Chương 9: Mộng

Lao Lung

Chương 9: Mộng

Chương 9: Mộng

3 bóng người xuất hiện dưới chân núi. Cơn mưa qua đi, những hàng cây xanh được tắm rửa sạch sẽ đám bụi bặm, đâu đó trên mặt đất là những vũng nước trong vắt, không khí tràn đầy hơi ẩm và sự mát mẻ.
"Mưa lâu thật. Đã gần 11h rồi. Tranh thủ về nhanh còn ăn trưa. Giờ này ở nhà chắc mẹ nó cũng làm xong cơm nước rồi". Bố Trần móc trong túi áo ra cái đồng hồ quả quýt nhỏ đã cũ màu, nhìn thời gian một chút mà lẩm nhẩm.
Ông vươn tay, xách giỏ trái cây lên, muốn tiếp tục bước chân.
"Để con bế con bé cho. Bố nghỉ chút đi". Yến nói, rồi cũng không đợi ông trả lời mà đã nhanh chóng ôm lấy đứa trẻ đang mắt nhắm mắt mở gật gù trên tay ông, chuyển qua phía mình.
"Rách việc". Bố Trần hơi xùy một tiếng nhưng cũng không từ chối, hiển nhiên tay ông cũng mỏi rồi....
Băng qua con đường cũ ướt nhẹp, chốc chốc lại bắt gặp mấy đứa trẻ choai choai mang theo giỏ tre hay thùng nhỏ chạy qua chạy lại, biểu tình tràn đầy vui thích. Chúng mò mẫm, tìm kiếm thứ gì đó trong những vũng nước mưa mới đọng, những lùm cỏ nghiêng ngả ở ven đường.
"Bắt cá thì bắt cá. Cẩn thận ao chuôm nước lớn". Ông Trần cứ gặp một đám lại dặn dò một lần. Mặc dù đa phần bọn trẻ nơi này biết nghịch nước, bơi lặn từ rất sớm, nhưng cẩn thận chẳng bao giờ là thừa cả, chẳng phải người ta vẫn hay nói người chết đuối chủ yếu là người biết bơi đấy sao. Với lại, trẻ con ham chơi, có biết để ý cái gì đâu, nhiều nhắc nhở chúng một chút cho an tâm.
Cứ vậy một đường mà về đến nhà. Yến ôm Tuyết đi về hướng phòng ngủ, đứa trẻ đã say giấc từ lâu, hai tay nó còn đang ôm chặt lấy eo mẹ mình, đầu nhỏ gục vào vai cô, mắt nhắm tịt, hơi thở đều đặn. Cô nhìn khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu, nụ cười hiện trên mặt tràn đầy sự yêu thương. Yến thả chậm bước chân, nhẹ nhàng đặt bé lên giường, tận sức không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của đứa trẻ....
Xung quanh là khoảng không đen tối vô biên vô hạn, đứa trẻ đứng lặng yên, vẻ mặt trì độn, hoặc nói đúng hơn là chẳng có biểu tình gì trên đó cả. Nó cứ đứng yên không động đậy như thế một lúc lâu, rồi mới từ từ cất bước tiến về phía trước mặt, cứ vậy mà đi mãi, đi mãi trên "con đường" không có điểm cuối cùng ấy. Theo thời gian trôi qua lâu dần, xung quanh đứa trẻ bắt đầu xuất hiện những điểm sáng bé nhỏ không đồng nhất, chúng chớp lóe thứ ánh sáng ảm đạm, không rõ ràng. Tựa như những vì sao trên bầu trời đêm, ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cố gắng phát ra chút mỹ lệ ngắn ngủi, trước khi mãi mãi tan biến vào trong vũ trụ vô cùng tận. Nhưng màn biểu diễn của chúng chẳng thể đổi lấy chút chú ý nào của vị khán giả nhỏ, cô bé cứ tiếp tục bước đi, không có chút phản ứng nào dư thừa, đôi mắt nhìn lăm lăm khoảng bóng tối trước mắt một cách vô định.
Lại qua thêm một đoạn đường dài, xen lẫn bên trong những "vì sao" lấp lánh kia là những mặt gương. Chúng có hình dáng, kích thước không giống nhau, duy nhất điểm chung chính là đều bị khuyết thiếu và vỡ nát. Hình ảnh đứt gãy, hỗn loạn liên tiếp xuất hiện trên những mặt gương đó, muôn hình vạn trạng, đôi lúc còn có sự trùng lặp, chỉ duy là không có âm thanh nào phát ra.
