Chương 11: Trở về

Lao Lung

Chương 11: Trở về

Chương 11: Trở về

Triệu Tuyết chỉ thấy lúc này trong đầu mình vô cùng đau nhức khó chịu, xen lẫn cảm giác chóng mặt như người bị say rượu vậy.
"A..A a..Mẹ kiếp!..Vẫn chưa chịu ngừng nữa sao..Bà đây muốn chết…Aaaa..".
Đôi mắt đứa trẻ đang nằm trên giường bệnh đột nhiên mở bừng ra, không hề có chút báo hiệu trước, làm cho cậu hộ lý trẻ giật nảy người. Trong đôi mắt đó đầy rẫy tơ máu đỏ tươi đan xen, 2 đồng tử đen láy sâu thăm thẳm, lại ẩn chứa cảm giác rét lạnh đến gai người.
Gương mặt lạ lùng xuất hiện trước mặt làm Triệu Tuyết không khỏi hơi ngẩn ra đôi chút. Nhận thấy người nọ dường như đã bị mình dọa khiếp, cô từ từ khép lại 2 mắt, cảm nhận sự mệt mỏi đang dâng lên từ cơ thể này.
"Ta vẫn còn sống..Bằng cách nào đó..Thật là còn sống…". Mặc kệ cảm giác đau đầu chóng mặt, cũng mặc kệ sự suy yếu của cơ thể, cô nhẹ hô hấp chút không khí, cảm nhận tia nắng ấm chiếu vào qua cửa sổ, mừng rỡ mà khẳng định....
Cậu hộ lý giờ này mới hoàn hồn, nhanh chóng lấy lại hô hấp, hít vào thở ra mấy lần thật nhanh chóng, cổ họng còn nuốt xuống một ngụm lớn.
"Thật khiếp người…". Lấy tay quệt đi đám mồ hôi lạnh trên trán, mặc kệ phía lưng áo bên trong còn ướt đẫm, cậu ta nhanh chóng chạy ra ngoài phòng bệnh, muốn thông báo cho bác sĩ và người nhà của bệnh nhân.
Không lâu sau đó, từ bên ngoài truyền tới tiếng bước chân có chút vội vã, rồi vài người lần lượt xuất hiện trước cửa phòng bệnh. Dẫn đầu là một người phụ nữ trung niên mặc quần áo bác sĩ, theo phía sau bà là bố mẹ Trần cùng với Yến.
"Bác sĩ Hà. Con bé thật tỉnh rồi sao? Không có vấn đề gì chứ ạ?..". Yến vừa bước nhanh bữa hỏi ra miệng, giọng nói tràn đầy lo lắng, trong đó còn có chút vui mừng, 2 ông bà Trần cũng chẳng khác là bao nhiêu.
"Mới vừa rồi không phải nghe được hộ lý báo sao? Tôi cũng đâu biết tình huống thực tế. Mà, chúng ta chẳng phải đang đến đấy sao. Xem một cái là biết". Bà bác sĩ hơi nhíu mày đáp lời, có chút ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc.
4 người cứ vậy mà một đường đi vào phòng bệnh, hướng tới chiếc giường nhỏ đặt sát cửa sổ trong góc.
Đập vào mắt là cảnh đứa trẻ nhỏ đang ngồi dựa lưng vào thành giường, biểu tình đầy suy yếu, một tay đặt trên bụng, tay kia đặt trên bệ cửa sổ, đầu hơi nghiêng, hướng ra phía bên ngoài chấn song, đôi mắt nhìn chăm chú, miệng hơi nhếch cười. Chút ánh nắng len lỏi qua hàng cây, xuyên qua song ngăn, chiếu vào trên người nó, làm cảnh tượng có chút đẹp đẽ khó diễn tả.
"A...h..bé tỉnh rồi kìa bố mẹ ơi. Tỉnh thật rồi". Yến hô thành tiếng nhỏ, nắm lấy tay mẹ Trần không ngừng giật giật mấy cái liên tiếp.
"Rồi rồi. Tỉnh là tốt rồi..Để bác sĩ Hà kiểm tra cho cháu nó đã..". Bố Trần ngăn một chút 2 mẹ con đang định chạy tới chỗ Tuyết, giọng ông như thở phào nhẹ nhõm.
Nhận thấy có tiếng ồn, Triệu Tuyết mau chóng thoát ra khỏi thế giới riêng, quay đầu lại mà nhìn 4 người mới tới, biểu tình bình tĩnh. Hiện giờ, cô đã hoàn toàn tiếp thu toàn bộ ký ức của "bản thân" mình ở thế giới lạ lẫm này. Tuy chiếm phần nhiều là những khoảng trống không, những đoạn hình ảnh mơ hồ, nhưng thứ quan trọng vẫn còn bảo lưu lại thật rõ nét.
"M..a..M.a..Me..Mẹ.."...
"O...n.g..On..g..Ông...Ba..Bà"..
Một loạt âm thanh non nớt, suy yếu chậm rãi phát ra từ miệng đứa trẻ đang nằm dựa người trên chiếc giường bệnh kia. Tuy rằng nó thật nhỏ bé, nhẹ tễnh, nhưng đối với 3 người kia thì hiệu quả không khác gì sét đánh giữa trời trong. Cả 3 ngây người, không tin tưởng vào điều mới xảy ra.
"A..a..Aa..AAAAAAAAAAA!". Yến hét lên một tràng dài âm thanh, tràn đầy sự mừng rỡ và bất ngờ.
"Bé nói!..Bé nói!...Bé nói trọn kìa bố mẹ ơi! Bé kêu con, kêu cả ông bà nữa..AAAA!..". Cô dùng sức lắc mạnh tay mẹ Trần, miệng không ngừng kêu, 2 mắt ướt nhòe.
"Nghe rồi. Nghe rồi..". Bà Trần cũng một dạng y chang.
"Im mồm! Để cho người khác nghỉ ngơi! Thể thống thế hả!..". Ông Trần tát một cái vào đầu Yến, gằn giọng, thành công cắt ngang cơn điên của cô con gái, tuy rằng mắt ông cũng đã đỏ hoe.

