Chương 27: 2 năm

Lao Lung

Chương 27: 2 năm

Chương 27: 2 năm

Trên bãi đất trống, một đám nam nữ nhân số hơn chục người, tay cầm vũ khí các loại đang đứng thành hình tròn, biểu tình nghiêm túc, quần áo ai nấy đều có chút bẩn bẩn và lộn xộn, bị vây ở giữa vòng là một cô gái ăn mặc sạch sẽ, nhìn rất trẻ tuổi, khuôn mặt vô cùng thanh tú, cặp lông mày xinh đẹp hơi nhếch lên, trông có chút anh khí.
Cô gái yên lặng đánh giá xung quanh, thân hình thẳng tắp, trên khuôn mặt chỉ có sự bình tĩnh, không dư thừa cái khác. Hai tay thả lỏng sau lưng chậm rãi nâng lên phía trước, co lại tạo thành nắm đấm, một cao một thấp, sau đó thân thể chợt động, hướng về một người trong đám đông vây quanh mình hơi nhá lên một cái. Người kia giật mình, không tự chủ mà nhảy lui về sau một bước, trên mặt hiện rõ căng thẳng, có mấy giọt mồ hôi chậm rãi ứa ra. Thấy vậy, cô gái không khỏi mỉm cười, đôi mắt cũng hơi nheo lại.
"Lên nha". Cô chuyển động đầu, nhìn nhìn xung quanh, nhẹ giọng lên tiếng.
Mọi người nhìn nhau, sau đó như thống nhất cái gì, một người trong đó dùng tay làm động tác chặt xuống, sau đó cả đám cùng lúc xông lên, nhất thời trong sân trở nên hỗn loạn.
Nghiêng thân, chặn tay, thọc sườn, đá chân, đẩy vai,...Cô gái vẫn một mực thong dong, y như đi dạo trong sân vắng, động tác lại nhanh nhẹn khó tả, nên đánh sẽ đánh, nên kéo sẽ kéo, mà lực đến là dừng, hoàn toàn làm chủ trận chiến trên sân. Đám người đánh đến vã mồ hôi hột, nhưng chưa thể động tới được người cô dù chỉ một chút, ngược lại số lượng nằm đo đất càng lúc càng nhiều.

"Ái ái ái..Đau, đau...Lớp trưởng nhẹ tay phát. Trẹo, trẹo mất..". Người cuối cùng bị ghì nằm úp mặt xuống đất, tay phải còn bị khóa trái, chụp ngược ra sau lưng, cậu ta dùng tay trái vỗ vỗ liên tục vào giày người đang ngồi trên lưng mình, miệng không ngừng la to.
Mắt thấy người nọ sắp sửa phát khóc, cô gái mới thả tay ra, miệng mỉm cười, lắc lắc đầu.
"Thiệt tình..Chẳng thấy tiến bộ chút nào".
Lúc này, mấy người nằm trong sân cũng đã lục tục đứng lên, chỉ có điều, không phải ôm chỗ này kêu rên thì cũng xoa xoa chỗ nọ hít hà, có mấy người còn a a thành tiếng, hiển nhiên đều trúng đòn hiểm, chẳng có ai ngoại lệ.
"Hôm nay đến đây thôi, mọi người giải tán đi". Cô gái móc cái đồng hồ đeo tay trong túi quần ra, nhìn nhìn một chút thời gian, sau đó không nhanh không chậm lên tiếng.
"Rõ, lớp trưởng". Mọi người lúc này đã đứng thành hàng, nghe thấy chỉ lệnh, lập tức làm động tác nghiêm, đồng thanh hô lên trả lời, ai nấy đều thở phào một hơi, nét mặt vui mừng như Tết đến, ai bảo lớp họ có cái biến thái đâu.
Đám người phủi phủi bụi đất bám trên quần áo, sau đó thu dọn dụng cụ, cùng nhau rời đi sân tập, họ tranh thủ thời gian về phòng tắm rửa, nghỉ ngơi ăn cơm, đêm nay còn có một lần diễn luyện đâu.

