Chương 23: Ngoại khóa (3+4) (16+)

Lao Lung

Chương 23: Ngoại khóa (3+4) (16+)

Chương 23: Ngoại khóa (3+4) (16+)

Không khí lạnh lẽo buổi đêm không làm khó nổi đám người đang hứng thú bừng bừng đi dạo phố, đi mua sắm, khắp nơi chỉ thấy người và người, khung cảnh đông đúc, nhộn nhịp.
Nhìn nhìn đồng hồ lớn treo trên tượng tháp giữa bùng binh giao lộ, Triệu Tuyết thở ra một hơi khói trắng, cô kéo mũ trùm lên đầu rồi đút 2 tay vào trong túi áo khoác, xoay người lại, tính toán quay về chỗ nghỉ chân.

Triệu Tuyết móc tiền đưa cho cậu nhân viên bán hàng, nhận lấy ly sữa đậu nành nóng hổi, trên đường trở lại có chút khát nên cô tiện thể ghé quán mua luôn.
"Cho bọn em 4 ly mang về giống vậy".
Chợt bên cạnh vang lên giọng nói của con gái, nghe có chút quen thuộc.
Cô hơi liếc mắt ngó qua, hóa ra là Linh cùng với 3 đứa bạn thân, chắc mới đi mua sắm xong, trên tay cả bọn còn xách túi lớn túi nhỏ.
"Chờ chút, Tuyết. Mấy chị em mình đi về chung cho vui".
Đang lúc muốn rời đi, Triệu Tuyết bị Linh gọi giữ lại, cô nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu đáp ứng.
Thế là sau khi nhận được đồ uống, cả đám cùng nhau đi trở về, 4 người trở thành 5 người, Triệu Tuyết đi ở hàng phía sau, cùng với 2 đứa con gái, đằng trước là Linh với con bạn cùng bàn. Qua mấy câu nói của đám người, Triệu Tuyết mới biết là bọn họ ra ngoài ăn uống từ sớm, sau đó còn dạo lòng vòng khắp nơi, cuối cùng chẳng biết sao mà thống nhất đi bộ trở lại homestay, bảo là cho tiêu cơm.
4 người bọn Linh vừa đi vừa chuyện trò rôm rả, thỉnh thoảng còn kéo lên Triệu Tuyết, cô cũng câu được câu không mà đáp lời, vì một năm này đã quen thuộc với tính tình của cô nên đám con gái cũng không cho là phật ý, không có để trong lòng.

Chiếc đèn bị hư hại chiếu cái ánh sáng leo lắt của nó xuống mặt đường, phạm vi tuy không quá rộng nhưng cũng đủ cho người ta nhìn được lối đi, không đến nỗi đâm vào vách tường. Bên cạnh cột đèn là một con hẻm nhỏ rộng tầm 2m, sâu hun hút, nghe bác tài xế nói là nơi xây dựng dự án, nhưng do vài nguyên nhân mà không thể tiếp tục, chỉ đành đóng cửa bỏ phế, tới giờ cũng đã hơn năm.
Khu vực này lại không có nhiều người ở, cho nên cảnh tượng có vẻ hơi vắng lặng, hiu quạnh. Ngặt nỗi, muốn quay về chỗ nghỉ chân, đám người Triệu Tuyết buộc phải đi qua đoạn đường này.