Một lúc sau.
"Kiểm tra không có vấn đề gì, cơ thể trên cơ bản đã hoàn toàn ổn định. Nhiều bồi bổ mấy ngày là có thể xuất viện rồi". Bác sĩ Hà xem xét thông tin trên tờ giấy báo cáo, không nhanh không chậm nói với cả nhà.
"Vâng. Cảm ơn bác sĩ rất nhiều ạ".
3 người tiễn đi bác sĩ rồi quay lại nơi giường bệnh của Tuyết.
"Cảm thấy trong người thế nào? Có muốn ăn uống cái gì không? Có muốn đi vệ sinh không?..". Yến nắm lấy đôi tay nhỏ nhợt nhạt, lo lắng hỏi dồn mấy câu.
Triệu Tuyết-trẻ con-chỉ nhìn cô đầy nhu hòa, miệng cười mỉm mà nhìn cô nói chuyện, sau đó hơi gật đầu.
"Ch.a..o..Cháo..".
"Bé muốn ăn cháo! Bé muốn ăn cháo!!!". Cô lại không tự chủ cao giọng hô.
"Câm họng! Còn không mau đi ra ngoài mua!". Và lại ăn một tát của bố Trần.
Sau đó lẹt đẹt chạy ra ngoài phòng, nhìn hướng có vẻ là đi xuống căn-tin bệnh viện.
"Con còn mệt nhiều lắm không? Có cần phải truyền nước tiếp không?..". Bà Trần phe phẩy quạt, quạt cho cô cháu gái mấy cái.
Triệu Tuyết chỉ mỉm cười mà lắc lắc đầu.
"Con cần cái gì thì cứ nói cho chúng ta nhé. Đừng có lo lắng gì hết". Ông Trần cũng nói chêm vào....
Vài ngày cứ như thế trôi qua, Triệu Tuyết cũng dần khỏe hơn, đã có thể xuống giường đi lại, cô cũng quen dần với việc nói chuyện bằng thứ ngôn ngữ mới này. Lúc đầu còn hơi lắp bắp, nhưng hiện giờ đã có thể trọn vẹn hoàn thành một câu thoại ngắn, xem ra lưu loát sử dụng cũng không mấy xa vời.
Cũng trong khoảng thời gian này, từ miệng mọi người cô mới biết, lúc đó trú mưa đình, không hiểu sao lúc trời sắp tạnh thì lại có tiếng sấm cực lớn, sau đó cô bị ngất xỉu. Một lần chính là 4 ngày không tỉnh, nên mới có việc mở mắt ra là ở trong bệnh viện sau đó.
Nhưng có một điều khá kỳ lạ, đó là không ai nhớ rằng, bọn họ từng cùng một người khác nữa-một người đàn ông-đứng chung dưới mái đình ngày đó. Phảng phất giống như người đó không hề tồn tại trong trí nhớ của 3 người vậy.
Triệu Tuyết lại hơi gợi lại chuyện xảy ra trên núi lúc trước, cuối cùng đưa ra kết luận, chỉ có một mình mình là còn nhớ tới sự tồn tại của người nọ. Đời trước, cô cũng gặp qua rất nhiều chuyện, nhưng chưa từng đụng phải điều gì tương tự. Điều này làm cô có chút hoang mang và nghi hoặc.
"Việc bản thân ta còn sống, và còn sống khỏe mạnh ở thế giới này, đã là không thể tưởng tượng. Vậy thì, có chuyện kỳ lạ hơn xảy ra cũng không phải là không thể chấp nhận được..". Cô cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
"Điều cần làm bây giờ là phải xác định con đường tương lai của bản thân. Ta đang ở trong tình cảnh nào? Ta muốn làm gì? Ta nên sống như thế nào? Ta có những gì? Ta lại cần những gì?..Quá nhiều thứ cần phải xem xét..". Vứt chuyện người kia ra sau đầu, cô nhìn ra ngoài cửa sổ mà trầm tư.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi mặt đất, xa xa đâu đó lại vang lên lảnh lót tiếng chim, khung cảnh thật sự thanh bình.
"Thời đại hòa bình này thật sự quá tốt..". Cô mỉm cười than nhẹ.
Thế nhưng, chính cô cũng không hề biết, vẫn còn khuyết thiếu vài sự việc vô cùng quan trọng trong ký ức mà cô cho là đã đầy đủ của mình. Đó chẳng qua chỉ là thứ "ký ức" mà cô được người ta cho phép ghi nhớ lại mà thôi, cũng giống như việc dân đen tầng chót ngày xưa chỉ có thể nghe người ta nói mà biết tới Hoàng đế là ai ai đó, thực đã bao giờ được một lần thấy mặt. Bởi vì, không cần phải biết, và, cũng không có tư cách để biết.