Chương 25: Bữa tối

Lao Lung

Chương 25: Bữa tối

Chương 25: Bữa tối

"Nếu không..vẫn là làm mẹ ở nhà đi thôi..?".
Yến ngồi trên giường gấp quần áo, có chút do dự lên tiếng.
Triệu Tuyết đang đứng chải đầu bên cạnh nghe vậy, động tác trên tay không khỏi hơi dừng lại, sau đó lại nhanh chóng tiếp tục.
"Một bữa cơm mà thôi, mẹ đừng lo lắng quá".
"Biết là vậy. Chỉ là cảm thấy không được tự nhiên lắm..Aiz".
Triệu Tuyết chỉ cười cười không nói, cô giắt lược vào chỗ đựng, sau đó quay người đi ra khoá cửa.
Tối hôm 2 anh em Phong và Linh ghé qua, cô kể hết với Yến đầu đuôi mọi chuyện xảy ra, sau đó không ngoài ý muốn ngồi nghe cả buổi trách móc, lo lắng, cuối cùng ngược lại còn phải an ủi Yến một lúc lâu mới thôi. Mẹ con 2 người thương lượng, quyết định vẫn là đi tham dự cho thoả đáng, dù sao người ta cũng đã tới tận nhà mời rồi còn gì.
Biết 2 mẹ con đồng ý, Linh tỏ ra rất vui vẻ, cam đoan sẽ đúng giờ cho tài xế tới đón người.
Chỉ là, càng tới gần ngày hẹn, Yến lại càng có vẻ khẩn trương, không được tự nhiên. Triệu Tuyết cũng hiểu được đôi chút, nhưng vấn đề này là do tâm lý cá nhân, cho nên cô cũng chẳng thể giúp được gì nhiều, nghĩ thông suốt thì tốt rồi.

Tối thứ 2.
Mẹ con 2 người sửa soạn một chút rồi khóa cửa, đi ra ngoài cổng khu trọ.
"Uây, đi đâu đó? Diện vầy là có tiệc à?".
Ông chủ nhà ăn mặc thanh nhàn ngồi ở trước cửa hiên, phì phèo cái điếu cày, thấy 2 mẹ con đi ra ngoài, cười hỏi.
"Hề hề, đúng rồi chú". Yến nháy nháy mắt đáp lại.
"Cầm". Ông hơi nghiêng người, lục lục túi quần, sau đó móc ra chùm chìa khóa, tháo một cái rồi quăng cho cô.
"Cảm ơn chú nhiều nhá, về con gửi". Yến nhanh mắt chụp lấy, sau đó xỏ ngay vào chùm chìa khóa của nhà mình. Cô vẫy vẫy tay chào tạm biệt ông chủ nhà rồi chạy ra ngoài cổng, đuổi theo Triệu Tuyết.
Bên ngoài lúc này đã đậu sẵn một chiếc xe 4 chỗ màu đen, Triệu Tuyết cùng với tài xế đang đứng nói chuyện ngay bên cạnh. Thấy Yến bước ra, người nọ vội đánh tiếng chào hỏi rồi nhanh chóng mở cửa, ý bảo mời 2 người lên xe. Đợi cho 2 mẹ con đã ổn định, ông mới nổ máy, quay đầu rời đi.
Chiếc xe vòng qua mấy con phố sầm uất rồi thẳng hướng trung tâm thành phố, mọi người cũng câu được câu không trò chuyện với nhau. Khoảng 20p sau, xe giảm tốc độ, quẹo vào một khu dân cư có vẻ khá rộng lớn, lại tiếp tục vượt qua mấy dãy nhà mà chạy xuống cuối con đường, sau đó dừng bánh trước cổng một căn biệt thự màu trắng.
2 người mở cửa bước xuống xe, sau đó theo chân bác tài xế đi vào trong sân.
Nhìn nhìn xung quanh, Yến có chút khẩn trương, tay cầm túi xách không tự chủ tăng thêm ít lực đạo. Lúc này, một bàn tay nhỏ chợt nắm lấy tay cô, Yến hơi sửng sốt mà quay đầu qua, chỉ thấy Triệu Tuyết đang mỉm cười nhìn cô. Sự tĩnh lặng trong đôi mắt cô bé, cùng với hơi ấm từ lòng bàn tay truyền lại làm Yến bỗng nhiên cảm thấy yên lòng đến kỳ lạ. Cô cũng cười cười, sau đó vỗ nhẹ lên tay con gái mình, nhỏ giọng lên tiếng.
"Mẹ không sao".