Linh cùng mấy đứa bạn vẫn cười đùa vui vẻ như thế, Triệu Tuyết thì đang mải suy nghĩ một vài vấn đề, không mấy để ý đến xung quanh, cho nên khi chợt có tiếng hô vang lên cô mới hồi thần lại.
Chỉ thấy trước mặt bọn họ đứng mấy người thanh niên, tầm 18-20 gì đấy, toàn bộ 5 người đều là con trai, đứng phía trước nhất là một gã đầu đinh đeo khuyên tai, thân hình cao lớn, mặt nhăn lại không có ý tốt, áo khoác đen bên ngoài bị sữa đậu nành tưới ướt một mảng lớn.
"A..Xin lỗi, xin lỗi. Bọn em không chú ý đường đi".
Mấy đứa con gái rối rít xin lỗi, Linh còn móc ra miếng khăn giấy muốn đưa cho người nọ.
"Đ** mẹ, xin lỗi là xong ấy hả".
Hắn ta nheo mắt, cười gằn, xem giọng điệu là không muốn dễ dàng cho qua.
Bọn thanh niên đứng phía sau hơi chút di chuyển, đem xung quanh đám người Triệu Tuyết bao vây lại.
Linh và mấy đứa bạn cũng nhận ra vấn đề đã thực sự có chút không ổn, toan hô to thì bọn người kia đã tiến sát lại gần, mấy con dao bấm sắc nhọn, lóe ánh sáng lạnh lẽo đã kề ngay bên cổ, bên hông. Đám con gái lập tức thót tim lên cổ, im bặt miệng, cả người cứng đờ, mồ hôi lạnh tràn ra, Triệu Tuyết vì vậy cũng phải dừng lại ý định ra tay, chậm rãi xem tình huống phát triển mà tìm cơ hội tốt hơn.
"La lên phát thử xem. Để coi trước khi có người đến đây thì cô em còn sống hay không, hah".
Tên cầm đầu dùng má dao vỗ vỗ khuôn mặt của Linh, cười cợt nhả.
Cơn lạnh lẽo từ kim loại truyền vào cơ thể làm Linh khẽ run rẩy người, đôi mắt lam xinh đẹp đã ngấn nước, biểu tình vô cùng sợ hãi, bất lực. 16 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên cô biết thế giới này kinh khủng như thế, đám bạn bên cạnh cũng không kém là bao, cả bọn nép sát vào nhau, cứ như kiểu làm vậy sẽ giảm bớt đi sự sợ hãi.
"Dẫn bọn nó vào trong".
Nghe được lệnh của đàn anh, 4 đứa thanh niên híp mắt, dí dí dao mà ép bọn người Triệu Tuyết đi vào trong hẻm nhỏ, bọn con gái chỉ có thể không tình nguyện mà lê bước chân.
Tên đầu đinh nhìn đám đàn em đã khuất dạng trong bóng tối, móc ra cái điện thoại di động, bấm số rồi nói nói gì đó với đầu dây bên kia, ngữ điệu có vẻ rất cung kính, sau đó hắn cúp điện thoại rồi lủi vào hẻm.

