Chương 22: Ngoại khoá (2)

Lao Lung

Chương 22: Ngoại khoá (2)

Chương 22: Ngoại khoá (2)

6h sáng, Lập Dương, 10°C.
Không khí lạnh lẽo tràn ngập khắp nơi, vài chỗ vẫn còn bị sương mù che phủ, ngõ nhỏ lác đác mấy bóng người đi tập thể dục, gặp nhau không tránh khỏi dừng lại mà chuyện trò đôi chút, bên ngoài thỉnh thoảng còn vọng vào tiếng loa của đài phát thanh.
Thổi thổi mấy hơi, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, nước trà nóng mang theo vị thơm ngọt của hoa cúc chậm rãi lan tỏa bên trong khoang miệng rồi trôi xuống bụng, làm tan đi phần nào cơn giá buốt.
Triệu Tuyết dùng tay xoa xoa ly trà nóng, dựa nửa người dưới vào thành lan can của chòi ngắm cảnh, nửa người trên rướn ra phía bên ngoài, hít vào thật sâu mấy hơi không khí lạnh lẽo, trong lành của buổi sớm, 2 mắt híp híp, biểu tình có vẻ thoả mãn.
Phía dưới sân, mấy đứa học sinh cũng đã lục tục đi ra khỏi phòng đón ngày mới, một giấc ngủ ngon tối qua đã giúp bọn chúng hồi phục phần lớn thể lực, ai nấy tinh thần no đủ, cảm giác giống như trong trò chơi bị quái vật đánh chết, sau đó được hồi máu sống lại vậy.

Hôm nay là buổi đầu tiên của hoạt động ngoại khóa lần này, mọi người tập hợp ăn bữa sáng lúc 7h, sau đó nhanh chóng sắp xếp vật dụng mà rời khỏi homestay, theo thầy phụ trách đi xuống địa điểm họp mặt với bên quản lý nhà vườn và khu trang trại.
Tại chỗ dừng ô tô cuối chân bậc thang chiều qua hiện giờ đã đậu sẵn 2 chiếc xe tham quan gắn tiêu chí giống nhau, kiểu dáng rất dễ nhìn, thiết kế bên trong khá thông thoáng và rộng rãi, mỗi chiếc gồm 23 ghế ngồi kể cả tài xế, nghe giới thiệu thì là loại xe chạy điện. Hơn 40 cá nhân phân ra ngồi, xe mau chóng khởi động rồi lần lượt rời đi.
Ra khỏi con dốc, 2 chiếc xe hòa vào trong cung đường lớn của thành phố, sau đó lại tiến vào một nhánh rẽ nhỏ dẫn ra phía ngoại ô, cảnh vật xung quanh chậm rãi thay đổi.
Hết đường lớn tới đường nhỏ, hết đường lát nhựa lại tới đường đất, mãi tới gần 8h, 2 chiếc xe mới đưa đám học sinh tới địa điểm chính của ngày hôm nay.
Mọi người xuống xe, xếp thành 2 hàng song song, bước chân theo thầy giáo và người phụ trách hướng dẫn của trang trại.

Sau khi đi qua cổng lớn, đám học sinh được dẫn tới mấy khu nhà riêng biệt, người hướng dẫn giới thiệu một chút tên gọi, chức năng của từng nơi cho chúng, đôi lúc còn đưa tặng một ít sản phẩm của trang trại cho mọi người dùng thử, phần lớn là kẹo sữa.
Rời khỏi khu nhà cuối cùng, lại đi thêm trong chốc lát, trước mắt hiện lên một màu xanh ngắt của đồng cỏ, diện tích còn rất rộng lớn, tạo cho người ta cái cảm giác nó kéo dài đến vô tận, không có bến bờ, bọn học sinh không khỏi há to miệng trầm trồ, có mấy đứa đã nhanh tay chụp ảnh lia lịa.
Bên trong đồng cỏ bát ngát, thấp thoáng thấy được mấy đàn bò đang tận hưởng bữa ăn, còn có bóng người không ngừng đi đi lại lại xung quanh chúng. Xa hơn một chút là mấy cái cối xay gió to lớn đang hoạt động, xen kẽ với quần thể kiến trúc trông như nhà xưởng ở ngay bên cạnh.
Người hướng dẫn vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc mà đã tới khu "nhà xưởng" cùng với cối xay gió, hoá ra chỗ này là nơi chăm sóc, theo dõi sức khỏe của đám bò, nói một cách đơn giản thì chính là chuồng bò đó. Tại đây, mọi người được tận mắt chứng kiến quá trình cho ăn, kiểm tra sức khỏe, thu hoạch sữa tươi và vài vấn đề liên quan khác, sau đó quay về khu nghỉ chân ở đầu trang trại.

