Chương 17: Lớp học mới

Lao Lung

Chương 17: Lớp học mới

Chương 17: Lớp học mới

Ánh Mặt Trời buổi sớm chiếu rọi khắp nơi, đem sự ấm áp lan tỏa tới mọi sinh linh trên mặt đất. Bầu trời một mảnh thông thoáng, xanh thẳm, mây trắng với đủ loại hình thù chậm rãi phiêu đãng. Phía dưới, từng đợt sóng biển nhẹ nhàng ập vào bờ cát, tạo nên những đám bọt nước trắng xóa, đâu đó lại thấp thoáng bóng người đi tập thể dục, đi dạo biển, khung cảnh có một loại thanh bình khó tả.
Con chim sẻ tách ra khỏi đàn, đậu xuống mái hiên nhà, nó chậm rãi bước đi từng bước một, thỉnh thoảng hơi dừng lại mà rỉa rỉa bộ lông nâu xám của mình. Phía dưới mặt đất, con chó Béc-giê chậm rãi mở mắt, kết thúc giấc ngủ. Nó dựng người, bò ra khỏi ngôi nhà gỗ trong góc sân, lững thững đi dạo xung quanh. Mấy con cá chép sặc sỡ đang thơ thẩn trong hồ bỗng chốc trở nên hoảng loạn, chúng nhanh chóng tụ lại với nhau mà trốn vào trong chân núi giả, mắt xuyên qua làn nước mà chăm chăm nhìn cái khuôn mặt khổng lồ mới vừa xuất hiện. Con chó dùng lưỡi uống chút nước lạnh, chốc chốc lại với móng vuốt vào trong hồ, chọc ghẹo mấy con cá nhỏ, biểu tình có vẻ thích thú lắm.
"Hulky! Biến ra khỏi chỗ đó mau! Tao lại cắt bỏ cái chân xấu xa của mày bây giờ!". Một giọng quát đột ngột vang lên, đi kèm theo là cái dép cao su in hình thỏ bông nện vào đầu nó, trước cửa có người.
Đây là một cô gái rất trẻ, chỉ tầm 16-18 tuổi, khuôn mặt thon dài, ngũ quan rõ nét, tóc dài màu vàng nhạt được buộc thành đuôi ngựa, vắt sang một bên vai, hai tròng mắt màu lam nhạt, vô cùng xinh xắn, trông không khác gì búp bê ngoài đời thực. Lúc này, cô đang híp mắt nhìn con chó Béc-giê, biểu tình không vừa ý, 2 tay chống hông, đồng phục học sinh trên người còn chưa được mặc gọn gàng, chân trái lại thiếu mất một cái dép. Hiển nhiên, "ám khí" vừa đánh trúng con chó là từ đây phát ra.
"Tha cái dép về đây!". Thấy con chó đã rút chân ra ngoài mặt nước, rụt rụt người chuẩn bị lủi đi, Linh lại hô thêm một câu.
Nhìn Hulky ngậm cái "ám khí" từ từ mò tới, thả xuống trước mặt mình rồi nhanh nhẹn chuồn đi mất sau vườn hoa, cô không khỏi chu miệng nhỏ, khẽ hừ một tiếng mà quay người vào nhà.
3 người ngồi trên bàn ăn đã thành thói quen nên cũng không phản ứng bao nhiêu, chỉ chăm chú làm việc của bản thân mình. Ngồi ở giữa là một người đàn ông trung niên tóc đen, đeo mắt kính, mặt mày góc cạnh rõ ràng, đang chăm chú theo dõi tờ báo trên tay. Phía bên trái ông ta là một người phụ nữ có mái tóc quăn màu vàng hơi ngắn, khuôn mặt được bảo dưỡng khá tốt, đôi mắt lam xinh đẹp chốc chốc lại nhìn về phía chồng mình, miệng cười nói gì đó. Đối diện bà, một cậu thanh niên tóc đen đang gắp thức ăn cho vào bát mình, biểu tình nhàn nhạt, khuôn mặt cậu ta giống hệt người đàn ông kia, chỉ là trẻ tuổi hơn nhiều.