Trong con hẻm tối tăm, mấy đứa con gái bị dồn vào góc tường, trước mặt là bọn thanh niên đang dùng đèn pin điện thoại chiếu sáng, tay lăm le dao.
Tên cầm đầu bước vào, khẽ vung vẩy dao bấm, ra lệnh cho đám con gái.
"Điện thoại, bóp, trang sức. Đưa hết đây".
Mấy đứa con gái mang theo sợ hãi, lục tục đem đồ vật giao ra rồi nhanh chóng rụt tay về, tụm lại.
Triệu Tuyết cũng lục hết mấy món giá trị trên người mà nộp lên, biểu tình nhưng thật ra bình tình, chỉ là trong bóng tối nhá nhem khó có thể phân biệt rõ ràng.
Cô lùi về trong góc, thân hình nhỏ bé bị mấy đứa Linh che khuất, cả người yên lặng, chân phải lại khẽ động đậy, hơi cong về phía sau, gót chân nhẹ nhàng và chậm rãi đẩy lên một thứ gì đó từ mặt đất rồi cẩn thận chuyển nó lên cao, men theo sát mặt tường, sau đó dùng mông áp lại, không cho nó rơi xuống.
Đám thanh niên vẫn chưa nhận ra điều gì, chỉ chuyên tâm kiểm tra đống đồ vật mới đoạt được.
"A..Mẹ kiếp..Tiền mặt chả có bao nhiêu, toàn thẻ với thẻ. Thế này ăn cái đ** gì. Nhưng thực ra mấy cái điện thoại còn xem như hàng xịn, cả mấy món trang sức cũng không tồi. Chậc chậc, con nhà giàu đó nha".
Tên đàn anh cười khẩy, ra vẻ than vãn.
Sau đó hắn híp híp đôi mắt, trên mặt toát ra vẻ nguy hiểm, làm mấy đứa con gái lại co rúm lại thêm một chút.
"Con lai nha, mặt cũng đẹp, thân hình còn nhỏ chút nhưng tươi non sao. Tao còn chưa bao giờ nếm thử đâu".
Hắn liếm liếm môi, bọn đàn em hiểu ý khẽ cười cười mà lui lại, cách đám con gái ra một khoảng nhỏ. Sau đó, hắn tẽ mấy đứa đứng đằng trước ra rồi tiến vào, dùng ánh mắt đánh giá hàng hóa mà trắng trợn đảo tới đảo lui trên người Linh, làm cô thật sự hoảng sợ, cũng vô cùng kinh tởm.
"Đừng sợ, anh đây sẽ nhẹ nhàng đối xử với cưng".
Hắn hắc hắc cười, tay phải nắm dao, tay trái vươn tới trước mặt Linh, muốn thực hiện ý đồ.
Khuôn mặt Linh lúc này trắng toát, sợ hãi tột độ, cô không ngừng rụt người về phía sau tìm kiếm an toàn, nhưng đằng sau cũng đã chật cứng, không thể nhúc nhích gì thêm. Thấy bàn tay ghê tởm càng lúc càng gần, cô nhắm chặt mắt, cắn chặt răng, 2 dòng lệ lặng yên theo má tuôn xuống cằm.
Lúc này, chưa bao giờ mãnh liệt đến thế, Linh ước mong thiên thần trong những câu chuyện mà mama hay kể cho cô trước khi đi ngủ ngày còn bé xuất hiện, giải cứu lấy cô, dù biết rằng điều này là vô dụng.

"Hụp xuống".
Một giọng nói nhẹ nhàng mà bình tĩnh vang lên ngay sau lưng, rồi không đợi cô kịp phản ứng, chỉ cảm thấy phía sau cẳng chân hơi nhói, đầu gối không tự chủ được mà khụy ra trước, cả người theo đó quỳ sụp xuống đất.
Triệu Tuyết đá nhẹ vào sau cẳng chân của Linh, sau đó nhanh như chớp đạp chân trái lên vai cô bé để mượn lực, tay phải táng thật mạnh vào phần thái dương của tên đầu đinh còn đang sửng sốt vì biến cố bất ngờ.
Chỉ nghe "Bốp" một tiếng rõ to, tên kia bị đánh nghiêng hẳn đầu sang một bên, sau đó lảo đảo ngã vào vách tường, trượt xuống mặt đất, không nhúc nhích.
4 đứa đàn em ngay lập tức làm ra phản ứng, chúng lao lên, mặt mày ác liệt.
"Đ** mẹ con ranh. Xiên chết mẹ nó cho tao".
Triệu Tuyết vứt viên gạch đã nát vụn trên tay đi, hất nhẹ mu bàn chân, bắt lấy một đoạn cây khô từ dưới đất, mắt híp híp, lạnh lùng nhìn đám người chỉ cách chưa đầy 2m trước mặt.
Do không gian bị hạn chế, đám du côn không thể cùng một lượt tiến lên, chúng chia làm 2 hàng mà xông tới, đèn điện thoại trên tay chớp lóe theo từng chuyển động của cơ thể, tăng thêm cảm giác gay cấn cho hoàn cảnh xung quanh.

