Chương 19: Qua năm

Lao Lung

Chương 19: Qua năm

Chương 19: Qua năm

"Hôm nay tới đây thôi. Chúc các em và gia đình có một kỳ nghỉ thật vui vẻ và hạnh phúc, cũng không được quên xem lại bài vở nhé. Tạm biệt cả lớp". Cô giáo chủ nhiệm kết thúc phần dặn dò của mình, nói lời tạm biệt với đám học trò phía dưới.

Bọn học sinh nghe vậy liền bắt đầu ồn ào, nhốn nháo cả lên. Chúng nói cười thành tiếng, nhanh chóng dọn dẹp đống sách vở trên bàn, sau đó cùng nhau đi ra khỏi lớp học, biểu tình đứa nào cũng tràn đầy vui sướng.

Hôm nay là ngày 26 tháng 1, học kỳ đầu vừa kết thúc được hơn tuần lễ, trường học bắt đầu cho học sinh tiến vào kỳ nghỉ cuối năm, đón Tết Nguyên Đán. Kỳ nghỉ sẽ kéo dài đến khoảng giữa tháng 2, tầm 17-18 ngày cả thảy, nhiều hơn so với công, nhân viên 4-5 ngày.

Khoảng thời gian này, tất cả mọi người trên khắp đất nước sẽ lục tục chuẩn bị đón năm mới, cố gắng hoàn tất những việc còn dang dở để có một cái Tết thật trọn vẹn và viên mãn, những việc không mang tính chất cấp bách hay quá mức quan trọng khác thì sẽ được hoãn tiến độ qua năm sau. Đường phố ngập tràn trong không khí vui mừng, người người đổ xô đi mua sắm vật dụng, quần áo, v.v…, ai nấy trên mặt đều toát ra nụ cười, trong mắt là sự mong đợi đối với tương lai.



Ngày 28 âm.
Xen kẽ trong dòng người tấp nập, Triệu Tuyết không nhanh không chậm đạp bước từ bãi biển trở về, quầy nước cam của 2 mẹ con đã bắt đầu tạm nghỉ từ hôm qua nên hôm nay cô cũng bớt chút thời gian ra ngoài hóng gió. Chẳng biết có phải do hoàn cảnh ảnh hưởng hay không mà cô phá lệ không mang theo quyển sách nào, thỉnh thoảng lại dừng chân một chút mà đánh giá xung quanh, trong mắt chứa đựng sự nhu hòa không thường thấy, khóe miệng còn hơi mỉm cười.

Đi đi dừng dừng nên có chút tốn thời gian, về tới nhà thì đồng hồ đã qua 5h.

"Gái yêu. Qua đây, qua đây. Xem cái này mẹ làm thế nào". Nghe tiếng động, Yến ngẩng đầu lên, thấy là con gái mình đi ra ngoài mới về, vội vàng vời vời tay, nói.

Triệu Tuyết cười cười, cởi giày đặt lên kệ, chuyển ánh mắt tới chỗ mẹ mình cùng với đống lộn xộn đang được bày trên nền nhà.

Yến lúc này đang ngồi xổm, cúi người cẩn thận buộc lại dây cho chiếc bánh vuông vức mới gói xong, động tác thuần thục, nhanh nhẹn. Cái bàn học nhỏ làm bằng gỗ của Triệu Tuyết được đặt ngay bên cạnh, trên mặt bàn nằm gọn gàng 1 chiếc bánh đã hoàn thiện, màu xanh lục của lá dong bọc bên ngoài hơi lóe lên chút ánh sáng bắt mắt.

Triệu Tuyết bước lại gần, hạ người ngồi bệt hẳn xuống mặt đất, rửa sạch tay trong chậu nước, sau đó chọn lấy vài chiếc lá dong trước mặt, gấp đi gấp lại mấy lần để tạo thành nếp rồi sắp xếp chúng vào trong cái khuôn gỗ hình vuông một cách gọn gàng. Tiếp đó, cô xúc mấy thìa lớn, đổ gạo nếp vào trong khuôn, chỉnh lại 4 góc một chút, lần lượt thêm đậu xanh đã bỏ vỏ và thịt lợn ba chỉ vào chỗ trũng ở giữa lớp gạo, lại đắp lên 1 lớp đậu xanh nữa, cuối cùng còn thêm vào 1 lớp gạo nếp ở mặt trên cùng. Cô dùng tay nắn nắn cái bánh một chút rồi mới gấp lá xuống mà bịt nó lại, sau đó tháo khuôn, buộc dây lạt, đặt lên trên bàn học.

