Chương 10: Biến cố

Lao Lung

Chương 10: Biến cố

Chương 10: Biến cố

Thứ 7.
Hết ngày hôm nay là 2 mẹ con sẽ phải quay trở lại Thiên Bình để tiếp tục học tập và làm việc, Yến hơi có chút tiếc nuối.
"Lúc đi làm sao thấy thời gian trôi qua lâu ơi là lâu, mà cứ chơi chơi thì mới tí đã hết ngày rồi..Ôi, rõ chán..".
"Nếu không muốn thì xin nghỉ làm trên ấy, về đây mà sống. Tao cũng không phải nghèo tới nỗi không nuôi nổi tụi bay". Bố Trần vừa nuốt xuống mấy miếng cơm, không để tâm nói.
"Phải rồi. Ở không được thì về đây. Mẹ với bố mi còn khỏe lắm, chưa chết sớm được đâu". Bà Trần cũng nói hùa theo chồng, tay vẫn đều đều đút cơm cho bé Tuyết.
"Hì hì, con biết rồi mà. Con chỉ than thở một chút chút xíu thôi ý mà. Con gái bố mẹ cũng đâu phải loại ăn không được khổ cực đâu"..
"Cơ mà, nếu tương lai không phát triển được thì đúng là phải nhờ tới bố mẹ trợ giúp à". Yến một bên xới thêm cơm cho bố, một bên cười cười đáp lại mẹ.

Lúc Yến và bố Trần tới chân núi thì chỗ này đã có khá đông người tụ tập, mọi người đứng tụm lại với nhau thành từng đoàn thể nhỏ, lắng nghe người bên Hợp tác xã phân bổ công việc. Phía xa, lục tục còn có người đang hướng nơi đây mà đi tới, hôm nay đúng là ngày thu hoạch trái cây trên núi.
"Chút nữa đi sát vào đấy. Người đông dễ đụng chạm, cẩn thận đôi chút". Ông Trần nhắc nhở cô con gái, mặc dù đây cũng chẳng phải lần đầu tiên 2 bố con cùng làm việc.
"Dạ, con biết rồi mà". Yến hì hì cười.
"Rồi, rồi. Mọi người nhớ kỹ mấy thứ tôi vừa nói rồi nhanh chóng hoàn thành công việc nhé. Đầu giờ xe bên lái buôn sẽ tới nên phải đảm bảo có đủ hàng cho họ chạy sớm". "Mấy ngày nay ông trời có vẻ trúng bệnh, mưa gió thất thường nên bà con cố gắng nắm chặt thời gian thu hoạch đấy". Thấy mọi người có vẻ đã tới đông đủ, người đàn ông đại diện bên Hợp tác xã phổ biến lại một lần mấy việc cần làm rồi thúc đẩy bắt đầu công việc hôm nay.
Mọi người mang vào quần áo chuyên dụng, lấy dụng cụ được phân phát rồi lần lượt bước chân lên núi.
"Thời tiết gần đây có vẻ hơi lạ. Chẳng bão gió gì mà mấy hôm này ông trời cứ đổ mưa thất thường. Mà mỗi lần mưa cũng chẳng biết đâu mà lần. Đã vậy kỳ quái nhất là, mưa to cỡ nào cũng không thấy xuất hiện một chút sấm sét".
"Ai nói không phải đâu chứ. Thời điểm này trong năm, chỗ chúng ta không nên gặp mưa to như vậy. Đống chăn màn mới giặt phơi không khô nổi, làm bà nhà tôi than thở suốt..Aiz...".
"Đúng đó, đúng đó"....
Phía trước thi thoảng có tiếng trò chuyện truyền vào tai Yến, làm cô không tự chủ được mà dâng lên chút tò mò.
"Không phải suy nghĩ nhiều. Lo làm việc nhanh chóng là được". Bố Trần khẽ nói.
"Ò..vâng". Cô cũng mau quên đi mấy chuyện huyên thuyên mới nghe được mà bước theo chân ông.