Đợi cho 2 tên đi đầu tiến vào phạm vi thích hợp, Triệu Tuyết dồn lực vào mũi chân, sau đó hẩy mạnh về phía trước, tức khắc một đám bụi đất tung bay mịt mù trong không khí, 2 kẻ nọ theo quán tính mà nhắm lại mắt, người vẫn còn đang lao về đằng trước, dao nhọn khua khoắng lung tung.
"A. Đ** m...".
Cả 2 chân đồng thời phát lực, Triệu Tuyết nhảy lùi về phía sau một bước, dễ dàng né ra khỏi phạm vi vũ khí của đối phương, sau đó dùng đoạn cây khô đánh thật nhanh, thật mạnh vào cổ tay đang nắm dao của tên đi đầu hàng. Tên kia bị đau, không thể không buông dao, câu chửi còn chưa kịp hoàn thành thì thái dương đã ăn thêm một gậy. Hắn theo lực ngã sấp xuống đất, chiếc điện thoại cũng theo đó mà chia 5 xẻ 7, cơ thể chỉ hơi run rẩy một chút rồi im bặt.
Lúc này, tên thứ 2 vì có đồng bạn ở phía trước chặn lại nên tình cảnh khá hơn nhiều, hắn đã có thể hơi mở ra khóe mắt. Ngay khi nghe được tiếng chửi của bạn mình bên tai, lại có tiếng vật nặng ngã xuống nền đất, hắn vội vàng đình chỉ động tác, muốn chuyển sang phòng thủ, thế nhưng không còn kịp nữa.
Chỗ nắm dao trở nên đau xót vô cùng, chất lỏng trong cơ thể theo vết thương tuôn ra, nhuộm đỏ phần đầu đoạn cây khô đang cắm chặt ở cổ tay của hắn, chân trái vì dư lực chưa hết mà còn bước về đằng trước một đoạn bị ai đó gạt lệch, khiến hắn buộc phải chúi người, trên đường ngã xuống đầu lại trúng thêm một đòn, bất tỉnh nhân sự.

Đá con dao sang chân tường, Triệu Tuyết vứt bỏ luôn đoạn cây khô chỉ còn dư chút ít trên tay, sau đó đạp lên "thi thể" 2 người kia mà chủ động tiến lên vài bước.
2 tên còn lại trở nên lúng túng, cảm giác không biết nên làm thế nào, chúng bất giác lui lại sau một chút, rồi lại một chút theo mỗi bước tiến của cô.
Sau đó, một tên dẫn đầu phá vỡ sự quỷ dị, hắn chợt động người, bắn về phía Triệu Tuyết, dao trong tay nhắm ngay chỗ trái tim đâm tới, trên mặt toàn bộ là sự tàn nhẫn.
Triệu Tuyết đi theo tiết tấu của hắn, không tiến lên mà đồng thời nhún 2 chân, nhảy lui về phía sau, giữ khoảng cách nhất định với mũi dao, sau đó tụ lực thật nhanh, xoay chân trái, nghiêng eo, phát lực ở chân phải, hoàn chỉnh một cú Roundhouse*, mục tiêu là má trái của tên kia.
Mũi dao sượt qua ngay trước mặt, chỉ cách chưa đến 2cm, Triệu Tuyết không thèm chớp mắt lấy một cái, biểu tình hoàn toàn vô cảm.
Tên du côn chỉ cảm thấy hắn vừa mới bị tạ 100kg đụng phải, nửa khuôn mặt trong thoáng giây tiếp xúc đã bị lực tác động đánh đến biến hình, đầu óc trở nên hỗn loạn, tầm mắt tối đen. Hắn cứng đơ người rồi đổ vật xuống đất, tay phải vẫn nắm chặt con dao, tay trái là chiếc điện thoại còn đang mở đèn, cơ thể co giật liên hồi, 2 mắt trợn to dại ra, miệng trào bọt**.
Triệu Tuyết hơi cúi người nhặt cái điện thoại lên, ánh sáng le lói của màn hình làm khuôn mặt lạnh lẽo, vô cảm của cô trông đáng sợ vô cùng, như một con ác thú trong lốt người vậy, chí ít tên cuối cùng còn đứng run rẩy ở kia nghĩ vậy.
Cô híp mắt nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó tắt đèn pin điện thoại, cả con hẻm bất chợt bị bóng tối nuốt trọn.
Tên kia hoảng hồn, hắn không thèm nghĩ gì nữa mà quay đầu chạy thật nhanh ra ngoài, hắn không muốn giống như đám anh em của mình, chỉ nhìn kết cục của bọn họ thôi mà da đầu hắn tê dại.
Thế nhưng hắn quên mất một điều, đó là gặp phải thú dữ thì đừng bao giờ quay lưng lại với chúng, bởi vì đó là lúc chúng nhận được tín hiệu tấn công.
Hắn chạy thục mạng ra ngoài khúc cua, thấy được phía xa bên trái là ánh đèn đường leo lắt, hắn mừng rỡ vô cùng, tựa như tới được chỗ đó là hắn vượt qua được kiếp nạn tối nay vậy.
"A…".
Chỉ là ngay sau đó, cổ chân bị vật nặng đánh trúng từ phía sau, hắn ngã sấp xuống mặt đất. Hắn mặc kệ cơn đau xót, vội vàng bò người dậy, tính toán tiếp tục chạy trốn.
Đầu vừa ngẩng lên thì thái dương đã ăn ngay đòn hiểm, hắn giữ nguyên tư thế quỳ mà đổ sang một bên.
"Xong đời…".
Hắn chỉ kịp nghĩ, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

