại ghé qua nhỉ, cô có chút tò mò.

Triệu Tuyết úp mấy cái chén lên kệ, lau khô tay, đang tính toán đi ra phòng bếp, lại bị tiếng kêu bất chợt của Linh làm giật mình, "Cô ơi, cô!! Cô làm sao vậy??!! Cô!!..". Cô vội chạy nhanh ra ngoài, trong lòng đầy lo lắng.
Phía ngoài sân, Linh ngồi quỳ trên nền đất, tay đỡ lấy Yến-người đang nằm đó bất tỉnh-không ngừng mà lay động, miệng gọi liên hồi, trên mặt hốt hoảng. Bên cạnh là 2 người đàn ông trung niên mặc quân phục thống nhất, biểu tình cũng không khác bao nhiêu, một người trong đó trên mặt có vết sẹo dài, vắt ngang qua mắt trái, tay phải chỉ có 3 ngón đầu, trong ngực còn ôm một chiếc hộp gỗ nhỏ. Thấy Triệu Tuyết từ trong nhà chạy ra, người nọ có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, tầm mắt chuyển về trên người Yến, khuôn mặt hơi trầm trầm.
Không khí trong sân có chút nghiêm trọng, mang theo thứ gì đó đầy áp lực.
_____________
*Diving roll

Chương mới hơn