Triệu Tuyết theo ở sau cùng, cô quen cửa quen nẻo nhanh chóng đi về phòng của mình, bên trong đã có mấy người, toàn bộ là nữ, một người đọc sách, một người viết bài tập, người còn lại đang dùng khăn lau tóc, chắc vừa tắm xong. Thấy có người bước vào, 3 đứa bạn cùng phòng đồng thời ngoảnh đầu nhìn về phía cô, 6 con mắt tra xét từ trên xuống dưới mấy lần y như ra-đa, dù đã rất quen thuộc với phản ứng quái gở của bọn họ nhưng Triệu Tuyết vẫn không khỏi giật giật khóe miệng.
"Aiz..Lớp 16A2 lại ăn đòn tập thể nữa rồi. Quá là thê thảm, quá là thê thảm". Một bạn nữ chậc chậc lên tiếng than thở, sau đó quay lại tiếp tục viết bài tập, trên mặt còn giữ vẻ thương xót, giọng điệu lại rõ ràng vô cùng vui vẻ.
"Hahaha..Tao tính tính lên, chiều nay thêm mấy người kia vào nữa thì cả lớp con Tuyết đều được ăn trọn 6 trận đòn một tuần này rồi, cả tháng tổng cộng 26 trận. Hahahaha, tao sắp cười đau bụng rồi..Tuyết, mày là ma quỷ sao???". Đứa đang lau tóc cười sặc sụa, ngã cả người vào con bạn kế bên.
Người kia vỗ vỗ vào lưng bạn mình, đặt sách xuống giường, sau đó chắp 2 tay lại, làm cái động tác niệm Phật.
"A di đà phật, thí chủ mau chóng bỏ xuống đồ đao, xin đừng tạo nghiệp nữa". Sau đó cũng lăn thành một đoàn cùng ôm bụng cười với con bạn mình.
Triệu Tuyết lắc lắc đầu cười khổ, sau đó cũng nhịn không được mà phì cười thành tiếng, trong phòng nhất thời toàn là tiếng cười vui vẻ của 4 người bọn họ, làm cho đám hàng xóm ở mấy phòng kế bên không nén được tò mò mà ngó ngó đầu sang xem.

Thời gian như thoi đưa, chớp mắt cô vào Học viện cảnh sát đã được 2 năm. 2 năm, không ngắn cũng chẳng dài, nhưng rất nhiều chuyện đã xảy ra, lớn có, bé có, to như việc cô cùng Yến đi mua nhà chẳng hạn, hay việc Hương mới lập gia đình năm ngoái, lại như là chuyện Yến nhượng quầy bán nước mà mở một cái quán ăn gia đình nho nhỏ, bé đến việc Linh lần thứ n đánh bầm mặt con nhà người ta, cũng chẳng biết vì sao nàng công chúa xinh đẹp ngày nào tính tình càng lúc càng bạo lực, cái này làm cho ông Kim đau đầu không thôi.
Triệu Tuyết hiện giờ đang học năm 2 ngành Hình sự, lúc trước cô lấy thủ khoa mà bước vào trường, sau đó không thể từ chối mà được phân làm lớp trưởng, một mạch cứ thế tới nay, chính là, bọn học sinh chung lớp không hề hay biết, lúc mình bầu xong cho cô, ác mộng những năm đại học của họ bắt đầu.
Học kiến thức đã đành, ngay cả mấy lớp rèn luyện thân thể cũng bị cô đè ép, đau khổ nhất chính là việc giáo viên dạy võ thuật toàn quyền ủy nhiệm cho cô lên dạy thay, lý do chính là thầy ấy đánh không lại cô, sau đó kiếp sống bị vùi dập của mọi người được mở ra. Lúc đầu bị đánh là cá nhân, sau đó là các nhóm, tổ, cuối cùng là toàn bộ lớp học, Triệu Tuyết áp dụng mấy bài võ luyện quân đời trước, xen kẽ với kiến thức hiện đại, quán triệt khẩu hiệu "Đổ mồ hôi trên sa trường, bớt đổ máu trên chiến trường", cho nên tập thể các bạn trẻ 16A2 thay phiên nhau ngày ngày chịu đòn, trong suốt 2 năm. Đánh đánh mãi mọi người cũng quen, tiến bộ nhanh thấy rõ, ít nhất là về kỹ thuật, cùng với sức chịu đựng, mỗi lần thi đua với lớp khác đều chiếm được thành tích khá tốt, chỉ có cái, lúc gặp "Ma vương" ai cũng thành hoa héo, chịu, bóng ma tâm lý quá lớn, với cả đánh không lại, đánh không lại.
Mà 2 năm này, tính cách của Triệu Tuyết cũng dần chuyển biến, cô hay cười với mọi người hơn, cởi mở hơn, lời nói cũng nhiều hơn trước, ít ra không phải người ta nói 10 câu mình mới hỗ động 1, 2 câu như xưa kia, có vẻ như cô đã thực sự "sống" ở thế giới này.