Yến đặt giỏ trái cây cuối cùng xuống đất, đẩy nó nằm sát vào chỗ đống giỏ đã sắp xếp phía trước, khắp nơi là hương vị thơm ngọt của trái cây chín. Cô lấy khăn treo bên vai lau đi đám mồ hôi mệt nhọc, vặn nắp chai nước khoáng mới lấy được, đưa lên miệng tu một ngụm dài.
"A...Thoải mái!..". Vị nước ngọt có gas lạnh lạnh làm cô phà ra một hơi thích thú.
Phía xa xa, mấy chiếc xe tải xếp hàng đậu lại bên đường, có người đang không ngừng sắp xếp trái cây mới hái vào thùng đựng chuyên dụng, cũng có người đã bắt đầu vận chuyển chúng lên xe.
Thu lại tầm mắt, Yến ngồi bệt xuống dưới đất nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ đợi bố Trần bên kia xong việc.
Cô ngước nhìn bầu trời trong xanh, thả hồn bay theo mấy đám mây trắng xóa.

Ôm con gái nhỏ vào lòng, Yến chụt chụt hôn lên má nó mấy cái.
"Sao mẹ với bé lại tới đây? Nhà có việc gì hay sao ạ?". Cô hỏi mẹ Trần.
"Việc thì không có. Chỉ là 2 bà cháu ở nhà hơi buồn chán, nhân có xe của chú Cảnh đi qua đây nên 2 bà cháu đi nhờ luôn. Cho bé nó ra đây chơi một lúc". Bà cười cười trả lời rồi cùng ngồi xuống chờ chồng mình xong việc.

"Đi. Về thôi". Bàn bạc xong đâu đấy với bên Hợp tác xã, ông Trần trở lại bên chỗ mấy mẹ con, bế lên bé Tuyết rồi dẫn đầu mọi người thẳng hướng về nhà mà bước đi.
Trên đường quay về, lúc đi ngang qua con sông nhỏ, trên đầu mọi người bắt đầu lấm tấm xuất hiện mấy giọt nước mưa, chúng nhanh chóng tụ lại mà rơi xuống mặt đất.
"Vào đình trú một lát". Mọi người ghé vào mái đình cạnh đó mà chờ mưa tan.
"Kỳ lạ..Không mây không gió, cứ vậy mà mưa...mấy ngày nay toàn là như thế này. Hay ông trời bị bệnh thật?..cũng may việc đã xong đâu vào đấy". Bố Trần nhìn trời, hơi nhăn mày lẩm nhẩm.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, mây đen vần vũ, có vẻ như sẽ lại là một cơn mưa kéo dài.

Trong màn mưa mờ ảo, một bóng người xuất hiện. Người nọ chợt dừng lại bước chân một chút, xoay người đi tới chỗ mái đình.
Người đàn ông khoảng 25-26 tuổi, gương mặt bình thường, áo sơ-mi trắng ngắn tay, quần jean hơi cũ màu, trên tay còn xách theo một chiếc cần câu và mấy cái giỏ tre nhỏ. Anh ta rửa sạch chút bùn đất bám vào đế giày, tháo cái lá khoai môn che mưa rõ to trên đầu xuống, không nhanh không chậm đặt đống dụng cụ của mình sang một bên, rồi mới đặt chân lên chỗ hiên đình.
Khẽ gật đầu mỉm cười chào hỏi mấy người tới trước, anh ta đi vào một góc hiên, đứng lẳng lặng nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Yến cùng với bố mẹ cũng khẽ gật đầu chào hỏi người nọ, rồi cũng không để ý đến nữa, chỉ có đứa trẻ nhỏ vẫn phóng tầm mắt vô định của nó vào cảnh vật nơi góc hiên, bao gồm cả thân ảnh lạ mặt kia.