Có tiếng động từ trên hiên nhà vọng xuống, nghe như bước chân ai đang vội vàng.
"Cháu chào cô. Chị nhỏ".
Giọng nói lanh lảnh của Linh vang lên, cô bé nhanh nhẹn từ trên bậc thang chạy xuống, sau đó gấp không chờ nổi mà vòng lấy tay Triệu Tuyết, khuôn mặt xinh xắn cười vô cùng vui vẻ.
Yến nhìn Linh, khuôn mặt toát ra chút kinh ngạc, cô có nghe Triệu Tuyết nói sơ trước rồi, nhưng hiện giờ thực sự gặp mặt vẫn không khỏi làm cô giật mình. Cô không nghĩ tới, Linh lại lớn lên xinh đẹp như vậy, nhất là khi cô bé cười, đôi mắt màu lam độc đáo càng khiến người khác không muốn dời đi tầm mắt. Lại nhìn nhìn đánh giá con gái mình, Yến không khỏi chậc chậc trong lòng mấy tiếng.
"Mỗi người một vẻ đi...Dù sao vẫn còn nhỏ..".
3 người cùng nhau bước lên hiên nhà, con chó Béc-giê đang nằm ườn ở trong góc chỉ hơi nhếch mắt lên nhìn một chút rồi lại quay về trạng thái cũ, biết là khách của ông chủ mời đến nên nó cũng chẳng thèm mất công sủa.
Linh vừa đi vừa tíu tít nói chuyện, chẳng mấy chốc mà đã tới khu chiêu đãi khách khứa. Bên trong phòng lúc này tổng cộng có 5 người, 3 người ngồi tại bàn, 2 người đứng ở góc tường, trông có vẻ giống như người phục vụ. Thấy 3 người bước vào, mấy người đang ngồi hơi động thân đứng lên, Linh cũng nhanh chóng tiến lên giới thiệu gia đình mình cho Yến và Triệu Tuyết.
"Đây là baba, mama của cháu. Còn đây là anh trai cháu".
"Cô".
"Chào cô Yến, bé Tuyết. Tôi là bố của mấy đứa, cô cứ gọi tôi là Kim là được rồi. Đây là mẹ đám nhỏ, Ria".
"Xin chào".
Mọi người chào hỏi lẫn nhau, sau đó theo lời của ông Kim mà lần lượt ngồi vào bàn ăn. Thấy mọi người đã ổn định chỗ, 2 người phục vụ mới bắt đầu dọn đồ ăn đặt lên bàn, xong xuôi mới lui về đứng ở chỗ cũ.
Là chủ nhà, ông Kim thay mặt gia đình nói lời cảm ơn Triệu Tuyết, giọng điệu chứa đầy cảm thán và chân thành, một lần nữa làm cho cô ý thức được việc lúc trước mình xử lý còn chưa thực sự tốt, không suy xét kỹ càng được hết các mặt.

Bữa ăn diễn ra tương đối hài hòa, mọi người chuyện trò về rất nhiều vấn đề, nhưng chủ yếu vẫn là xoay quanh việc sinh hoạt, học tập trên trường của 2 đứa con gái. Biết tình huống của Triệu Tuyết, ông Kim không ngớt lời khen ngợi, còn dặn dò Linh phải cố gắng noi gương. Yến tuy có chút xấu hổ, nhưng phần nhiều vẫn là tự hào, cô không khỏi uống nhiều mấy chén, trên bàn cơm chốc chốc lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi, mấy người lại dẫn nhau ra ngoài sân, ghé vào đình hóng gió ngồi uống nước, tiếp tục câu chuyện còn dang dở. Lại qua một lúc lâu, thấy đã tới thời gian, 2 mẹ con xin phép ra về, gia đình Linh cũng không làm ra vẻ mà giữ lại gì gì đó, ông Kim chỉ trịnh trọng đưa tặng Triệu Tuyết với Yến một cái hộp gỗ nhỏ không mấy bắt mắt, sau đó đi theo tiễn người ra tận ngoài cổng.
"Sau này có khó khăn gì, cứ liên hệ một tiếng. Trong khả năng tôi chắc chắn sẽ hết sức hỗ trợ".
"Chị nhỏ, mấy ngày nữa em ghé qua chơi. Có cái này muốn nhờ chị, hì hì hì". Linh bám lấy tay Triệu Tuyết, ghé sát vào tai cô khẽ nói.
2 mẹ con chào tạm biệt mọi người rồi ngồi vào trong xe, bác tài nhanh chóng nổ máy rồi rời đi, theo đường cũ đưa 2 người trở về nhà.

