Chương 15: Địa phương mới

Lao Lung

Chương 15: Địa phương mới

Chương 15: Địa phương mới

Linh Hải là thành phố có nền kinh tế phát triển đứng trong top 3 cả nước, nằm chếch về phía Tây khu vực trung tâm, một mặt giáp biển, 3 mặt còn lại liên thông với các nơi khác, cách Thiên Bình khoảng 5h ngồi xe. Ở đây chủ yếu kinh doanh các loại dịch vụ du lịch, nghỉ dưỡng và những ngành nghề có liên quan, thủy, hải sản cũng được chú trọng nhưng không còn nhiều như ngày trước. Sau khi hòa bình trở lại, kinh tế tiến hành mở cửa, dẹp bỏ thù hận trong quá khứ, hoan nghênh bạn bè quốc tế tới thăm hỏi và đầu tư, dẫn tới có những nơi cần phải chuyển đổi cơ cấu kinh tế để phát triển phù hợp hơn, Linh Hải chính là như vậy. Từ một huyện chài nhỏ không mấy được chú ý, chủ yếu là đánh bắt thủy, hải sản kiếm sống, qua gần 10 năm khai phá và chuyển đổi, hiện giờ nó đã vươn lên trở thành một trong những thành phố đắt giá nhất đất nước, mức sống của người dân ở đây cũng vì vậy mà ngày càng nâng cao. Bên cạnh đó, chế độ giáo dục cũng rất được chính quyền địa phương quan tâm và phát triển, ngoài hệ thống của Bộ, nơi này còn áp dụng thêm một vài phương pháp dạy và học đặc thù, nhằm khai phá và tạo điều kiện cho học sinh, cũng như giáo viên có thể phát huy tốt nhất khả năng của mình, trong đó có cơ chế nhảy lớp.

4h30 chiều, Mặt Trời tháng 6 sắp sửa đi hết quãng đường một ngày của nó, cơn oi bức cũng đã dịu xuống đáng kể, thỉnh thoảng trong không khí lại pha lẫn vị tanh mặn của biển, khiến người cảm thấy có chút mới lạ. Chiếc xe dừng bánh tại bến đỗ, vài lượt hành khách lục tục đứng dậy khỏi ghế, mang theo hành lý mà bước xuống sân bãi, có người mặt mày mệt mỏi, cũng có người miệng cười vui vẻ. Đám người nhanh chóng toả đi, chỉ còn lại một cặp lớn nhỏ vẫn đứng nguyên đó, đầu chụm sát vào nhau, trông có vẻ như đang xem xét, thảo luận vấn đề gì. Đứa nhỏ cúi đầu nhìn chăm chú tấm bản đồ be bé trên tay, đôi mày trên khuôn mặt thanh tú còn đọng chút non nớt chau lại, biểu tình nghiêm túc, người lớn thì gãi gãi đầu, đôi lúc lại dời đi ánh mắt, đánh giá khung cảnh xung quanh.
"Cái này không đầy đủ rồi, có mấy nơi còn không có tên nữa là. y...Đáng nhẽ phải mua tấm lớn. Cứ tưởng bản đồ nhỏ sẽ chi tiết hơn, ai ngờ..". Yến hơi trợn mắt, than thở.
"Không sao đâu mẹ. Chẳng phải còn có người sao, hỏi một chút là biết ngay mà". Triệu Tuyết cất bản đồ đi, cười cười đáp lại.
Học kỳ 2 đã kết thúc hơn nửa tháng, ngay khi nhận được học bạ, 2 mẹ con lập tức lên đường đi đến Linh Hải. Do đã thống nhất với nhau từ sớm, nên việc sắp xếp, chuẩn bị rời đi không tốn bao nhiêu thời gian, 2 người cứ vậy mà mình nhẹ lên đường. Dự định ban đầu chính là bắt xe tới thẳng Thường Bình để làm thủ tục đăng ký ghi danh nhập học, sau đó sẽ tìm chỗ dừng chân, lên kế hoạch sinh hoạt. Nhưng xe cộ xảy ra trục trặc giữa đường, thành ra thời gian bị lệch đi khá nhiều so với tính toán, 2 mẹ con đành phải thay đổi lại nhật trình, trước tiên tìm kiếm nơi nghỉ chân tạm thời, rồi qua sáng mai mới đi trường học.
Theo như người ở đây cho hay, thì khoảng cách từ bến xe tới trường học còn tới 20km, 2 mẹ con quyết định ngồi xe ôm, vừa nhanh chóng lại vừa có thể hỏi thêm thông tin trên đường đi. Cuối cùng, nhờ bác tài xế, 2 mẹ con cũng thấy qua cổng trường học, còn tìm được một chỗ bình dân cách đấy không xa lắm mà ở tạm mấy hôm.
"Dạ. Dạ. Con nhớ rồi ạ. Bố mẹ cứ yên tâm. Vậy thôi, con cúp máy đây". Kết thúc cuộc gọi với 2 ông bà dưới nhà, Yến nhìn cái Nokia trên tay mà trầm ngâm, sau đó thở ra một hơi rồi quay trở lại phòng.
"Là ông bà hả mẹ?". Triệu Tuyết từ trong phòng tắm bước ra, tay còn đang dùng khăn lau khô mái tóc mới gội.
"Ừ. Là ông bà gọi hỏi thăm tình hình thôi ấy mà". Yến cầm lấy chiếc khăn trên tay con gái, tự mình lau khô đầu cho cô bé.
"Mẹ lo lắng điều gì sao?".
"Cũng không có gì. Chỉ là thay đổi hoàn cảnh mới, có điều chưa quen thuộc mà thôi. Aiz...Thực ra thì, cũng có chút mờ mịt".
"Hì hì. Người ta có câu "Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn", con thấy cứ đi bước nào hay bước nấy, không cần phải lo lắng quá làm gì. Dù sao thì, cùng lắm là quay trở về Thiên Bình thôi. Vả lại, mẹ của con cái gì chả làm được".
"Chỉ được cái nịnh người là giỏi". Yến cười xoà, cốc nhẹ vào đầu cô con gái, trả lại khăn lau, rồi mang theo quần áo mà bước vào phòng tắm.
"Chờ chút mẹ tắm xong, chúng ta ra ngoài ăn tối. Tiện thể đi lại ngắm cảnh ban đêm luôn".
"Ò..". Triệu Tuyết ngồi trên mép giường nhẹ giọng đáp lại, trong đầu lại đang không ngừng tính toán hướng đi cho tương lai. Việc học hành không mấy làm cô bận tâm, cô đã có kế hoạch đầy đủ, trọng yếu là việc sinh hoạt về sau của 2 mẹ con nên như thế nào, làm sao để có thể nhanh chóng ổn định tại nơi lạ lẫm này. Chỉ huy trận địa, bày binh đánh nhau thì cô còn am hiểu, chứ kinh thương thì so với dốt đặc cán mai cũng không quá mức.
"Xem tình huống rồi nói sau vậy". Nhất thời không có được phương án khả thi, cô dừng lại suy nghĩ, chuẩn bị áo quần một chút để ra ngoài ăn tối với mẹ.