"Chậc, toàn là hàng dễ vỡ..".
Triệu Tuyết phủi phủi đám bụi gạch trên tay, xoay người quay trở lại hẻm tối.
Đám 4 người bọn Linh tối nay trải nghiệm lên xuống thất thường, tới giờ vẫn còn chưa hoàn hồn hẳn, đang đứng tụm lại với nhau ở chỗ cũ nơi góc cuối con hẻm.
Thấy có tiếng bước chân tiến vào, cả đám mới giật mình, co ro nắm chặt lấy nhau.
"Ổn rồi, không cần phải sợ".
Giọng nói quen thuộc của Triệu Tuyết vang lên, ngay sau đó là ánh đèn của điện thoại bật sáng.
Thấy là cô trở lại, đám con gái thở trút ra một hơi, sau đó ôm lấy nhau khóc rống lên, mặc kệ hoàn cảnh máu me xung quanh, dù sao cũng tối đen như mực.
Triệu Tuyết đứng soi đèn bên cạnh, mặc kệ đám con gái phát tiết cảm xúc.
Qua một lúc, đợi cho cả đám đã bình ổn lại, cô đem đồ đạc phân trả cho họ, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài hẻm, mấy đứa con gái run rẩy mà chạy theo sát phía sau, lúc đi qua mấy cái "thi thể" trên đường còn không quên đạp đạp mấy cái thật mạnh.
Ra tới đầu đường chỗ đèn bị hỏng, mọi người lại bất giác thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như mới từ cổng địa ngục bước ra, mặt mũi đứa nào cũng lem nhem, nhưng chẳng ai cười nổi cả.
"Ấy, suýt nữa thì quên mất..".
Triệu Tuyết chợt vỗ đầu.
Cô dặn mấy đứa con gái đứng chờ ở đây, cô quay lại trong hẻm xử lý một chút rồi cùng mọi người trở về. Chỉ là đám bọn Linh nào dám, cả đám nhất quyết không chịu, cứ thế lẽo đẽo theo sau cô, trong mắt toàn là ỷ lại, sùng bái, Triệu Tuyết cũng đành chịu.
Vào hẻm, mấy đứa con gái hỗ trợ soi đèn, Triệu Tuyết rút thắt lưng của đám du côn ra, vặn tay chúng về sau lưng rồi buộc thật chặt, quần dài cũng lột, sau đó cột chặt 2 chân, nối với chỗ trói tay. Xong xuôi, cô cũng không nghĩ nhiều, nhanh nhẹn chọn lấy cái điện thoại cuối cùng còn dùng được của bọn du côn bấm số, gọi cho đội cảnh sát rồi mau chóng dẫn cả đám rời đi.

Tiếng còi vang vọng, đội cảnh sát phản ứng nhanh chẳng mấy chốc đã tới hiện trường báo án, chỉ là người báo án thì không thấy đâu, chỉ có một đám du côn bị lột quần áo nằm la liệt bất tỉnh trên mặt đất.