Phong theo chân bố đi vào trong phòng đọc sách, biểu tình vẫn cứ lạnh nhạt như thường lệ. Anh bật công tắc điện, đóng lại cửa, sau đó bước tới đứng bên cạnh bàn làm việc, im lặng không nói gì.
Trên khuôn mặt ông Kim lúc này nào có biểu hiện vui vẻ như cách đây mấy phút, chỉ toàn sự hờ hững, không để ý. Ông ta rót chút rượu vào ly, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó đi tới, ngồi vào chiếc ghế da đặt sau bàn làm việc, dáng vẻ trầm ngâm. Không biết nghĩ tới điều gì, ông ta cau mày, ngón tay đang xoay xoay ly rượu chợt dừng lại, không nhanh không chậm lên tiếng.
"Mấy đứa khốn kiếp đó vừa được thả ra ngoài là biến mất dạng, tìm lâu đến vậy vẫn không có manh mối gì. Rõ ràng là có người nhắm vào nhà chúng ta, cho nên mới làm gọn gàng như thế. Bên cảnh sát cũng toàn một lũ vô dụng".
"Con nhóc kia thật giống như con nói, là có chút kỳ lạ. Biểu hiện cũng bình tĩnh đến không giống bình thường. Chẳng biết trong chuyện này nó có đóng vai trò gì hay không. Xem chừng thêm đi rồi tính toán tiếp".
"Cho thêm người bảo vệ em con, đừng để chuyện cũ tái diễn, ở đây cũng không được chủ quan. Lần này là ta sơ sảy, không tưởng được sẽ có người ra tay với nó...Aiz".
Hơi dừng một chút, ông ta lại bổ sung.
"Cả con cũng vậy, phải chú ý an toàn".
"Vâng". Phong chỉ nhàn nhạt trả lời, mắt cũng chẳng thèm chớp một cái.
Ông Kim cũng không mấy để ý đến biểu tình của con trai, ông ta ngửa cổ uống hết rượu trong ly, sau đó đứng dậy, hướng tới phía cửa mà nện bước chân, tính toán ra khỏi phòng. Chỉ là lúc đặt tay lên chốt nắm cửa, ông ta như chợt nhớ ra cái gì, dừng lại động tác, người vẫn giữ nguyên tư thế, lên tiếng nói.
"Minh Anh...Con bé đó cũng không tồi, con có thể thử một chút. Dù sao..".
"Con đã biết, bố". Phong lên tiếng, cắt ngang lời nói của bố.
"Con hiểu là được". Ông Kim không nói gì thêm nữa, vặn chốt cửa, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.
Phong vẫn đứng đó không nhúc nhích, một hồi lâu sau anh mới mở nắp chai rượu chỉ còn quá nửa đặt ở trên bàn, đổ cho mình một ly rồi uống cạn. Anh ngồi dựa hẳn vào trên ghế da, đôi mắt hơi híp lại, nhìn thẳng lên trần nhà, biểu tình lúc này hiếm khi không mang vẻ lạnh nhạt thường ngày, có chút xuất thần, xen lẫn mê mang.



Triệu Tuyết nhìn cái thẻ ngân hàng màu đen nằm gọn gàng bên trong hộp gỗ, đôi mày hơi nhíu lại, Yến đứng bên cạnh có chút tò mò.
"Gì đây?".
"Là quà cảm ơn của bác Kim đó mẹ. Xem ra bác ấy khá là thực tế à nha, người y như tên luôn".
Triệu Tuyết lấy chiếc thẻ ra ngoài, lật qua lật lại đánh giá, cười cười trả lời.
Nói xong, cô lại móc ra tờ giấy cứng được đặt dưới đáy hộp, đưa cho mẹ mình. Yến có chút ngạc nhiên đón lấy, chỉ thấy trên tờ giấy có mấy chữ viết tay trông khá rõ ràng và đẹp mắt.
[Là tấm lòng của chúng tôi, xin 2 mẹ con cứ yên tâm mà nhận lấy. Mật mã là XXXXXX].
Yến chậm rãi đọc lên một lượt, sau đó phì cười một tiếng.
"Thật đúng là dùng hiện kim luôn, quá là trực tiếp. Nhưng mà cái này mẹ thích à nha".
"Mai có tiện đường thì ghé qua ngân hàng hay cây ATM một chuyến. Xem thử "tiền thưởng" của con gái mẹ được bao nhiêu nào".
Triệu Tuyết chỉ cười cười mà không đáp lời, cô ra khóa cổng, sau đó thay quần áo rồi dọn dẹp một chút, chuẩn bị nghỉ ngơi, cũng sắp 11h rồi.
Lúc này, điện thoại rung lên mấy cái, báo hiệu có tin nhắn đến. Triệu Tuyết mở lên xem, hoá ra là Linh nhắn qua mấy lời, chủ yếu là chúc ngủ ngon, nghĩ nghĩ, cô cũng nhắn lại một câu rồi tắt điện đi ngủ.