Chương 13: Việc khó

Lao Lung

Chương 13: Việc khó

Chương 13: Việc khó

"Ở đây! Ở đây! Chuyền qua đây!".
Trên sân cỏ, hơn chục bóng người đan xen vào nhau, đang ra sức tranh giành quả bóng tròn, độ tuổi tầm 11-12. Bên ngoài cũng có một đám lóc nhóc đang đứng xem, chúng túm tụm lại với nhau thành từng đoàn thể nhỏ, miệng không ngừng la hét, cổ vũ. Mỗi khi có một bên ghi bàn, cả đám lại ào ào hô lớn, chẳng phân địch, ta.
Chợt, có tiếng kinh hô nhỏ phát ra, quả bóng trật khỏi quỹ đạo, bay vút ra khỏi sân, lao về phía con đường xi-măng bên ngoài. Nơi này có mấy cái bệ đá được tạo hình giống với ghế ngồi, thường là chỗ cho mấy đứa học sinh ra tránh nóng. Hiện giờ, đang có mấy cụm người ngồi phân tán mà nói chuyện với nhau, có người mang theo đồ ăn vặt, cũng có cả sách vở.
" y, ây! Bạn gì ơi! Coi chừng!". Quả bóng bay nhanh về phía một người đang cúi đầu chăm chú đọc sách, kèm theo mấy tiếng hô lớn.
Mắt thấy bóng đã sắp chạm tới đầu người nọ, cả đám người nhe răng, cắn môi, biểu tình lo lắng gặp họa. "Thôi, xong…".
Người kia vẫn không có thay đổi tư thế, giống như không hề nghe thấy lời cảnh báo của đám trẻ, cũng không hay biết chuyện gì sắp xảy ra với mình.
Thế rồi, tay phải lật sách chợt dừng lại, trong chớp mắt nâng lên, lòng bàn tay mở ra, chặn đón. Quả bóng đang bay tới với tốc độ cực nhanh cứ như vậy mà nằm im thin thít trong lòng bàn tay người nọ, một chút dư lực cũng không có. Mà người kia, đầu vẫn chưa ngẩng lên, 2 mắt còn đang chăm chú nhìn vào trang sách dang dở.
Ném quả bóng to gấp rưỡi bàn tay mình về cho đám loai choai còn đang ngơ ngác trong sân, cô bé không nhanh không chậm đứng lên, đi về phía phòng học, tầm mắt vẫn chưa thoát ra khỏi nội dung của quyển "Tổng quan văn học hiện đại" trên tay.
"Uây..Là ai vậy?..Vừa rồi cũng quá kinh đi..". Đám người hoàn hồn, có đứa không nhịn được mà than.
"Tao biết, tao biết. Con Tuyết bên lớp 56 chứ ai. Cái đứa mà...Ơ, cái gì ấy nhỉ?..À, à, mọt sách. Suốt ngày xem sách ấy. Chẳng thấy nó chơi với ai bao giờ". Có đứa nhanh mồm đáp ngay.
"Đúng rồi. Bọn tao toàn gọi nó là "Người quái dị". Cả ngày im re, y chang con hến". Một người khác cũng chen vào.
"Thôi, kệ nó đi. Chơi tiếp chúng mày ơi!". Chúng lại mau chóng tiếp tục trận bóng.
Mà "con hến" trong miệng lũ nhóc giờ này đã về tới trong lớp, ngồi tại chỗ của mình mà trầm ngâm.
Cô bé đang trong tuổi dậy thì nhìn qua khá là thanh tú, mang theo chút đặc trưng của người Đông Nam Á, làn da trắng trẻo, hai mắt to tròn, lông mày hơi chếch, sống mũi thẳng mà tròn trịa, đôi môi mọng hồng. 2 bên má còn hiện ít tàn nhang nhạt màu, tạo nên một loại mỹ cảm khác lạ cho khuôn mặt còn có chút non nớt. Dáng người cao gầy, khoảng 1m4, mái tóc dài đen nhánh buộc thành đuôi ngựa đã chạm tới giữa lưng, tùy ý đong đưa, thoạt nhìn có vẻ nhỏ con, nhưng lại cho người ta cảm giác khỏe khoắn.
Giữa mày hơi nhíu, đôi mắt hờ hững nhìn ra mấy đám mây trắng trôi nổi phía ngoài cửa sổ, một tay đè lại trang sách, tay còn lại thong thả gõ nhịp trên bàn, tiết tấu đều đặn. Bộ dáng rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện gì đấy, trông y như cụ non....
4 năm trôi qua, đủ để biến Triệu Tuyết từ một người xa lạ trở nên vô cùng quen thuộc với thế giới này. Cô đã quen thuộc với con người, với hoàn cảnh, với những mối quan hệ xã hội, cũng như cái cách mà nó vận hành.
Hiện tại, cô đang sống tại một đất nước thuộc khu vực Đông Nam Á, nằm trong "Hành tinh xanh", được bao trùm bởi "Hệ Mặt Trời". Nơi đây đã trải qua gần 4,000 năm lịch sử, chỉ mới bước vào thời kỳ củng cố và phát triển sau hòa bình được 25 năm. Cho nên, so sánh với một số nước, chỉ có thể coi là "đang phát triển", thậm chí là "chậm phát triển".
Thiên Bình là thành phố nằm ở phía cuối khu vực trung bộ của đất nước, kinh tế cũng được coi là ổn thỏa so với mặt bằng chung, thu nhập chủ yếu là từ các khu công nghiệp, công nhân chiếm phần lớn trong cơ cấu lao động, thường là người từ nơi khác di chuyển tới. Xa hướng về phía Nam là vựa nông nghiệp lớn nhất nhì cả nước, quê nhà của Yến chính là như vậy.
Thời đại này, thông tin qua lại trở nên nhanh chóng và dễ dàng nhờ các phương tiện truyền thông, cuộc sống hằng ngày cũng vô cùng tiện lợi, phong phú. So sánh với thế giới trước đây mà Triệu Tuyết từng sống, có lẽ phải hơn nhau tới cả ngàn năm phát triển. Đó là còn chưa kể đến điều tuyệt vời nhất, đó là cô đang được hưởng thụ mọi thứ trong hòa bình. Đã không còn những ngày phải giành giật, lo lắng bữa cơm nay mai, không còn những ngày phải hãi hùng khiếp vía trốn tránh người khác chém giết làm liên lụy, cũng chẳng còn những buổi tập luyện rách thịt thấy xương, hay những lần giao tranh đẫm máu ngươi chết ta sống với địch quân. Giờ đây, thay vì phải ngày đêm căng chặt thần kinh, chuẩn bị cho tình huống tệ nhất, không biết khi nào mình sẽ trở thành thi thể dưới đao kiếm của người khác, cô đã có được những giấc ngủ ngon thật yên bình. Điều này cũng làm cho tâm tình của cô trống trải, thoải mái hơn rất nhiều, chỉ duy nhất sự cách biệt trong linh hồn, nói khác ra chính là tuổi đời thực tế, khiến cô thực sự không thể hòa đồng được với đám "đồng lứa" ở đây.
"Chương trình học cấp 2 ta đã thông suốt, đã có thể sử dụng thành thạo, cấp 3 cũng đã hiểu được 1, 2 phần. Chỉ tiếc là, tới giờ vẫn chưa tìm được nơi nào cho phép việc học nhảy lớp ở thành phố này...Có lẽ nơi khác sẽ có, nhưng như vậy lại phải xem xét tới việc thay đổi nơi ở. Không biết mẹ có đáp ứng hay không..Còn cả ông bà dưới quê nữa. Aiz..". Cô không nhịn được mà hơi thở dài.