"Ây..Tay nghề tiến nhanh dữ ta. Xem như hàng mẫu rồi". Yến chậc chậc mấy tiếng, ước lượng cái bánh Triệu Tuyết mới thêm vào, rồi lại nhanh chóng tiếp tục công việc.

"Hì hì, mấy năm nay coi như sống không uổng rồi". Triệu Tuyết cũng cười cười đáp lại.

Cứ vậy vừa vui đùa vừa làm việc, chút nguyên liệu cuối cùng dùng hết thì cũng tới 9h thiếu. Trên mặt bàn bày biện gọn gàng 26 cái bánh chưng bọc lá dong xanh ngắt, chúng nó trông thực no đủ, đều đặn và đẹp mắt. 2 người nhanh nhẹn thu dọn đồ vật, tắm rửa rồi ăn cơm, sau đó cùng nhau bê cái bàn học xếp đầy bánh đi ra ngoài cổng khu nhà trọ.

Bên ngoài lúc này cũng đã có mấy người đứng sẵn đấy, đang tụm lại một chỗ. Ở giữa đám người là một cái bếp lò cháy rực, phía bên cạnh đặt một cái nồi khá lớn, bên trong đã xếp đầy một tầng bánh chưng, còn có người đang không ngừng cho thêm bánh vào.

"2 mẹ con xong rồi đấy à? Mau lại đây làm ghi chú đi, không tí nữa lại quên mất". Ông chủ nhà thấy mẹ con Yến đi ra, cười ha hả vẫy tay.

2 mẹ con chào hỏi mọi người rồi đặt cái bàn xuống đất, ngay sát chân cậu con trai đang xếp bánh vào trong nồi. Yến cười cười mà nói với ông.

"Chú, nhà con tổng cộng 26 cái ạ".
"Nhiều vậy à? Tính làm để bán hay sao?". Ông chủ xoa xoa cái bụng bự của mình, tò mò hỏi.

"Dạ, chú. Nhà nghèo sao. Muốn tranh thủ kiếm thêm chút ít". Yến hì hì đáp lại.

Mọi người vui vẻ chuyện trò với nhau, phía sau lại lục tục có người từ trong khu trọ đi ra rồi gia nhập vào. Thời điểm này, đa số mọi người đã trở về quê, cùng với gia đình chuẩn bị đón Tết, còn ở lại khu trọ cũng không tính nhiều, đều là tính toán tại Linh Hải này mà bước qua năm mới, 2 mẹ con Yến cũng giống vậy.
Mọi năm trước, lúc còn ở Thiên Bình, cứ tới 28 âm là đôi mẹ con lại bắt xe về quê, cùng 2 ông bà dưới nhà đón năm mới. Chỉ là Tết năm nay có chút khác biệt, trải qua thương lượng sau cùng thì 2 mẹ con quyết định ở lại đây luôn, 2 ông bà dưới nhà cũng tán thành. Theo như cách nói của bố Trần thì thế này vừa đỡ phải mệt nhọc đường xá xa xôi, lại vừa có thêm cơ hội cho 2 mẹ con quen thuộc hơn với hàng xóm láng giềng. Chẳng phải có câu "bán anh em xa, mua láng giềng gần" còn gì, mẹ con 2 người ở nơi xa lạ, có đột nhiên xảy ra chuyện gì thì còn có người giúp đỡ. Ông còn dặn dò 2 người không phải lo lắng gì phía dưới ấy, chỉ cần thỉnh thoảng gọi điện thoại về là được.