Chợ đêm Linh Hải là một địa điểm không thể không ghé qua đối với người từ nơi khác đến đây, nó được ví như thiên đường ăn uống của toàn thành phố. Ở nơi này, người ta có thể tìm thấy vô vàn những món ăn có nguồn gốc từ biển khơi, được chế biến ngay tại chỗ, vừa tươi sống, lại vừa thơm ngon, hấp dẫn. Giá cả trung bình không tính quá cao, rất vừa túi tiền du khách, thậm chí có những món ăn được coi là rẻ so với nơi khác. Ngoài ra, các quầy quà lưu niệm, quần áo hay vật phẩm trang sức mang tiêu chí địa phương cũng không kém phần đa dạng, phong phú và bắt mắt. Điều này khiến cho cảnh tượng ở đây lúc nào cũng nhộn nhịp, đông đúc, khắp nơi tràn ngập hơi thở nhân gian.
Một đôi tình nhân tay trong tay đang dạo quanh mấy quầy hàng trang sức, cuối cùng dừng tại một chỗ khá lâu, dáng vẻ như đã tìm được món đồ vừa ý. Người nữ cười vui sướng, 2 mắt cong cong mà nhìn sợi dây chuyền bằng bạc mà bạn trai mới lựa chọn để mua tặng mình, xem ra cô rất thích nó, người nam cũng vui vẻ không kém, hôn nhẹ lên má cô gái, tay sờ soạng túi quần phía sau, dự định thanh toán món hàng. Chỉ là, cái bóp da ở đó đã không thấy đâu nữa. Cậu ta hơi hốt hoảng, vội vàng tìm kiếm lại mọi nơi có thể cất chứa trên người, nhưng vẫn không tìm thấy nó. Cô gái thấy vậy cũng biết có chuyện gì xảy ra, biểu tình hơi hạ xuống một chút, trên mặt vẫn cười cười, uyển chuyển nói chuyện với người bán hàng, ý định trả lại sợi dây, tạm thời không mua nó nữa. Người bán hàng biết ý nên hơi mỉm cười, cũng không nói cái gì mang ý trách cứ hay cười chê.
Cậu con trai nhìn về phía bạn gái mình, trong mắt đầy vẻ xin lỗi, cô gái thì chỉ hơi mỉm cười mà lắc lắc đầu, nắm chặt tay người yêu hơn một chút. 2 người cùng xoay bước, muốn quay trở về.
Lúc này, một bàn tay đột ngột xuất hiện trước mặt cả 2, trong tay là một cái bóp da kiểu nam màu tím đen.
"Cái này của anh phải không?". Kèm theo là một giọng nữ còn hơi trẻ con.
"A...Phải rồi..".
"Sau này nhớ cẩn thận hơn chút là được". Nói đoạn, không đợi 2 người phản ứng gì thêm, cô bé đã nhét cái bóp da vào tay cậu ta, rồi bước nhanh rời đi cùng với một người phụ nữ trẻ.
Cả 2 lúc này mới hoàn hồn, vừa muốn chạy theo thì mới nhận ra, 2 người kia đã lẫn mất vào trong dòng người đông đúc từ khi nào, cả 2 đành phải hướng về phía ấy mà hơi cúi đầu.
"Sao không nán lại chút để người ta còn cảm ơn?". Yến vừa nhai miếng mực chiên bột, vừa thắc mắc hỏi.
"Quá phiền hà". Triệu Tuyết dứt khoát trả lời, giọng điệu không mấy để ý.
2 mẹ con lại đi thêm một vòng khu chợ, rồi men theo đường cũ mà quay trở về chỗ nghỉ trọ. Trên đường đi cũng không mấy vội vã, mà chỉ thả chậm bước chân ngắm cảnh đêm ven đường.
"Là một nơi đầy hứa hẹn". Yến hơi cảm thán, ánh mắt có chút mông lung, giọng điệu mang theo hâm mộ và hướng tới.
Triệu Tuyết chỉ cười cười mà không nói gì, đôi mắt đẹp lấp loé ánh sáng đèn hắt ra từ những cửa hiệu sặc sỡ.
2 thân ảnh đi xa dần, bóng dáng kéo dài trên mặt đất, sau đó biến mất tại một ngõ quẹo của con phố, trong cái thành phố to lớn và sầm uất này.