Chương 14: Thành?

Lao Lung

Chương 14: Thành?

Chương 14: Thành?

"Không được, không được. Chuyện này không có được".
"Chị. Có gì mà không được chứ. Con bé có khả năng, chúng ta cũng không thể làm chậm trễ tiền đồ của nó đi. Cái này chị là người hiểu rõ hơn em mà".
"Ý chị không phải như vậy. Aiz...Mấy năm nay, việc học tập của con bé chị không có gì để nói cả. Chỉ là việc này còn cần phải tính toán lại một hồi..".
"Có gì mà phải suy nghĩ nữa đây..Thật là..Có gì khó khăn chị nói em nghe xem nào".
Trong phòng vang lên tiếng nói chuyện của 2 người phụ nữ, chốc chốc lại có chút âm thanh tranh cãi nhỏ, có vẻ như họ đang thương lượng một chuyện gì đó khá quan trọng.
"A..Được rồi..Chuyện này để chị nghĩ kĩ thêm vài hôm. Em không cần nói thêm nữa". Yến cau mày, hơi dùng tay bóp bóp thái dương, kết thúc cuộc tranh luận bằng giọng điệu chắc chắn. 4 năm qua đi cũng chẳng để lại mấy thay đổi trên khuôn mặt người mẹ trẻ này, có chăng chỉ là làn da có chút hơi ngăm ngăm hơn xưa mà thôi.
Thấy cô đã quyết tâm, Hương cũng đành phải tạm ngừng lời khuyên bảo. Cô hơi thở dài một chút rồi nhìn Yến cười cười.
"Vậy cứ theo ý chị đi. Chuyện này hôm nào chị nghĩ thông rồi thì chị em mình bàn tiếp. Em về trước đây". Nói đoạn, cô xách cặp đứng lên, bước ra khỏi chỗ ngồi rồi đi thẳng ra cửa quán cà-phê, bỏ lại một mình Yến vẫn như đang trầm ngâm suy nghĩ về câu chuyện 2 người vừa thảo luận.
"Aiz..". Thở dài bất đắc dĩ, cô rời mắt khỏi bóng dáng đã đi xa, hút vào một ngụm nước lạnh, sau đó dựa hẳn người ra ghế, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà mà xuất thần.
Buổi trưa hôm nay, lúc đang làm việc ở quán thì cô nhận được điện thoại của Hương, nói có việc quan trọng cần gặp để thương lượng. Thế là chiều về, 2 chị em hẹn nhau ở quán nước gần trường học cho tiện. Là chỗ quen thuộc nên Hương cũng vào thẳng vấn đề luôn, đề cập việc chuyển lên cấp 2 sắp tới của Triệu Tuyết và ý nghĩ của bản thân cô đối với việc này. Giống như Triệu Tuyết đã nói, Hương cũng cho rằng, với khả năng của con gái 2 người, không nên lãng phí thời gian học tập như bình thường trước đây nữa, mà nên tìm nơi cho phép việc học nhảy lớp, đồng thời đang thực hiện khuyến khích, ưu đãi đối với học sinh có biểu hiện cá nhân ưu tú hơn người. Nếu như vậy, sẽ vừa tiết kiệm thời gian và tiền bạc, lại vừa có thể giúp con bé có điều kiện phát huy hết khả năng của mình.
Những tưởng chuyện này sẽ dễ dàng được Yến đồng ý, vì dù sao đi nữa, đứng dưới góc độ được, mất mà phân tích, thì đây hoàn toàn là việc trăm lợi một hại, nên cố gắng thúc đẩy mới đúng. Thế nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược, ngay khi đề cập việc phải rời đi nơi khác, Yến một mực phản đối. Tuy không quá mức kịch liệt, nhưng có thể thấy rõ sự kháng cự trong giọng điệu của cô. Cho nên chuyện này đành phải tạm dừng, 2 người tan rã cũng không mấy vui vẻ.