"Út. Ăn cơm. Đi học". Thấy Linh quay lại, Phong cũng không thay đổi tư thế mà chỉ nói với cô mấy tiếng.
"Ò..Biết rồi, hai". Cô ngồi vào ghế, nhanh nhẹn xử lý nốt phần ăn của mình.
"Ba mẹ con đi".
"Baba, mama, tạm biệt".
Ăn sáng xong, 2 anh em sửa soạn lại một chút rồi chào tạm biệt bố mẹ mình, sau đó đi ra ngoài cổng lớn. Tài xế đã đứng chờ sẵn bên ngoài, thấy 2 người vừa ra, lập tức cung kính đưa chìa khoá cho Phong.
"Cậu chủ, cô chủ".
Phong nhận lấy chìa khoá xe, hơi gật đầu xem như chào hỏi, rồi đi tới chỗ chiếc BenZ.E-class đang đậu cách đó mấy bước chân, ngồi vào chỗ ghế lái. Linh thì ngồi ở ghế sau. Chờ bác tài xế đóng giúp cửa xe, cô vẫy vẫy tay, cười tạm biệt ông.
"Dây an toàn". Tiếng Phong từ đằng trước truyền lại.
"A? Ò..Xém quên. Đã biết, hai". Linh le lưỡi, cười hì hì mà thắt dây an toàn.
Xe khởi động máy, từ từ đi ra khỏi khu biệt thự, hướng về phía trung tâm thành phố. Trên đường đi, 2 anh em cũng không giao lưu gì mấy, Phong chú ý lái xe, Linh thì đang mải mê dùng điện thoại nhắn tin cho đám bạn của mình. Mãi cho đến khi xe dừng lại trước cổng Thường Bình, cô mới thôi không nghịch nữa, cất điện thoại vào cặp.
Trước cổng trường, người đến người đi khá tấp nập, có mấy cô gái mặc đồng phục đứng tụm lại một chỗ, dáng vẻ như đang chờ đợi ai đó. Thấy chiếc xe dừng lại gần đó, mấy người cùng nhau bước nhanh tới, hiển nhiên người bọn họ chờ đã tới rồi.
Linh mở cửa, bước xuống xe, mấy khuôn mặt quen thuộc của đám bạn thân ập tới, cả bọn lại ríu ra ríu rít một hồi. Chợt, kính cửa trước của chiếc xe hạ xuống, giọng nói nhàn nhạt của Phong vọng ra.
"Tối về sớm. Có việc".
"A..Dạ. Em biết rồi, hai".
"Chào anh Phong".
"Anh Phong buổi sáng tốt lành"...
Mấy đứa con gái giật mình, vội vã chào hỏi.
"Ừ". Cậu chỉ hơi chút đáp lại, sau đó nâng kính, lái xe rời đi.
"Tạm biệt, hai". Linh vẫy tay hô với theo.
"A..Anh Phong hôm nay chở mày đi học. Sao mày không nói với tụi tao trước? Cái con này..".
"Phải rồi, phải rồi. Ảnh không trách chúng ta không biết lễ phép đi..?".
"Anh Phong lại đẹp trai hơn rồi, ngắm bao nhiêu lần cũng không chán..".
"Nhìn ngầu ơi là ngầu, tim tao còn nhảy lên nhảy xuống đây này".
"Chúng mày thôi cho tao nhờ, bớt mơ mộng hão huyền đi. Muốn chọc động ông anh nhà tao ấy hả, chẳng có cửa đâu, lỗ thông gió cũng không có".
Một đám con gái cứ thế cười nói líu lo mà dắt tay nhau đi vào trường học.