Mưa nhỏ dần, bầu trời hơi có chút ánh sáng trở lại.
Người đàn ông cầm lấy đồ vật của mình, mang lên cái "nón" lá khoai, trông như sẽ rời đi trước. Khi sắp đi qua chỗ mấy người nhà Yến, anh ta dừng bước, quay người lại, đi tới chỗ họ.
Người nọ đứng trước mặt Yến, mắt nhìn đứa trẻ trên tay cô, miệng hơi mỉm cười. Sau đó, anh ta móc trong túi áo của mình ra một cây kẹo mút nhỏ, giắt vào tay nó.
"Là một đứa trẻ khá thú vị". Nói xong, cũng không đợi mọi người phản ứng, người đàn ông đã nhanh chóng xoay người, chuẩn bị vượt ra bên ngoài.
Ngay lúc này, toàn bộ thế giới xung quanh như bị làm chậm lại vô số lần rồi hoàn toàn ngừng hẳn. Bóng đêm dần dần bao trùm khắp mọi nơi, khung cảnh trở nên tối đen như mực. Nhưng hiển nhiên, chẳng ai có cơ hội cảm nhận những việc thần kỳ đang diễn ra, vì thời khắc này, tất cả đã bị ngưng đọng lại.
Không, phải nói là hầu như tất cả. Bởi vì, còn có một người vẫn có thể hoạt động như bình thường.
"Ha! Cuối cùng cũng chịu xuất hiện". Người đàn ông nọ nhìn lên bầu trời tối đen, đoán được điều gì đó mà khe khẽ nói, trong giọng điệu có chút vui vẻ.
Sau đó, lại một màn thần kỳ khác xuất hiện. Chỉ thấy trên người anh ta chớp lóe mấy lần, một bóng người từ trong cơ thể dần ngưng tụ thành hình rồi bước ra khỏi đó một bước, còn cái cơ thể phía sau trở nên mờ đi rồi tan thành từng điểm sáng nhỏ mà biến mất.
Người mới xuất hiện có thân hình giống hệt với người ban đầu, hắn mặc một thân quần áo có chút tương tự với trang phục của dân công sở hiện đại, bên ngoài là áo khoác dài, chỉ thuần một màu đen. Trên mặt đeo mặt nạ trắng trống không, không có họa tiết, cũng không có ngũ quan, tóc đen dài tùy ý xõa sau lưng, trông khá quỷ dị.
Tiếp đó, trong không gian bên cạnh người nọ liên tục xuất hiện những vòng sóng gợn vặn vẹo, giống như khi giọt nước rơi vào mặt hồ tĩnh lặng tạo ra vậy. Từ bên trong những vòng sóng gợn đó lục tục xuất hiện vài thân ảnh, có nam, có nữ, tổng cộng 4 người. Họ ăn mặc tương tự như người nọ, chỉ là không có che mặt nạ mà thôi.
"Đội trưởng, nhận được thông tin bên Lục Vân truyền tới. Nơi đó có dấu hiệu va chạm, mục tiêu lần này đã xuất hiện". Một cô gái trẻ tuổi hướng về kẻ đeo mặt nạ mà nói.
"Đi thôi". Người nọ đưa ra quyết định, hắn nói xong rồi đưa hai tay về khoảng không trước mặt, co ngón tay lại thành trảo, làm động tác kéo cửa mà hướng ra 2 bên vạch một cái. Chỉ nghe "rẹt" một tiếng, không gian bị xé mở ra một cái khe khá lớn, đủ để 2 người cùng lúc chen vào, bên trong tối đen và sâu thẳm.
Dẫn đầu bước vào "cánh cổng" mới mở ra, trên tay người nọ dần xuất hiện một thanh kiếm dài, vỏ kiếm màu đỏ thẫm, khí lạnh tỏa ra bốn phía. Những người tới sau cũng theo đó mà lần lượt bước chân vào "cổng".
Cái khe dần dần khép lại, hình ảnh bên trong mờ đi, muốn biến mất....
Chợt, từ bên trong cái khe truyền ra một âm thanh đầy ngạc nhiên.
" y?..Đúng là ngoài ý muốn thật nha...Ahahah..".
Lúc sắp hoàn toàn rời đi, trong lòng bỗng có chút cảm giác, người nọ liếc mắt nhìn lại. Xuyên qua thời gian, không gian, hắn thấy được một đôi mắt tròn xoe đang nhìn chằm chằm vào nơi này. Hiển nhiên, hắn chưa hề chú ý đến, ngoài đám người mình ra, ở đây còn có một sinh vật khác dường như không bị "Phong" ảnh hưởng - một đứa trẻ!
Hắn không biết đứa bé kia ngay từ đầu đã không bị định trụ, hay là giữa chừng mới thoát ra. Dù sao thì, chúng đều không hề thích hợp. Việc bất ngờ này làm cho hắn nhất thời nổi lên hứng thú.
"Bản thân ngươi tuy có chút đặc biệt, nhưng không ngờ lại vượt xa dự tính của ta. Cũng coi như là có duyên..Tặng ngươi một món quà nho nhỏ. Mong rằng trong tương lai sẽ còn gặp lại". "Tự dưng lại có chút mong đợi a.. Hah!..".
Người nọ hướng về phía đứa trẻ bên kia "cổng" mà búng tay một cái.
"Tách!". "Ngủ ngon!"...
Tuyết chỉ cảm thấy mọi thứ bỗng trở nên mơ hồ, đôi mắt không chịu được mà dần dần khép lại, sau đó mất đi ý thức.