"Bây giờ là 10h15, mấy đứa tạm thời nghỉ ngơi ở đây. Muốn ra ngoài chụp ảnh, quay phim gì đấy thì báo cho thầy với bên trang trại một tiếng để còn biết đường mà lần. Nhớ 11h rưỡi quay lại chỗ này ăn cơm trưa, nghe chưa".
Thầy phụ trách dùng khăn lau lau đám mồ hôi trên mặt, cao giọng nói với đám học trò ngồi phía dưới. Ông nghĩ thầm trong đầu tính khả thi của việc chuyển công tác, chứ cứ lăn lộn thế này chắc thân già của ông sẽ sớm không chịu nổi.
Mấy đứa học sinh thì trái ngược, nhất là bọn con trai, đứa nào cũng biểu hiện như còn có thể đi thêm 5, 10 vòng giống vậy. Chúng nó nhao nhao thành cụm mà chạy ra ngoài phòng nghỉ, đứa đi mua đồ, đứa đi dạo, chụp ảnh, mấy đứa con gái cũng không kém nhiều lắm, ngay cả Triệu Tuyết cũng tham gia vào đám shopping-girl, cô muốn tranh thủ mua ít quà về cho mẹ Yến.
"Aiz..Tuổi trẻ thật tốt a..".
Ông thầy lại không kém thở dài.

Ăn trưa xong, ngủ nghỉ tới tầm 2h, mọi người lại tiếp tục hoạt động, chiều nay là trực tiếp tham gia vào công đoạn cắt cỏ, cho ăn và vắt sữa thủ công. Học sinh được chia thành nhiều nhóm nhỏ 4-5 người, sau đó theo chân từng người hướng dẫn của nhóm mình mà bắt đầu làm việc, biểu tình ai nấy cũng thích thú.

"Thấy kỹ chưa? Mấy đứa thử xem nào".
Cô nhân viên hướng dẫn thấy xô sữa đã ngang ngang bèn dừng lại động tác, hướng về nhóm 4 người Triệu Tuyết cười, nhẹ giọng nói.
Triệu Tuyết có chút mới lạ, lại xen lẫn chút tò mò, cô nhanh nhẹn ngồi xuống, sát trùng rồi lau khô tay, trở thành người đi tiên phong.
Qua mấy lần đầu thất bại, cộng thêm có hướng dẫn nhiệt tình ngay kề bên, cô mau chóng thành công làm dòng sữa chảy ra, tuôn trào vào trong xô hứng đặt phía dưới bầu vú con bò, Triệu Tuyết không cấm mà phì cười một chút.
"Cảm giác thật khó diễn tả. Không hiểu sao mà mình lại muốn phá lên cười thật to…Hah"
Mấy đứa bạn còn lại thấy vậy cũng lần lượt nếm thử, những nhóm khác tình huống không khác là bao, chốc chốc lại có người sung sướng hô lên, tiếng cười nói vui vẻ khắp nơi.

6h tối.
Đèn thành phố bắt đầu được bật lên, chiếu sáng những con đường tràn ngập người với người.
Đám học sinh bước xuống xe, leo lên cầu thang đá, chạy về phòng mình mà sửa soạn lại vật dụng, sau đó vệ sinh cá nhân rồi cùng nhau dùng bữa tối.
Hôm nay đối với chúng là một trải nghiệm khó quên, mọi người còn có chút hưng phấn, nói nói cười cười cả buổi, đến nỗi có đứa đêm không ngủ được, sáng hôm sau treo cặp mắt kèm nhèm mà rời khỏi giường.