Lần này, có vẻ như chúng đã thành công làm cho đứa trẻ chú ý tới mình. Cô bé dừng chân lại, lặng im mà đứng xem những hình ảnh lộn xộn chớp lóe, trong mắt hiện lên sự mê mang.
Không biết lại qua đi bao lâu, thân hình nho nhỏ nọ thoáng có chút run rẩy. Cô bé chầm chậm cúi đầu xuống, tay sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, mắt nhìn nó chằm chằm một hồi. Sau đó, bé ngồi xuống "mặt đất", hai tay ôm vòng lấy đầu gối, mắt có chút mơ màng, miệng ngáp mấy cái rồi cứ thế nhắm mắt lại mà ngủ mất....
Miệng nhỏ hơi chóp chép phát ra âm thanh, con bé quơ quơ tay sờ soạng, tìm kiếm xung quanh trong chốc lát. Không cảm nhận được sự hiện diện của người quen thuộc nào đó, đôi mắt đang khép chặt hơi động động rồi chậm rãi mở ra. Nó ngơ ngác ngồi dậy, trong ánh mắt là sự mơ màng xen lẫn chút hoang mang. Sau đó, có chút ánh nước từ khóe mắt cô bé tràn ra rồi trượt dài xuống cằm.
"Ôi, ôi. Sao lại thế này..? Cháu ngoan của bà làm sao thế?..Đứa nào bắt nạt cháu? Để ta đập cho nó một trận..". Vừa mở cửa vào phòng, hình ảnh đáng thương của đứa bé làm mẹ Trần có chút luống cuống.
Bà nhanh chóng dỗ dỗ cháu gái nhỏ, dùng khăn mặt vắt qua nước ấm mà nhẹ nhàng lau mặt cho bé, sau đó mới ôm nó ra ngoài phòng....
"Kẻ bắt nạt" lúc này đang ở trong chợ làng chậm rãi lựa chọn ít thức ăn cho bữa tối. Buổi trưa ăn cơm xong, Yến theo bố Trần ra ngoài đồng kiểm tra, ông muốn nhìn tình hình ruộng lúa sau cơn mưa lớn hồi sáng. Hai người đã xong việc được một lúc, đang trên đường trở về nhà, thuận tiện đi qua chợ mới ghé vào một chút....
Bước vào nhà, trước mắt là cảnh tượng bà ngoại một bên vừa đút cháo, vừa kể chuyện huyên thuyên cho cháu gái nghe, thỉnh thoảng lại quạt quạt cho đứa bé.
Thấy được 2 bố con trở về, bà Trần hơi làm động tác đứng lên.
"A. Cái đứa hư này về rồi. Dám bắt nạt cháu của bà à. Đánh cho mày chết". Bà dùng cây quạt trên tay chỉ vào phía Yến,trong không khí đập đập mấy cái.
"Ui, ui. Không đánh, không đánh. Đánh chết rồi buổi tối bé không có ai ôm ngủ đâu". Yến hơi lùi lại, cười khặc khặc, giả vờ mà ôm lấy đầu.
Đứa nhỏ nhìn 2 người đùa nghịch, trong đáy mắt có chút vụn sáng lấp lóe.
"Ấu trĩ..". Ông Trần thả con cá chép mới mua vào chậu rửa, chuẩn bị dùng nó làm món mặn tối nay, thoáng nhìn vào trong nhà, hơi nhếch miệng nói nhỏ....
Mấy ngày tiếp theo cứ thế bình thản mà trôi qua. Đối với hai mẹ con Yến mà nói, đây là một khoảng thời gian thư giãn tuyệt vời. Người lớn không cần phải lo lắng bôn ba bên ngoài, không phải tính toán chi li bữa nay bữa mai, không phải nhìn mặt người khác mà cư xử. Kẻ nhỏ không phải đau khổ trên lớp học tập, không phải bị người khác làm thành đề tài nói chuyện, cũng sẽ không có ai bắt nạt, ức hiếp nó. Vì, có gia đình ở đây.
"Cứ thế này thật tốt a..Aiz". Yến hơi cười khổ, ngắm nhìn bầu trời cao xanh mà than nhẹ một tiếng.