Tối 30 âm, cửa nhà trọ.
Đám người trải chiếu dưới đất mà quây quần ngồi tụ bên nhau, chăm chú theo dõi chương trình Gặp nhau cuối năm đang được phát trực tiếp trên cái TV Sony T400 32" đặt không xa phía trước mặt, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười thật vui vẻ và thoải mái.

Trên chiếu bày biện mấy chiếc hộp đầy ắp bánh kẹo, hạt rang, mứt, còn có mấy đĩa trái cây tươi, mấy đĩa bánh chưng, bánh tét đã được cắt thành miếng nhỏ. Người lớn một bên xem TV, một bên thấp giọng trò chuyện, lâu lâu lại ăn chút gì đó, bọn trẻ con thì chỉ lo nô đùa, chạy nhảy xung quanh.

Chẳng mấy chốc mà đã tới nửa đêm, mấy người nghệ sĩ trong TV đã kết thúc buổi biểu diễn, cô dẫn chương trình cũng đã chào tạm biệt khán, thính giả. Tiếp nối ngay sau đó là phần tổng kết cuối năm bên phía Chính phủ và chương trình đếm ngược chào đón Giao thừa. Mọi người tản về phòng lấy chút đồ uống mang ra, có nước ngọt, có bia, lại có cả chút rượu kèm theo, lũ trẻ con cũng bị gọi lại mà gia nhập vào đám đông.

Mau đến 0h, đếm ngược trên màn ảnh giảm dần, giảm dần chỉ còn vài giây, sau đó 3, 2, 1, bên trong vang lên tiếng pháo hoa cùng với giai điệu bài hát Chúc mừng năm mới đầy quen thuộc. Màn ảnh sau đó được chia thành nhiều ô nhỏ, truyền phát cảnh tượng đón năm mới ở khắp nơi trên đất nước.

Mà ở bên ngoài, trên bầu trời đêm của thành phố, những đóa hoa khổng lồ, sặc sỡ sắc màu cũng đang tranh nhau nở rộ, cảnh tượng vô cùng rung động và đẹp đẽ.

"Chúc mừng năm mới!".
"Chúc mừng năm mới!".
"Năm mới vui sướng, phát tài phát lộc!"...
"Cạn ly!".
Mọi người cùng nhau chạm ly, hưởng ứng giây phút bước qua năm mới của đất nước, ai nấy mặt mày rạng rỡ, tràn ngập sự vui vẻ.

2 mẹ con cũng không tránh khỏi phải uống mấy ly, Yến thì không có vấn đề gì, cô là con sâu rượu chính cống rồi, ai tới cũng không chối từ. Triệu Tuyết thì chỉ được uống nước ngọt do tuổi còn nhỏ, cho nên dù cô có thèm nhỏ dãi đống bia rượu bày trước mặt cũng đành phải nhịn, ít nhất là 4 năm nữa.

Ăn uống trong chốc lát, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, quay trở về phòng của mình. Yến hỗ trợ đem cái TV đặt vào chỗ cũ cho ông chủ trọ, Triệu Tuyết cùng với đám trẻ con đã bị người lớn đuổi về trước rồi.

Bước vào trong nhà, Yến thả đôi dép qua một bên, khép cửa, khóa chốt lại, sau đó đi tới phòng vệ sinh mà tẩy rửa đôi chút. Còn Triệu Tuyết lúc này đang nói chuyện với ông bà Trần qua điện thoại.

Tạm biệt 2 ông bà, cô đưa trả điện thoại lại cho Yến, tính toán đi ngủ.
"Tới..Bảo bối..Ôm một cái". Yến dang tay, mặt đỏ hồng, đôi mắt híp lại nhìn cô, miệng cười toe toét.

Triệu Tuyết thấy bộ dạng của mẹ mình mà không nhịn được cười, cô bước lại gần, mở rộng cánh tay mà ôm lấy Yến một lát, sau đó dẫn cô về chỗ giường ngủ. Thấy mẹ mình đã nằm yên, hô hấp đều đều, cô mới xoay người, tắt điện, sau đó trèo lên trên gác.
"Ngủ ngon". Cô nhắm mắt lại, bên khóe miệng còn đọng lại ý cười.