"Dạ, con biết rồi, ngày mai con về sớm. Con cúp máy đây, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi". Triệu Tuyết nhẹ cười, nói tạm biệt với Yến, sau đó kết thúc cuộc gọi.
Cô cất điện thoại vào túi áo, hơi khom người, 2 tay khoanh lại trước ngực, đặt trên thành tường chắn, đầu thò ra khoảng không bên ngoài ban công, nhắm mắt hít sâu một hơi khí lạnh buổi đêm của thành phố.
Hôm sau, Triệu Tuyết rời giường rất sớm, cô nhanh chóng thu dọn gọn gàng chỗ ở cùng với một ít đồ đạc, sau đó nhẹ nhàng đeo lên ba lô đi ra cổng trường, lại bắt taxi ngồi nửa giờ, cuối cùng xuống xe tại một khu dân cư khá đông đúc. Cô đi bộ men theo con đường quen thuộc, quẹo qua mấy chỗ hẻm, sau đó dừng bước trước một căn nhà cấp 4 nho nhỏ, diện tích khoảng 80m2, bên ngoài trang trí màu sắc nhẹ nhàng, trong sân còn trồng ít hoa cỏ tươi tắn.
Triệu Tuyết cắm chìa, mở khóa cửa, sau đó bước vào sân, cô tiện tay hái quả ổi đang nằm vắt vẻo trên cành cây, lau lau một chút rồi cho vào miệng cắn một ngụm. Khóa cửa lại, cô bước sâu vào ngõ hông, đi thẳng vào nhà sau.
Trên bếp đang đun mấy cái nồi, ngửi mùi có vẻ là đồ hầm, cùng với ít canh rau, một người phụ nữ ăn mặc hưu nhàn đang dùng thìa nhỏ nếm nếm hương vị, hiển nhiên không biết có người đã vào nhà. Triệu Tuyết nhẹ nhàng tiến lại gần, sau đó vòng tay ôm lấy người nọ từ phía sau, đầu còn gác hẳn lên vai cô.
"Mẹ nấu cái gì đãi con đấy?".
Bị bất ngờ ôm lấy, Yến giật nảy mình, chưa kịp phản ứng thì đã nghe giọng nói thân quen của con gái vang lên, vai phải còn nhiều thêm ra một cái đầu.
"Cái con này. Giật hết cả mình. Về tới sao không ới một tiếng, càng lớn càng nghịch ngợm". Yến thở phào một hơi, trừng trừng mắt nhìn Triệu Tuyết, lấy tay bẹo vào má cô, lên tiếng quở trách, giọng điệu lại đầy chiều chuộng.
2 năm qua đi, Yến trắng hơn được một chút, trên mặt cũng bớt đi nhiều cái vẻ không được tự tin như trước kia, nhiều ra mấy phần trầm ổn cùng sâu lắng, hiện giờ cô đã có nhà của riêng mình, cũng là một bà chủ nhỏ, cho nên thay đổi là điều tất nhiên.