Trong khu rừng tràm rậm rạp, thấp thoáng có bóng đen khi ẩn, khi hiện, tốc độ di động khá nhanh, đôi lúc chỉ nghe thấy tiếng soạt soạt phát ra mà không nhìn thấy hình dạng của người tạo ra chúng. Một thân cây trong vô số cá thể ở đây bỗng nhiên chấn động mà rung rinh, giống như vừa mới bị một lực lớn tác động vào. Vô số lá cây rào rào trút xuống từ phía trên, rậm rạp mà hỗn loạn. Chúng lả tả phiêu đãng trong không trung, chực chờ theo gió đi về mặt đất, từ từ kết thúc cuộc hành trình của đời mình.
"Vút!".
"Vút!".
Có tiếng xé gió vang lên liên tiếp, từng chiếc lá trên đoạn đường rơi xuống bị cắt thành 2 nửa, vết cắt gọn gàng, dứt khoát, không hề có một điểm lệch nào.
Phía dưới tàng cây, một người đang nhanh chóng chuyển động qua lại trong phạm vi nhỏ, vô số tàn ảnh xuất hiện phía cánh tay, không ngừng tạo ra âm thanh sắc bén. Nhìn kỹ, có vẻ như người nọ đang dùng một vật thể nhỏ và dài mà chém liên tiếp về khoảng không trước mặt, đối tượng là đám lá cây còn đang trên đường rơi xuống đất.
Cứ như vậy cho đến khi không còn chiếc lá nào rụng xuống nữa, người nọ mới dừng động tác, điều chỉnh lại hô hấp của mình.
"Vẫn là còn quá sớm. Cơ thể của ta chưa thể thích ứng nổi với lực đạo và tốc độ yêu cầu của chiêu thức. Có lẽ phải chờ 1-2 năm nữa mới đạt đến tiểu thành...Cần phải tăng cường mức độ rèn luyện mới được". Triệu Tuyết quơ quơ đoạn cành tre cầm trên tay mà lầm bầm tính toán.
Từ lúc tỉnh lại tới nay, lúc nào có thời gian rảnh rỗi là cô lại chạy ra ngoài, đi "thể dục", thường tìm những chỗ bình thường khó có người qua lại mà tập luyện. Nội dung bao gồm tâm pháp, luyện thể và võ kỹ.
Tâm pháp đáng tiếc là không thể phát huy hết khả năng ở thế giới này, loay hoay nhiều lần mà chỉ có tác dụng tăng cường phản xạ thần kinh, không có thể tạo ra nội khí như tại thế giới cũ, điều này nằm trong dự đoán nên cô cũng không mấy thất vọng, thậm chí có chút nhẹ nhõm.
Luyện thể phương pháp cũng không áp dụng được nhiều, chỉ là thay đổi chế độ ăn uống, nghỉ ngơi, đồng thời rèn luyện mấy bộ động tác có tác dụng tăng cường sự linh hoạt và lực độ của cơ thể mà thôi. Lúc xưa còn có thể theo lão Lưu lên rừng tìm ít thảo dược quý hiếm về làm thuốc ngâm, làm canh ăn, còn ở đây thì việc này hầu như là không thể. Nguyên nhân đơn giản là đất đai hầu hết thuộc về quản lý của Nhà nước, muốn lên khai thác tài nguyên thì phải có đăng kí thông tin, được chấp thuận mới có thể tiến hành. Còn việc thu thập trong dân gian thì vừa không có tiền, lại vừa không có nguồn hàng đáng tin cậy.
Võ kỹ luyện chính yếu là thể thuật, chú trọng cách đấu, thỉnh thoảng mới kèm theo vài ban vũ khí, thường lấy thương và kiếm làm chủ đạo. Giống như hôm nay chính là luyện kiếm thuật, chỉ là cơ thể cô vẫn chưa đủ khả năng theo kịp yêu cầu của chiêu thức, còn cần phải tăng cường thêm.
"Nên về nấu cơm thôi". Nhìn sắc trời không còn sớm, Triệu Tuyết vứt cành tre đi, phủi phủi đám bụi bặm trên người rồi nhanh chân ra khỏi khu rừng, hướng về nhà mà đi.

"Mẹ về rồi ạ. Mẹ mau tắm rửa rồi còn ăn cơm. Con chỉ còn nồi canh này nữa là xong rồi".
Vừa mở cửa vào nhà, chưa thấy người đâu mà Yến đã nghe thấy giọng cô con gái nhỏ nhà mình từ trong bếp vọng ra. Hơi hồi thần, cô giãn mày, khóe mắt cong lên, cười cười.
"Ừ. Tới ngay, tới ngay. Công chúa nhỏ đợi một chút".
"Ừm..Tay nghề lại có tiến bộ rồi. 9,5 điểm". Rón một miếng thịt kho nước dừa cho vào miệng nhai tọp tẹp, cô ra vẻ giám khảo mà đánh giá.
Nhìn bà mẹ trẻ tung ta tung tăng cầm quần áo chui vào phòng tắm, Triệu Tuyết không khỏi cười ra mặt. Cô thật sự yêu thế giới này, yêu thời đại này, yêu ngôi nhà nhỏ bé mà ấm cúng này.

"Mẹ nuôi con nói với mẹ chuyện đó rồi".
Gắp chút rau cho vào bát, Yến chưa ngẩng đầu lên mà tùy ý nói.
"Dạ? À...Vậy mẹ thấy thế nào ạ?". Triệu Tuyết cười hỏi lại.
"Nói thật đi. Mẹ là ủng hộ tuyệt đối tạo điều kiện cho việc học hành của con. Vả lại, khả năng của con ấy, mẹ là tâm phục khẩu phục rồi, nên là mẹ không có lo lắng chuyện sau đó. Chỉ là, việc thay đổi nơi ở còn có chút phiền toái. Mẹ cần suy nghĩ thêm chút thời gian. Được chứ, công chúa nhỏ?". Yến cười trêu.
Là người luyện võ, lại có cảm giác nhạy bén, Triệu Tuyết sao không cảm nhận được sự lo lắng và khó xử trong ánh mắt của người phụ nữ trước mặt. Cô chỉ cười ôn hòa, nhìn mẹ mình, không sao cả mà nói lời đồng ý.
Đêm khuya, xung quanh là một mảnh yên tĩnh, vắng lặng, chỉ thỉnh thoảng còn có tiếng côn trùng kêu râm ran đâu đó. Yến mở to mắt nhìn lên khung màn, hai tay khoanh sau đầu, biểu hiện có chút mơ màng, vô định.
"Thôi. Cứ như vậy đi...Về sau tính tiếp..". Như đã quyết định điều gì, cô thở hắt ra một hơi dài, từ từ nhắm mắt lại.