Lại là một ngày nữa trên thành phố lạnh lẽo, xinh đẹp này.
Kế hoạch hôm nay nhẹ nhàng hơn một chút, địa điểm được chọn là một khu nhà vườn công nghệ cao.
Ăn sáng, tập hợp, lên xe, tới nơi chỉ định, nghe giới thiệu, sau đó ăn uống và nghỉ trưa tại chỗ, buổi chiều lại tiếp tục tham quan, ghi chép, trực tiếp chăm sóc, thu hoạch hoa, rau củ quả.
Cứ thế mà xong một ngày nữa, cũng là ngày hoạt động cuối cùng. 2 ngày tiếp theo là thời gian tự do của mọi người, đám học sinh có thể bay nhảy khắp nơi, miễn là phải đăng ký thông tin trước với thầy phụ trách, chỉ cần nơi đến không quá xa hay quá phức tạp thì hầu như đều được thông qua.

Triệu Tuyết không quá ham thích đi ra ngoài cho lắm, cả buổi cô chỉ ôm bình trà nóng cùng với đống sách vở mà loanh quanh trên chòi.
"Có lẽ là do hoàn cảnh khiến người ta lười vận động".
Cô nhấp ngụm trà, nghĩ như vậy.
Nhưng thật ra mấy người khác chơi vui đến quên cả trời đất, người đi mua sắm, kẻ đi dạo phố, đủ kiểu. Mà trong đó "xổ lồng" ghê nhất là nhóm Linh và những người bạn, chịu thôi, ai bảo người ta toàn bọn có tiền, mở chế độ 3 luôn: thích gì mua luôn, cái gì vui chơi luôn, chỗ nào đẹp đi luôn.
Nói chung là 2 ngày này hội bạn gái đã sắp chơi hết, sắp ăn hết, sắp mua hết khu vực nội thành Lập Dương rồi, địa phương nếu mà biết, chắc sẽ vui vẻ trao tặng các nàng chương lao động mất thôi.



"Tối nay đừng chơi khuya quá, tranh thủ về sớm mà nghỉ ngơi, ngày mai còn sắp xếp trở lại. Nghe rõ chưa mấy cô?".
Thầy phụ trách hớp ngụm trà nóng, khẽ đẩy mắt kính, đầu cũng chưa nhấc lên, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn thế trận trong bàn cờ tướng, hừ giọng nói với đám Linh.
"Dạ, nghe rồi ạ".
Linh với mấy đứa bạn le lưỡi, cười đáp lại ông, sau đó nhanh chóng mất hút chỗ bậc thang.
Tối nay cô cùng mấy đứa bạn đã thương lượng tốt sẽ ghé quán lẩu nổi danh ở gần khu chợ đêm mà làm một chầu thỏa thuê, sau đó dạo thêm mấy chỗ trong chợ rồi mới quay trở về, cho nên cả bọn đều quyết định không ăn tối, để dành bụng lát nữa chiến đấu.
4 người ngồi taxi, 10 phút sau đã có mặt tại cổng chợ đêm Lạc Dương. Mọi người xuống xe đi bộ, hướng thẳng vào chỗ sâu trong con đường dành cho người đi bộ ngay kề bên, ở khu kinh doanh lẩu chọn lấy một nhà.
Bước ra khỏi quán thì đã 8h rưỡi, cả bọn lại quay về chợ đêm dạo lòng vòng, xuyên hết ngõ ngách lớn nhỏ bên trong, ăn ăn mua mua tới tận 10h mới thỏa mãn rời đi.

Triệu Tuyết càng đi càng xa, lúc ban đầu chỉ tính ra ngoài trong chốc lát để thay đổi chút không khí, dù sao đọc sách mãi cũng nhàm, sáng mai lại phải quay về Linh Hải, ai biết cứ thơ thẩn rồi đi ra đường lớn lúc nào không hay. Cô dừng bước, quay đầu nhìn về phía đồi thông chỗ homestay phía xa sau lưng, hơi trầm ngâm một chút rồi lại tiếp tục đi thẳng, hòa vào con phố nhộn nhịp, ngập tràn ánh đèn.