Chương 7: Về quê

Lao Lung

Chương 7: Về quê

Chương 7: Về quê

6h30 sáng.

Chiếc ô tô khách màu xanh treo biển số Bắc-Nam hơi dừng lại ven đường, đón vị khách mới đặt bước lên xe. Người nọ đưa tiền cho cậu thanh niên đứng cạnh cửa lớn rồi nhận lấy tấm vé, rảo bước chân về chỗ ghế ngồi của mình. Phần phía đầu và giữa xe đã có không ít người ngồi, có người ngồi một mình nhắm mắt nghỉ ngơi, có chút người lại đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Trong xe đủ các loại mùi vị hỗn tạp, cũng may còn có cửa sổ thông khí, cho nên cũng không thực sự đến nỗi quá tệ. Ngồi ở khu vực giữa xe, gần cửa sổ, một đôi lớn nhỏ đang dựa sát vào nhau. Nói đúng ra là, đứa bé gái nhắm chặt mắt, nghiêng đầu dựa vào cánh tay người phụ nữ trẻ, biểu tình có vẻ mệt nhọc, người kia một tay nắm lấy tay đứa trẻ, tay còn lại cầm chiếc quạt nan, thi thoảng lại quạt quạt cho bé. Đúng là hai mẹ con Yến và Tuyết lên xe từ sớm hôm nay.
"Bé nó không sao đấy chứ?". Người đàn ông mới lên xe hơi dừng bước chân, quan tâm hỏi nhỏ.
"Dạ. Không sao đâu chú. Bé nhà con chỉ bị say xe một chút thôi ạ". Yến cười cười, đáp lại.
"Ừ. Cái này ấy mà. Đi đi lại lại vài lần là quen thôi". Thấy không có chuyện gì, người nọ chậc chậc miệng, bước chân tiếp tục đi về hàng ghế phía cuối xe.
Yến nhìn về phía cái đầu nhỏ bên cạnh mình, miệng hơi cười khổ, biểu tình trong mắt tràn đầy yêu thương. Cô biết bé nhà mình không như những đứa trẻ khác, bé giống bị bệnh chậm tiến, không thích nói chuyện, cũng không hay biểu hiện tình cảm ra ngoài, còn thường xuyên gặp phải cơn mệt nhọc bất chợt. Đi khám vài nơi rồi nhưng các bác sĩ đều không đưa ra được nguyên nhân, chỉ là làm cô không cần quá lo lắng, tránh để bé hoạt động mạnh trong thời gian dài là được. Cứ thế mà sứt sứt vẹo vẹo một đường đi tới bây giờ.
"Bé cũng sắp qua 6 tuổi rồi. Ôi..". Cô hơi thở dài một chút. Sau đó nhanh chóng xốc lại tinh thần, không hề để ý tới nữa, như vẫn làm muôn vàn lần trước đây.
Chiếc xe lăn bánh, lướt qua những khung cảnh ven đường, tiếp tục mang hai mẹ con cùng với đoàn người dần rời xa thành phố, đi về hướng Nam tổ quốc....
4h chiều, xe dừng tại ven đê, phía dưới là một mảnh đồng ruộng xanh thẳm, mênh mông bát ngát. Yến bế bé Tuyết bước xuống xe, nói lời cảm ơn, rồi tiếp tay nhận lấy hành lý từ cậu thanh niên trẻ.
Mặc kệ chiếc xe tiếp tục khởi hành, lướt qua trước mặt, cô hít một hơi thật sâu. Hương thơm ngát của lúa mới tràn ngập trong phổi, xoa dịu sự mệt nhọc của chuyến đi. Yến tham lam hít vào mấy hơi nữa, biểu tình thực sự thích ý, cô muốn tận hưởng thêm chút nữa hương vị đã lâu không trải qua. Tuyết nhìn chăm chăm vào mặt mẹ nó, biểu tình ngơ ngác, khó hiểu, nếu có thể diễn tả bằng đoạn hội thoại thì có lẽ trên đầu cô bé đang xuất hiện vài cái dấu "?".
"Bộp!". Đang phiêu phiêu thì đầu ăn một cái tát, Yến không khỏi giật nảy người mà thoát khỏi thế giới của mình.
"Làm trò gì vậy? Y như đứa dở". Giọng người đàn ông ồm ồm xuất hiện bên tai. Ông có gương mặt khá cương nghị, dáng người cao gầy, mặc bộ quần áo quân đội ngày xưa. Ông đón lấy Tuyết từ trong tay Yến, tay còn lại nhanh chóng xách lấy cái túi hành lý, quay người rồi nện bước đi xa. Bóng dáng ấy ngược hướng sáng, cao lớn, vững chắc lạ thường, làm Yến không khỏi thất thần một chút mà đứng tại chỗ nhìn theo.
"Đi. Về nhà. Con dở hơi. Đứng đấy ngửi phân bò hả?". Tiếng nói từ phía trước vọng lại.
"Hì hì hì". Cô hơi gãi đầu cười cười, chạy nhanh về hướng người đàn ông ấy....
1 già 2 trẻ cứ thế đi mãi, đi mãi sâu vào ngôi làng nhỏ. Nhìn từng ngôi nhà, từng hàng cây, từng cái ao, Yến không khỏi hoài niệm chút ký ức tuổi thơ "huy hoàng" ngày xưa của mình. Gặp được người hỏi thăm, bố cô nhất nhất đáp lại, cô chỉ đứng bên cạnh cười cười mà vâng vâng, dạ dạ.
Ngôi nhà thân quen nuôi dưỡng cô hơn 18 năm xuất hiện trước mặt, không khỏi làm cô có điều xúc động.
"Ui. Mẹ nó. Hai đứa nhóc về rồi đây này". Bố cô lên tiếng hô rồi đi thẳng vào nhà.
"Bố. Bố. Để con bé xuống đi. Đỡ mệt". Yến nhắc ông một chút, từ lúc gặp nhau ngoài bờ đê tới giờ, ông vẫn giữ nguyên động tác như vậy, chưa một lần thay đổi.
"Lắm chuyện. Ông đây thích". Ông liếc mắt, hừ một tiếng.
"A. Trâu bò. Gừng càng già càng dai". Cô giơ ngón cái, bĩu môi.
"Là cay. Gừng càng già càng cay". Người phụ nữ đi ra từ nhà bếp, hơi phủi phủi đám tro bụi dính trên mái tóc đã bạc màu. Bà cười trìu mến nhìn cô, mắt đánh giá đứa con gái độc nhất của mình.
"Lại đen hơn một chút. Cũng gầy thêm không ít".
"Về thì tranh thủ nghỉ ngơi cho thoải mái, bổ bổ mấy ngày rồi hãy lên lại thành phố". Bà nói, trong giọng điệu toàn là sự yêu thương.
"Dạ. Con biết rồi mẹ ơi. Con ở tới cuối tuần mới cho bé về lại". Yến ôm lấy thân hình nhỏ gầy của bà mà nhẹ giọng đáp ứng.
Hai mẹ con cứ thế mà đứng ngoài sân tâm sự với nhau một lúc mới thôi....
Tắm rửa, sắp xếp lại chút vật dụng cá nhân, Yến ngồi trong căn phòng quen thuộc mà không khỏi cười ra mặt. Bên ngoài phòng khách lúc lúc lại truyền vào tới tiếng hai ông bà già đang chơi đùa với cô cháu gái của mình.
"Cảm giác về nhà thật tốt quá..".