"Anh. Bên kia xảy ra chuyện rồi".
Một đứa con trai tóc dài nhuộm đỏ chạy xộc vào phòng, biểu tình nôn nóng, mặc kệ mấy người ngăn đón xung quanh.
Bên trong căn phòng rộng lớn bày một bộ sô-pha, ánh sáng u ám, lạnh lẽo làm người ta không thoải mái. Trên ghế ngồi một người đàn ông, 2 cánh tay dang rộng, đặt trên thành ghế, khuôn mặt chìm trong bóng tối, ngồi trên đùi hắn là một cô gái trẻ, trên người chỉ mặc đúng một cái quần lót. Thấy có người đột nhiên xông vào, cô ta cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, chỉ tiếp tục vuốt ve khuôn mặt của người đàn ông, chốc chốc lại hôn lên má, lên môi hắn ta, biểu tình say đắm.
"Ấy...Bỏ mẹ..Em xin lỗi".
Tóc đỏ hốt hoảng, nhanh chóng quay đầu đi, muốn chạy ra ngoài.
"Không có việc gì. Nói nghe xem nào".
Người đàn ông lên tiếng, nghe giọng có vẻ khá trẻ tuổi.
"Vụ anh giao cho em ấy. Bể rồi. Thằng Bảy bên kia không có hồi âm đúng hạn, em gọi lại cũng không được. Mấy anh em gần đó báo về có tiếng còi cảnh sát, chắc chắn là Bảy nó xảy ra chuyện rồi anh ạ".
Tóc đỏ nhanh chóng trình bày, đầu cúi gằm nhìn xuống nền nhà.
"Ừ? Có kẻ phá đám? Nhanh chóng tra cặn kẽ xem. Hủy hết mấy thứ liên quan đi, đừng để bị tra ra".
Người kia không nhanh không chậm nói.
"Đã xử lý tốt ạ".
"Ừ".
"Vậy kế hoạch bây giờ như thế nào đây anh? Có cần phải tiếp tục không ạ?".
"Tạm thời đừng động, bảo anh em triệt hết đi".
"Dạ, vậy em đi đây ạ".
Tóc đỏ cung kính chào tạm biệt rồi xoay người mở cửa rời đi, đầu vẫn cúi gằm như thế, có trời mới biết lúc nãy hắn hoảng sợ thế nào.
"Đ** mẹ. Cho mày chừa cái tội hấp tấp".
Hắn tát vào mặt mình mấy cái, lưng còn ướt mồ hôi, dù rằng đang ở trong cái nhiệt độ lạnh lẽo của buổi đêm.
Trong phòng lại trở về yên lặng, người kia vẫn giữ nguyên tư thế như cũ thêm một lúc lâu, sau đó khóe miệng chợt nở một nụ cười đáng sợ.
Hắn ôm lấy cô gái trẻ, một tay nhẹ nhàng sờ soạng phía sau lưng, một tay khác bóp lấy dưới mông, miệng cắn vào ngực cô ta. Cô gái không chịu được mà phát ra mấy âm thanh đầy quyến rũ, đôi mắt liễm diễm nước, biểu tình say đắm càng nồng đậm, muốn nhấn chìm lấy người trước mặt.



"Chuyện vừa rồi đừng để lộ ra ngoài".
Mắt thấy đã tới gần chỗ cầu thang dẫn lên homestay, Triệu Tuyết dặn dò lại đám người bọn Linh.
Cô hơi dừng một chút, sau đó bổ sung thêm.
"Quá mức phiền phức".
"Ò..Đã biết..".
Mấy đứa con gái gật đầu lia lịa y như gà mổ thóc, mặt mũi nhem nhuốc, trông đến là đáng thương.
Triệu Tuyết thấy vậy, khóe môi khẽ giật giật, sau đó hơi thở dài, cô lục lục một chút đám túi mua hàng của bọn Linh rồi móc ra mấy tấm khăn giấy đưa cho họ, ý bảo xử lý sơ rồi hãy đi lên.