"Thùng! Thùng! Thùng!..".
Trống trường vang lên từng hồi, báo hiệu giờ tan học, lũ trẻ con nhanh chóng ùa ra ngoài cổng trường, nhanh chóng chạy đến chỗ bố mẹ đang đứng đợi chúng.
Hương sắp xếp xong đống tài liệu trên bàn, vừa bước ra ngoài cửa phòng học đã trông thấy thân ảnh nhỏ xinh quen thuộc đứng ở cuối hành lang, dáng vẻ rõ là đang chờ cô.
"Tuyết!". Cô hơi gọi, miệng mỉm cười. 4 năm trôi qua, cô giáo trẻ nay đã càng thêm thành thục, cũng càng thêm chút xinh đẹp.
"Mẹ nuôi". Triệu Tuyết híp mắt, cười nhìn cô. Đây là kết quả sau một lần 2 bà mẹ nhậu xỉn vì chúc mừng cô đạt giải nhất học sinh giỏi mà ra, không trải qua thương lượng, mà cô cũng không có phản đối, dù sao thời điểm chưa tỉnh lại, đối với cơ thể này mà nói, Hương thực sự giống như người mẹ thứ 2 vậy.
"Sao còn chưa về nhà? Chờ mẹ làm gì? Hôm nay chẳng phải đã dặn con là cứ về trước đi rồi sao". Hương vừa đi phía trước vừa hỏi.
"Hì hì. Là có việc muốn nhờ mẹ nuôi giúp con một chút đó mà".
"Nói nghe xem nào".
"Sắp tới thi chuyển cấp rồi. Con muốn tìm nơi nào đó có thể học nhảy cóc. Mẹ cũng biết khả năng của con rồi, con không thể cứ từ từ từng lớp một, từng lớp một mà học lên như vậy được nữa. Vừa tốn thời gian, lại vừa tốn tiền bạc, quá không đáng giá".
"Vả lại, con cũng muốn nhờ mẹ nuôi nói chuyện với mẹ con giúp con, xem như là làm công tác tư tưởng cho bà ấy. Mẹ nuôi nói thì mẹ con chắc chắn đồng ý tới 8 phần 10 rồi".
"Theo mẹ biết thì ở Thiên Bình này không có trường cấp 2 nào cho phép học nhảy cóc cả. Con lo lắng nếu muốn học như vậy thì 2 mẹ con phải thay đổi chỗ ở phải không?". Hương đẩy ly nước tới trước mặt cô bé, đưa ra câu hỏi nhưng rõ ràng là khẳng định. Trình độ của đứa bé này chẳng phải cô là người rõ ràng nhất sao, đống sách vở và kiến thức cấp 2, cấp 3 kia chẳng phải tự nhiên trên trời rơi ra đâu.
"Được rồi. Chuyện này cứ để mẹ lo. Gì chứ việc học và phát triển của con là trên hết. Cứ an tâm mà về nhà đi".
"Hì hì. Cảm ơn mẹ nuôi, mẹ nuôi nhất quả đất". Triệu Tuyết ôm lấy Hương một chút từ phía sau, rồi nhanh chóng biến mất tăm ngoài cửa phòng làm việc.
"Ai, con bé này..". Hương cười cười than nhẹ.