"Đi thay đồ đi. Canh xương chín kỹ rồi, đợi chút nữa Linh nó đến rồi cùng ăn luôn thể". Yến vỗ vỗ mấy cái lên tay Triệu Tuyết, cười nói với cô.
"Haiz..Ai không biết còn tưởng Lyly mới là con ruột của mẹ đâu". Triệu Tuyết buông tay, nhanh nhẹn đi vào phòng của mình, còn không quên quay đầu lại trêu chọc mẹ mình.
"Ranh con". Yến không để ý, tiếp tục nêm nếm nồi xương hầm của mình.
Lúc này, chợt có tiếng chuông truyền vào, biết là ai tới, cô vội điều chỉnh lại lửa bếp, sau đó chạy nhanh ra ngoài cửa, đến dép cũng không thèm xỏ.
"Tới tới. Linh đợi cô chút nha".
Yến mở cửa, người đứng bên ngoài liền nhanh chóng bước chân vào. Cô gái trẻ xinh đẹp mặc bộ váy liền thân màu xanh, nón rộng vành trên đầu che đi phân nửa mái tóc vàng nhạt suôn mượt, trên khuôn mặt tươi tắn còn đeo cái kính râm rộng bản. Linh gỡ kính ra, cho vào trong giỏ xách, để lộ ra cặp mắt xanh nước biển tuyệt mỹ, mỉm cười thật tươi.
"Chào cô, hôm nay chị Tuyết về nên con trốn qua thật sớm ăn ké. Hì hì hì".
"Rồi rồi, biết 2 đứa thế nào rồi. Chạy nhanh đi vào nhà, nó cũng vừa về tới, đang thay đồ kia kìa".
2 người dắt tay nhau đi vào nhà sau, Triệu Tuyết cũng đã thay đồ xong, mới từ trong phòng bước ra. Linh vừa thấy cô, lập tức nhào vào ôm một cái, mặt còn cọ cọ trong lồng ngực mấy cái, giọng điệu nỉ non.
"A...Đã quá à, thoải mái ghê….".
Triệu Tuyết đen mặt, lấy tay đẩy đẩy đầu người nào đó đang tranh thủ sàm sỡ mình ra. Cũng chẳng hiểu thế nào, rõ ràng cô 16 tuổi, Linh đã sắp 18, thế mà cô còn cao hơn cô bé tới cả nửa cái đầu, chiều cao của cô cũng chỉ có hơn 1m7 thôi mà.

3 người ngồi trên bàn ăn cười nói vui vẻ, chủ yếu là Yến với Linh, thỉnh thoảng Triệu Tuyết mới cắm vào được mấy câu, sáng nay món chính là miến với canh xương hầm, bên cạnh còn có ít rau cải luộc cùng mấy quả trứng gà.
"Sao lại đánh nhau nữa rồi? Nói nghe coi". Triệu Tuyết tò mò hỏi.
"Còn không phải là nguyên nhân cũ sao..Đã nói không thích rồi mà tên đó cứ quấn lấy em không chịu thôi. Sau đó còn bày cái gì mà "anh hùng cứu mỹ nhân" nữa cơ. Em lại chả biết gì chắc. Thế là em cho bọn nó đi bệnh viện khám chung luôn một thể". Linh bĩu môi, ngao ngán lắc đầu, 2 tay còn xòe ra 2 bên, nhún nhún vai.
"Chậc chậc. Ai bảo lớn lên đẹp vậy làm gì. Mai mốt lên đại học thì còn gặp nhiều nữa, cũng chẳng biết về sau ai chịu nổi cô đây".
"Hớ hớ hớ, cái đó tính sau nhớ. Hiện giờ em chẳng có muốn yêu sớm đâu, đọc mấy cái truyện tình yêu mà đau hết cả ruột".
"Thế quyết định đi học ở đâu chưa?".
"Chọn rồi. Em muốn đi học thiết kế thời trang. Baba với mama cũng đồng ý rồi, chỉ là chưa biết nên học trường nào thôi. Aiz.."....
Yến thấy 2 đứa con gái nói chuyện rôm rả với nhau, cũng không chen miệng vào, chỉ mỉm cười ngồi bên cạnh lắng nghe. Cô thật thích không khí như thế này, cảm giác rất ấm áp, yên bình, nó xoa dịu đi phần nào nỗi lo lắng không tên nảy sinh trong lòng cô mấy ngày gần đây.