"Mấy cô giỏi quá nhỉ, sao không đi nữa đi. Xem xem bây giờ là mấy giờ, điện thoại thì không thông, muốn làm thân già này xuống lỗ sớm mới chịu hả??".
Thầy phụ trách đập cuốn sổ xuống mặt bàn mấy lần, giọng nói tràn ngập tức giận.
Trời mới biết ông lo lắng cỡ nào khi mà bọn học sinh đã về homestay gần hết, chỉ thiếu 5 con vịt trước mặt, điện thoại thì gọi mãi không được, toàn thuê bao.
Nếu chúng xảy ra chuyện gì thì ông làm sao mà sống nổi, làm sao mà ăn nói với gia đình, với phụ huynh của chúng. Mọi người đổ xô đi tìm, nhưng tới tận 12h vẫn chưa thấy người đâu.
Hết cách, đang muốn báo công an thì 5 nàng "công trúa" xuất hiện, bảo là gặp nhau ở giữa đường, hứng thú bất ngờ kéo đến, thế là cả bọn kéo nhau đi quẩy bar, cho nên mới về trễ.
Sao? Điện thoại thuê bao á? À, trong phòng kín sóng yếu, sóng yếu đó biết không?
Hả? Tên quán ấy hả? Quên rồi, quên mất tiêu rồi, nhiều chỗ như vậy làm sao mà nhớ nổi.
Cái gì? Đi bar không có mùi rượu, bia ấy hả? Ậy, tụi mình còn nhỏ, không có uống rượu, bia, đi bộ về gió thổi bay hết mùi rồi.
Lại sao nữa??? Sao không đi taxi về ấy hả? Thích, được không! Đ** mẹ, hỏi nữa đấm cho phát bây giờ...(cái này là tôi nói)
Mọi người nghe xong có tin hay không không biết, nhưng 5 người là vững chắc cắn chặt đáp án nên thầy phụ trách cũng đành thôi, răn dạy thêm một lúc rồi thả cho 5 cô nàng về phòng thu dọn, nghỉ ngơi, dù sao cũng không có việc gì, cả đám đều an toàn.
"Tạ ơn Đức Chúa trên cao phù hộ".
Ông làm dấu thánh giá, hơi thở dài nhẹ nhõm.

Thấy đã không còn chuyện gì, đám người cũng lục tục trở về phòng mà nghỉ ngơi, chuẩn bị sáng mai quay lại Linh Hải.
4 đứa Linh vào phòng, thả đồ vật sang một bên rồi leo thẳng lên giường, trùm chăn lại khóc nức nở, bọn họ là thật sự bị chuyện tối nay làm cho hãi hùng khiếp vía, lúc này trở lại mới có chút cảm giác an toàn, cả đám không cấm nghĩ lại mà kinh.
Qua một hồi, tinh thần căng chặt đã được thả lỏng, cơn mệt mỏi kéo tới, mọi người bắt đầu ngáp lên ngáp xuống, muốn đi ngủ.
Chỗ nằm chợt trũng xuống, Linh giật nảy người.
"Là tao..".
Thấy là con bạn của mình, cô mới hơi thở nhẹ ra.
Biểu hiện như chim sợ cành cong của Linh không làm cô bạn trêu chọc như thường ngày trên lớp, vì chính cô cũng sợ hãi như thế.
"Sao mày xuống đây?".
Linh hỏi nhỏ.
"Tao...Tao sợ..".
"Tao cũng vậy..".
2 đứa im lặng một hồi.
"Người mày hôi..".
Cô bạn chợt lên tiếng.
"A..Mày cũng thế. Chó chê mèo lắm lông. Không muốn nằm thì phắn".
2 người chợt nháo thành một đoàn, cười đùa đôi chút rồi ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ, cố gắng quên đi buổi tối đầy sóng gió này.
___
*Bàn Long cước.
**Biểu tình khi bị knockout bằng Wheelkick hoặc Roundhousekick.
Search GG hoặc Ytb để biết thêm chi tiết.