Cấp 3, lớp 15.
Đám học sinh tụ 3, tụ 5 nói chuyện với nhau, chia sẻ trải nghiệm của bản thân mấy tháng hè vừa rồi, chốc chốc lại có tiếng cười đùa vui vẻ phát ra. Ở đây toàn là một đám người quen, cùng chung lớp ở cấp 2 năm 4 một lượt thi đi lên, tuy có mấy đứa chuyển lớp, lại có mấy đứa rời đi, nhưng tổng thể vẫn là không sai biệt lắm y như cũ. Thường Bình chính là như thế, nếu không có mấy trường hợp nghỉ học, rời đi hay chuyển lớp gì gì đấy, thì căn bản học sinh ở đây sẽ "được" làm bạn chung lớp với nhau suốt cả 7 năm, xuyên một đường từ đầu cấp 2 đến hết cấp 3.
Chuông reo lên mấy hồi, báo hiệu đã tới giờ vào học, bọn học sinh nhanh chóng quay lại chỗ ngồi, trật tự chờ đợi giáo viên lên lớp. Khoảng mấy phút sau, hành lang bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân, sau đó, có người mở ra cửa phòng. Cô giáo chủ nhiệm lớp dẫn theo vài học sinh bước vào lớp học, 3 trai, 1 gái, đứa con gái trong đó trông khá thanh tú, nhưng thân hình lại rất nhỏ con, còn hơi thâm thấp, mọi người không khỏi chú ý nhiều hơn một chút.
Cô chủ nhiệm giới thiệu một chút tình huống, sau đó để cho mấy học sinh mới làm quen với bạn bè trong lớp. 3 đứa con trai có 2 người là từ địa phương khác thi vào tới, người còn lại là được chuyển từ lớp khác sang.
"Trần Hồ Minh Tuyết, 12 tuổi". Tới lượt mình, Triệu Tuyết chỉ ngắn gọn 2 câu rồi thôi, trên mặt không có biểu tình gì.
"Êu. Thiên tài à nha. 12 tuổi. Bé xíu xiu luôn". Đứa bạn gái ngồi kế bên chọc chọc bút vào vai Linh, bĩu bĩu môi, nói nhỏ với cô, tay kia còn làm động tác đo lường.
"Ề..Cũng không phải sao. Trường mình năm nào chả có, không hiếm lạ, không hiếm lạ". Linh vuốt vuốt cằm, gật gù ra vẻ ông già, nói với cô bạn.
Ở phía trên, mọi người đã hoàn thành xong màn giới thiệu, làm quen, tiếp đó là phân chỗ ngồi. Chả biết làm sao mà cuối cùng, Triệu Tuyết lại được xếp ngồi ngay phía trước bàn của Linh, ổn ổn thoả thoả nguyên một con lolita đập vào mặt. Đối với cái này, Linh là không có ý kiến, Triệu Tuyết thì càng không cần phải nói, chỗ nào cũng như nhau.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ trôi qua, mọi người nhanh chóng yên tĩnh lại, tập trung vào việc học tập. Vì trường học yêu cầu học sinh phải xem trước chương trình học trong kỳ nghỉ hè, nên hầu hết mọi người đều bắt kịp những điều mà giáo viên đang giảng trên kia, phần nữa cũng là do mới vào học kỳ mới, chủ yếu là ôn lại kiến thức cũ, nên cũng không có nhiều chỗ khó hiểu. Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã tới buổi trưa, lũ học sinh tràn ra ngoài sân, đứa về nhà, đứa ở lại trường ăn trưa, chờ đầu buổi lại học tiếp.
"Uây, nhóc tì. Nhóc không về nhà hả? Vậy đi căn-tin ăn cơm trưa với tụi này không? Nhà ăn làm thức ăn ngon lắm". Linh đã sắp xếp đồ đạc chuẩn bị đi ăn cùng mấy đứa bạn, lại ngó thấy Triệu Tuyết vẫn còn ngồi tại chỗ, không khỏi dừng lại một chút, quan tâm hỏi.
"Cảm ơn. Không cần". Nhìn nhìn cô bé xinh đẹp như búp bê đứng trước mặt, Triệu Tuyết đưa ra lời từ chối, miệng chỉ hơi cười mỉm.
"Ò..Vậy gặp lại sau ha". Linh nhanh chóng mang theo cặp sách chạy ra ngoài phòng, tụ tập với đám bạn.
Thu hồi tầm mắt, Triệu Tuyết chỉnh lại chút nội dung học vừa rồi, sau đó không nhanh không chậm cất sách vở đi, đeo lên cặp sách, ra khỏi phòng học, hướng bước chân về phía đằng sau khu dạy học cấp 3. Cô dừng lại trước hàng ghế đá, chọn một cái mà ngồi xuống, sau đó móc trong cặp ra một cái cặp lồng, đây là bữa trưa hôm nay của cô.
"Chắc giờ này mẹ cũng nên ăn rồi đi". Ngậm ngậm cái thìa, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nghĩ tới Yến bên kia.
Vài tia nắng nhỏ len lỏi qua kẽ lá rậm rạp mà chiếu xuống mặt đất, không khí râm mát, thoải mái. Đôi lúc xen lẫn vào khung cảnh tĩnh lặng là mấy tiếng chim hót lảnh lót ở phía xa xa, không khỏi làm người ta thả lỏng tinh thần.